Hồn Ma Che Dù

Chương 121: Chương 121: Tôi phải chết sao?






Ông lão trông có vẻ tốt bụng và tử tế, nhưng tôi tin ông ta thực sự là người tốt. Tôi nhớ đến câu nói: ”Người không thể nhìn mặt, nước biển không thể đo”.

< Chính là cái câu “Không thể trông mặt mà bắt hình dong” á mọi ngừiiii >

Tôi nhìn xuống mái tóc đang cuốn vào tay, nhưng không thể gạt nó ra, tôi hoang mang. Không chỉ vậy, đống tóc dường như ngày càng nhiều hơn, giống như nó được mọc ra từ chính cánh tay của tôi và đang từ từ xâm nhập vào cánh tay.

Cái quái gì vậy? “Tôi hét lên với Tôn Khương Kỳ.

Tuy nhiên, Tôn Khương Kỳ không quan tâm, và tiếp tục đi về phía sau. Ông ta nói: “A di đà phật, đây là một món quà dành cho nhà ngươi. Hãy tận hưởng nó đi.”

Nói xong, Tôn Khương Kỳ hòa mình vào bóng đêm, tốc độ di chuyển của ông ta làm tôi ngạc nhiên.

Đây là một ông già, thậm chí một thanh niên ở độ tuổi 20 hoặc 30 cũng không thể đi nhanh như vậy được.

Đợi đã, không đúng! Khi tôi đang la hét với Tôn Khương Kỳ thì Vũ Bân và Trần Mặc Thu đã đi đâu? Dường như khoảnh khắc tôi gặp chuyện với Tôn Khương Kỳ hai người họ đã biến mất.

Tôi quay đầu nhìn lại phía sau, là một khoảng hư không.

Tôi tự mình đứng chống đỡ ở phía trước? Giống như trên ván nhảy cao mười mét, tôi đứng đó, nhưng sau lưng lại chẳng có ai.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào trong nháy mắt tôi lại đến được địa quái này chứ?”

Tôi hét lên với khoảng không: “Vũ Bân? Trần Mặc Thu? Mọi người đang ở đâu, trả lời đi.”

Xung quanh tĩnh mịch và trống rỗng, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ vọng lại tiếng hét của bản thân. Đột nhiên, không gian xung quanh thay đổi. Phía sau vẫn là khoảng hư không, nhưng trước mặt lại hiện ra một ngôi nhà nhỏ.

Thế nhưng tôi có nên bước vào đó không? Không đúng, tôi không phải là đang ở con hẻm Lũy Thi Kết Đỉnh sao? Tại sao lại có ngôi nhà xuất hiện trong con hẻm này? Nhất định là đã gặp phải quỷ che mắt rồi?

Tôi vươn tay ra chạm vào tường, rồi chạm vào sàn. Cảm nhận rất chân thật, nó thực sự là một ngôi nhà bình thường, thật kỳ lạ, chẳng nhẽ tôi lại trúng tà rồi?

Đợi đã, tóc trên tay tôi cũng không còn nữa, nhưng lại xảy ra một điểm kỳ lạ hơn. Cánh tay trái của tôi chuyển sang màu đen, đen tuyền, đó không phải là cánh tay của con người.

Tôi thử vung một cước, không có vấn đề gì. Tôi có thể di chuyển linh hoạt mà không cảm thấy đau. Lạ thật, có phải chỉ đơn giản là cánh tay biến thành màu đen?

Kéttttt … Cánh cửa mở ra, một cô gái mặc đồng phục học sinh cấp ba bước vào trong, nở nụ cười ngọt ngào và ngồi trên sàn nhà.

Người phụ nữ này là ai?

Nội tâm tôi đầy nghi ngờ. Lúc này, không thể có người bình thường ở đây bước vào nhà được. Cô ấy liệu có phải là ma không?

Tôi nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy một chút gì kỳ lạ. Cô ấy không có oán khí trên cơ thể, không giống như một con ma.

“Anh nhìn cái gì?” Cô gái mở miệng với một chút thẹn thùng.

“Aa, không, tôi không nhìn gì hết.” Một chút xấu hổ. Thật khó coi khi nhìn chằm chằm vào một cô gái: “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

< Wowww, câu thoại kinh điển cả trong phim và ngoài đời nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.