Nhâm Đông tên cầm thú kia, tôi thề, tôi Xong Diễm nhất định phải tự tay giải quyết anh ta, nếu tôi không làm được, sẽ bị trời đánh, ngũ lôi oanh diệt!
Về phần Nhâm lão thái, bà ta phạm tội giết người, bao che dung túng, thậm chí còn là nghi phạm đồng phạm. Tuy nhiên bà ta liên tục hai lần cứu mạng tôi, nhưng tôi nhất định sẽ không nương tay với bả ta!
Hết lần này tới lần khác, tôi không đủ sức đối phó với hai người bọn họ. Nói chính xác thì, tôi không có đủ thực lực để đối phó với Nhâm lão thái. Nếu chỉ cần đối phó với Nhâm Đông thì tôi có rất nhiều biện pháp.
Làm thế nào mới có thể tránh ánh mắt của Nhâm lão thái, để đối phó Nhâm Đông?
Đúng là khó thực sự, chỉ cần Nhâm Đông có chuyện gì, Nhâm lão thái chắc chắn sẽ đến giúp đỡ. Cần phải làm gì đó để cản chân Nhâm lão thái, nhưng phải dùng biện pháp gì bây giờ? Trên đời này còn có cái gì có thể cản chân Nhâm lão thái được?
Giá như bây giờ có Dư Bân bên cạnh thì tốt biết bao, tôi chưa từng có khoắng khắc nào nhớ Dư Bân như bây giờ. Nếu có anh ta ở đây mà nói, nói không chừng có thể nghĩ ra một cách tốt để có thể cản chân Nhâm lão thái, hoặc là anh ta lại có thể đưa ra cái pháp bảo gì kỳ lạ quý hiếm cổ quái để trấn áp Nhâm lão thái. (ND: mé mùi đam)
Nhưng bây giờ Dư Bân lại cách quá xa, mà hai ngày nữa tôi phải đi rồi, nước xa không cứu được lửa gần.
Bực bội thật sự, bây giờ tôi nghĩ sẽ tìm đại một người nào đó mà đánh cho một trận, giải tỏa hết bực bội trong lòng. (Ad cũng đang muốn như vậy