Hồn Ma Đòi Chồng

Chương 11: Chương 11




Bà là tay khá sành sõi chuyện đeo vòng, nên chỉ loáng một cái, chiếc vòng đã nằm gọn ở cổ tay của Tuyết. Khiến cho Tuyết có muốn phản đối cũng không kịp, cô chỉ lí nhí:

- Con không... không quen đeo...

Quay sang bà Huyện, bà bá hộ nói nhanh:

- Đây là quà riêng tui cho con nó, không nằm trong lễ vật, anh chị cho phép.

Một cách bướng bỉnh, Tuyết tìm cách tháo chiếc vòng ra, nhưng không tài nào làm được. Nhìn thấy, bà Huyện vội lên tiếng:

- Con tới đứng bên má đây một chút rồi xin phép vô nghỉ.

Đôi mắt cú vọ của anh chàng con trai nhà bá hộ cứ nhìn thẳng vào phía Tuyết. Con Nở núp trong màn nhìn ra cũng thấy chướng, nó thầm nghĩ: "Đàn ông con trai gì thấy con gái là nhìn muốn... muốn rớt... luôn!".

Lát sau bà Huyện đích thân đưa Tuyết vô, bà dặn khẽ:

- Không được tháo chiếc vòng ra, nghe chưa!

Khi trở về phòng rồi, Tuyết mới oà lên khóc. Cô khóc nức nở làm nhoè cả son phấn trên má, khiến cho con Nở lo lắng:

- Cô bình tĩnh, chớ có...

Tuyết giục:

- Em ra bến đợi coi, chừng nào thấy có ghe ghé lại thì vô báo ngay.

Nở đi chưa tới bến thì đã gặp Bảy Nô, anh chàng được Tuyết sai đi rước nhà ký Thông. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, sao chú về một mình?

Bảy Nô tỏ vẻ sợ sệt:

- Tui... tui đâu có rước cậu ký.

- Sao vậy? Cô Hai đang chờ mà?

Bảy Nô ghé sát tai Nở, thì thầm:

- Hồi sáng khi tui đi được một đoạn thì bà Huyện sai người chạy ghe máy theo kêu lại, biểu khỏi phải rước. Rồi còn cho tui mấy đồng ra chợ ăn hủ tiếu từ sáng tới giờ nữa!

Con Nở thốt lên:

- Hèn chi!

Nó định chạy vô báo cho Tuyết biết chuyện, nhưng Bảy Nô đã kéo lại:

- Mày mà nói cho cô Hai biết là bà Huyện đuổi cổ mày ra khỏi nhà đó!

Nở mím chặt môi, nó đứng thẫn thờ hồi lâu, rồi giả bộ đi về phía nhà kho, đợi cho Bảy Nô không để ý, nó chạy vụt vào phòng của Tuyết, cuống quýt:

- Cô ơi... không... không xong rồi! Cậu Ký... cậu Ký...

Tuyết hốt hoảng:

- Có chuyện gì?

Mãi hồi lâu Nở mới nói thành lời:

- Cậu Ký không... có qua!

Tuyết ngạc nhiên:

- Sao em biết?

- Bảy... Bảy Nô...

Nó thuật lại đầu đuôi lời Bảy Nô, rồi còn dặn:

- Nếu cô mà nói ra vụ này thì Bảy Nô và con sẽ bị đuổi lập tức!

Tuyết mím chặt môi, hai tay nắm lại để kiềm chế cơn uất nghẹn trong lòng. Trước mắt cô bầu trời như tối sầm lại...

Lát sau, khi đã trấn tĩnh lại, Tuyết bảo khẽ con Nở:

- Em lén lấy chiếc xuồng nhỏ, bơi trước ra vàm và đợi cô ở đó, cô sẽ ra sau. Nhớ đem theo mấy bộ đồ.

Con Nở tròn mắt nhìn cô chủ. Nhưng nó không nỡ ngăn cản hay chối từ. Bởi lúc ấy nó nhìn thấy hai dòng lệ đang lăn dài trên má Tuyết...

° ° °

Thấy con trai cứ đứng ngồi không yên, mà suốt mấy ngày liền không đi làm, vợ chồng Tám Thảnh đều lên tiếng hỏi:

- Sao con không đi làm việc, bữa nay là thứ Hai mà?

Thông đáp nhẹ hều:

- Con nghỉ...

Thím Tám ngạc nhiên:

- Nghỉ phép hay sao?

- Dạ nghỉ luôn...

Đến phiên chú Tàm tròn xoe mắt:

- Con nói vậy là sao? Bộ bị ông Huyện cho thôi việc hả?

- Dạ.

Thím Tám lo lắng:

- Bộ con làm điều gì không hay phải không? Chớ có lý nào xưa nay ông bà Huyện thương con, giúp đỡ cho vào làm ở công sở, mà còn...

Bà muốn nhắc tới chuyện bà Huyện có lần còn nói xa nói gần việc tác hợp cho con gái họ với Thông, nhưng thấy chồng lừ mắt nên thôi. Thống lấy ra một bao thư lớn, đưa cho cha mẹ:

- Hồi sáng nay ông bà Huyện gửi này cho con. Ba má coi thì sẽ rõ.

Ông Thảnh mở bao thơ ra và ngạc nhiên vô cùng khi thấy ngoài một lá thư còn có khá nhiều tiền!

- Tiền gì nhiều dữ vậy?

Trong lúc thím Tám hỏi thì chú đọc nội dung lá thư. Đọc xong, chú thẩn thờ:

- Người ta cám ơn về sự nhiệt tình bấy lâu nay của thằng Thông, nhưng nay vì nhu cầu công việc, cần người khác thích hợp hơn, nên quyết định cho thằng Thông nghỉ. Để đền bù công lao của nó, ông bà Huyện gửi cho một số tiền khá lớn...

Thím Tám cầm xấp tiền đếm kỹ, rồi kêu lên:

- Tiền này mua được mấy chiếc ghe lớn cũng chưa hết!

Thông thở dài:

- Con đâu có ham tiền bạc này. Cái mà con cần là...

Chú Tám chặn lời con:

- Người ta đã nói vậy rồi và cũng đã biết điều cho mình số tiền lớn, thôi thì mình lo kiếm chuyện khác mà làm.

Thím Tám mau miệng:

- Có số tiền này mình mở một vựa gạo ở chợ, thằng Thông giỏi tính toán thì ở nhà làm chủ mua bán, còn tui với ông lấy tiền mua thêm chiếc ghe đi thu mua lúa gạo về cung cấp cho cửa hàng. Cái nghề này mau khá lắm đó nghen!

Trong lúc cha mẹ say sưa bàn tán chuyện làm ăn thì Thông lặng lẽ bước ra trước sân nhà, nhìn ra sông mà nghe lòng tê tái. Chỉ mới hôm thứ bảy đây thôi lúc về nghỉ cuối tuần Thông còn dệt bao nhiêu là mộng đẹp, khi chính anh đã được Tuyết thỏ thẻ khi tiễn anh lên ghe:

- Ba má đã chịu cho tụi mình tính chuyện cưới hỏi rồi đó. Có thể sáng mai em sẽ cho người qua đón ba má và anh qua gặp mặt ba má em để người lớn nói chuyện.

Vậy mà...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.