Tôi không bao giờ có thể cưỡng lại việc thông báo cho mọi người nghe tin tức tốt lành. Ý tôi là tại sao lại không làm cho cuộc sống của người khác cũng tươi lên? Vì vậy vào buổi sáng ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho tất cả bạn bè của mình rằng Josh và tôi đã quay lại với nhau. Và một số bạn bè của anh, vì tình cờ tôi có số điện thoại của họ lưu trong điện thoại của tôi. Và cả anh chàng ở Dial-a-Pizza nữa. (Đó là một sự nhầm lẫn. Dẫu vậy, anh ta vẫn mừng cho tôi).
"Ôi Chúa ơi, Lara!" Tiếng Kate dội vang xuyên qua cửa văn phòng vào đúng lúc cô tới. "Cô đã làm lành với Josh rồi à?"
"Ồ, cô đã nhận được tin của tôi rồi." Tôi nói vẻ thờ ơ. "Vâng, thật tuyệt phải không?"
"Thật đáng kinh ngạc! Ý tôi là… thật không tin nổi!"
Cô không cần phải nói nghe ngạc nhiên đến thế. Nhưng vẫn rất vui khi có ai đó vui mừng cho mình. Sadie cực kỳ thất vọng về toàn bộ chuyện này. Cô đã không hề nói cô thấy mừng cho tôi một lần nào, và tối qua mỗi lần tôi nhận được một tin nhắn hồi đáp từ một trong số những bạn bè của mình thì cô cáu kỉnh nhặng xị cả lên. Ngay cả bây giờ cô cũng đang nhìn tôi chằm chặp vẻ không tán thành từ chỗ cô ngồi trên nóc tủ hồ sơ. Nhưng tôi không quan tâm, vì tôi phải gọi cuộc gọi quan trọng nhất, và tôi rất nóng lòng. Tôi quay số, ngả lưng và đợi bố nhấc máy. (Trả lời điện thoại khiến mẹ lo lắng, vì có lẽ đó là những kẻ bắt cóc. Đừng có hỏi).
"Michael Lington nghe."
"Ồ, chào bố, con Lara đây," tôi nói bằng một giọng thản nhiên mà tôi đã phải tập luyện suốt cả buổi sáng. "Con chỉ nghĩ là con sẽ báo cho bố biết là con và Josh đã quay lại với nhau rồi."
"Sao cơ?" bố nói sau một lúc ngừng.
"Vâng, chúng con tình cờ gặp lại nhau hôm qua," tôi nói thản nhiên. "Và anh ấy bảo là anh ấy vẫn còn yêu con và anh ấy đã mắc phải một sai lầm lớn."
Một khoảng im lặng nữa ở đầu dây bên kia. Hẳn bố đang sững sờ đến mức không trả lời được.
Ha. Đây quả là một khoảnh khắc ngọt ngào! Tôi muốn thưởng thức nó mãi mãi. Sau ngần ấy tuần lễ mọi người cứ bảo là tôi buồn bã ủ ê và tự dối mình và nên sống tiếp. Họ đã sai tuốt.
"Vậy có vẻ con đã đúng, phải không?" Tôi không thể không nói thêm như vậy. "Con đã bảo là chúng con rất hợp nhau mà." Tôi nhìn Sadie với vẻ hả hê.
"Lara…" Bố nghe có vẻ không mừng rỡ như tôi nghĩ. Trái lại nghe như bố khá căng thẳng, ý thức được việc cô con gái bé bỏng của mình đã tìm được hạnh phúc trong vòng tay người đàn ông mà cô yêu. "Con có hoàn toàn chắc là con và Josh…" Ông ngập ngừng. "Con có chắc cậu ấy có ý định đó không?"
Trời ạ. Có phải ông nghĩ là tôi đã dựng lên chuyện đó hay đại loại thế không?
"Bố có thể gọi cho anh ấy nếu bố muốn! Bố có thể hỏi anh ấy! Chúng con tình cờ gặp nhau, và chúng con đã đi uống nước và chúng con đã nói về chuyện đó và anh ấy bảo vẫn còn yêu con. Và giờ chúng con đã quay lại với nhau. Giống như bố với mẹ ấy."
"Ờ." Tôi có thể nghe thấy bố thở ra. "Chuyện này khá là… khó tin. Một tin tuyệt vời."
"Con biết." Tôi không nén được mỉm cười mãn nguyện. "Nó chỉ chứng tỏ điều đó là đúng thôi mà. Các mối quan hệ vốn vẫn phức tạp, người ngoài không nên can thiệp và nghĩ họ biết hết tất cả về nó."
"Thật sự là vậy," ông nói yếu ớt.
Tội nghiệp bố. Tôi nghĩ là mình hầu như đã khiến ông lên cơn đau tim.
"Mà bố này," tôi kiếm chuyện gì đó làm cho ông vui lên. "Hôm trước con đã nghĩ về lịch sử gia đình mình đấy. Và con không biết là bố có còn tấm ảnh nào về ngôi nhà của cụ cố Sadie không?"
"Gì cơ, con yêu?" Bố nói nghe như cứ tưởng rắc rối vẫn còn tiếp diễn...
"Ngôi nhà cũ của gia đình mình đã bị cháy ấy. Ở Archbury. Có lần bố đã cho con xem một bức ảnh chụp nó. Bố có còn giữ không?"
"Bố nghĩ là còn." Giọng bố có vẻ cảnh giác. "Lara, hình như con hơi bị ám ảnh về cụ cố Sadie."
"Con không bị ám ảnh," tôi phẫn nộ. "Tất cả những gì con đang làm là thể hiện một chút quan tâm đến di sản của gia đình. Con cứ nghĩ là bố sẽ mừng cơ đấy."
"Bố thấy mừng mà," bố vội nói. "Đương nhiên là thế. Chỉ là bố… ngạc nhiên thôi. Trước nay con đã bao giờ quan tâm đến lịch sử gia đình đâu."
Điều này thì trúng phóc. Hồi Giáng sinh bố đã đem một cuốn album ảnh cũ ra và tôi đã ngủ gật khi bố giở cho tôi xem. (Tôi bào chữa là mình đã ăn nhiều sô cô la rượu mùi quá).
"Vâng, ờ… con người vẫn hay thay đổi, phải không bố? Và giờ thì con quan tâm. Con muốn hỏi là, tấm ảnh đó là thứ còn lại duy nhất của ngôi nhà phải không bố?"
"Không hẳn là thứ duy nhất," bố nói. "Con biết không, còn có cái bàn gỗ sồi đang để ở tiền sảnh nhà mình cũng là của ngôi nhà đó."
"Ở tiền sảnh nhà mình ư?" Tôi kinh ngạc nhìn chằm chặp vào cái điện thoại. "Con cứ nghĩ là mọi thứ đều đã mất hết trong trận cháy đó rồi."
"Chỉ cứu được rất ít." Tôi có thể thấy là bố đã cảm thấy thanh thản hơn phần nào. "Chúng bị bỏ trong nhà kho ba năm. Chả ai đủ can đảm để xử lý cả. Chính chú Bill đã sắp xếp phân loại tất cả những thứ đó sau khi ông nội các con mất. Lúc ấy chú ấy rảnh rang. Bố thì chuẩn bị kỳ thi làm kế toán. Thật khó có thể tưởng tượng nhưng hồi đó Bill lười nhác lắm." Bố bật cười và tôi có thể nghe thấy ông nhấp một ngụm cà phê. "Đó là năm bố mẹ lấy nhau. Chiếc bàn gỗ sồi đó là món đồ đạc đầu tiên của bố mẹ. Nó là một chiếc bàn theo phong cách Tân Nghệ thuật."
"Ối trời."
Tôi bị chuyện này cuốn hút mất rồi. Tôi đã đi qua chiếc bàn đó hàng vạn lần, vậy mà chưa một lần tự hỏi nó có gốc gác từ đâu. Có lẽ chính là cái bàn của Sadie! Có lẽ nó chứa đựng tất cả những thư từ bí mật của cô! Khi tôi đặt điện thoại xuống, Kate đang làm việc hăng say. Tôi không thể bảo cô ấy chạy đi pha cà phê được. Nhưng tôi muốn nói cho Sadie biết chuyện tôi vừa nghe đến chết được.
"Này, Sadie!" Tôi gõ một văn bản mới. "Không phải tất cả mọi thứ đều đã bị thiêu rụi trong trận cháy đâu! Vẫn còn mấy thứ trong nhà kho! Biết gì không, ở nhà tôi vẫn còn chiếc bàn ở ngôi nhà cũ của cô đấy!"
Có lẽ nó có một cái ngăn kéo bí mật chứa đầy những thứ quý giá mà cô đã bị mất, tôi phấn khích nghĩ. Và chỉ có Sadie mới biết làm cách nào để mở nó. Cô sẽ nói cho tôi biết mật mã và tôi sẽ nhẹ nhàng kéo nó ra và thổi bay đám bụi và bên trong sẽ là… một thứ gì đó thật tuyệt vời. Tôi huơ tay về phía cô và chỉ vào màn hình của tôi.
"Tôi biết là cái bàn đó đã được cứu," Sadie nói, sau khi đọc dòng tin của tôi. Cô nói nghe như hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào với tin này. "Hồi đó tôi đã nhận được một danh sách những món đồ phòng khi tôi cần lấy lại thứ gì. Bát đĩa sứ gớm guốc. Thùng thiếc vớ vẩn. Mấy thứ nội thất phát khiếp. Tôi chẳng quan tâm tới thứ gì trong số đó cả."
"Nó không phải là đồ nội thất phát khiếp," tôi gõ, hơi bực. "Nó là một món đồ tuyệt hảo theo phong cách Tân Nghệ thuật."
Tôi ngước lên nhìn Sadie, và cô đang chọc một ngón tay vào chỗ dưới yết hầu. "Thứ đồ nhỏ mọn," cô nói, và tôi không nén được cười khúc khích.
"Cô học từ đó ở đâu vậy?" tôi gõ.
"Học lỏm thôi." Sadie nhún vai vẻ thờ ơ.
"Tôi vừa kể cho bố về chuyện với Josh," tôi gõ, và nhìn lên Sadie xem phản ứng. Nhưng cô chỉ đảo mắt và biến mất.
Được thôi. Cứ thế đi. Dù sao tôi cũng không bận tâm cô nghĩ gì. Tôi ngả ra sau, rút điện thoại ra và mở một tin nhắn của Josh. Tôi cảm thấy ấm áp tràn trề và mãn nguyện, như thể vừa uống một cốc sô cô la nóng hổi. Tôi đã quay lại với Josh và đời thế là ổn cả.
Có lẽ tôi sẽ nhắn tin cho Josh và kể với anh là mọi người đều rất mừng cho chúng tôi.
Không. Tôi không muốn săn đuổi anh. Tôi sẽ gác chuyện đó lại chừng nửa tiếng.
Bên kia phòng, điện thoại đổ chuông và tôi tự hỏi liệu có phải là anh không.
Nhưng giây lát sau, Kate nói “Cô giữ máy chút xíu nhé,” và ngước lên lo lắng. “Lara, là Janet bên Leonidas Sports. Tôi nối máy cho cô ta nhé?”
Thứ sô cô la nóng hổi tan biến ngay trong dạ dày tôi.
“Ờ. OK, tôi sẽ nói chuyện với cô ta. Cho tôi ba mươi giây.” Tôi chuẩn bị tinh thần cho mình, rồi nhấc máy với một phong thái nhà tư vấn nhân sự hàng đầu hoạt bát nhất. “Chào Janet! Cô thế nào? Cô đã nhận được danh sách sơ tuyển rồi chứ?”
Tối qua Kate đã gửi mail danh sách sơ tuyển cho cô ta. Lẽ ra tôi nên biết là cô ta sẽ gọi lại. Lẽ ra tôi nên đi ra ngoài cả ngày hoặc giả bộ bị mất giọng.
“Hy vọng là cô cũng phấn khởi với bản danh sách đó như tôi?” tôi vui vẻ nói thêm.
“Không, tôi không thấy thế,” Janet nói bằng cái giọng cộc lốc hống hách thường thấy. “Lara, tôi không hiểu nổi. Tại sao Clive Hoxton lại nằm trong danh sách?”
“À, Clive hả,” tôi nói, cố nghe sao thật tự tin. “Một anh chàng cừ. Một tài năng đáng nể.”
OK, vậy vấn đề là đây. Tôi biết bữa trưa của tôi với Clive không kết thúc thành công rực rỡ. Nhưng sự thật thì anh ta là ứng viên hoàn hảo cho công việc đó. Và có khả năng tôi sẽ thuyết phục được anh ta trước cuộc phỏng vấn. Vì thế tôi đã cho anh ta vào danh sách, đề “tạm thời” sau tên anh ta bằng chữ nhỏ.
“Clive thật sự là một người điều hành sáng giá, Janet ạ.” Tôi xả một tràng diễn văn. “Anh ta có kinh nghiệm về marketing, rất năng động và đang sẵn lòng thay đổi công việc…”
“Tôi biết tất cả những chuyện đó,” Janet cắt lời tôi. “Nhưng tối qua tôi tình cờ gặp anh ta tại một buổi tiệc chiêu đãi. Anh ta bảo là đã nói rõ rằng anh ta không quan tâm. Thực ra, anh ta rất sốc khi biết mình nằm trong danh sách.”
Mẹ kiếp.
“Thật sao?” Tôi cố lên giọng ngạc nhiên. “Lạ… thật. Rất lạ. Đó không phải là ấn tượng mà tôi cảm thấy. Trong chừng mực tôi hiểu thì chúng tôi đã có một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, anh ta nhiệt tình…”
“Anh ta kể với tôi là anh ta đã bỏ đi,” Janet nói thẳng tưng.
“Anh ta đã… rời cuộc gặp mặt, đương nhiên.” Tôi ho. “Cả hai chúng tôi cùng đi. Cô có thể nói là chúng tôi cùng rời đi…”
“Anh ta kể với tôi là cô đã nói chuyện với một khách hàng khác suốt cả buổi và anh ta không bao giờ muốn làm việc lại với cô nữa.”
Mặt tôi đỏ bừng. Clive Hoxton là một gã đê tiện
“Ờ.” Tôi hắng giọng. “Janet, tôi không biết phải nói thế nào. Tất cả những gì tôi có thể nói là có lẽ chúng ta đã hiểu lầm ý nhau…”
“Thế còn Nigel Rivers thì sao?” Janet rõ ràng là đã chuyển sang người khác. “Anh ta có phải là gã bị gàu không? Từng có lần đề cử với chúng tôi rồi mà?”
“Chuyện đó giờ ổn rồi,” tôi vội nói. “Tôi nghĩ là anh ta đã dùng dầu gội Head & Shoulder.”
“Cô biết là giám đốc marketing của chúng tôi rất quan trọng chuyện vệ sinh cá nhân chứ?”
“Tôi… ờ… đã không để ý tới chuyện đó, Janet. Tôi sẽ lưu ý điều này…”
“Và còn Gavin Mynard nữa?”
“Rất, rất tài năng,” tôi nói dối ngay lập tức. “Một anh chàng rất có tài, sáng tạo mà… đã bị bỏ qua. CV của anh ta không cho thấy… kho tàng kinh nghiệm.”
Janet thở dài. “Lara…”
Tôi sợ hãi đờ cả người ra. Giọng cô ta không thể nhầm lẫn được. Cô ta sẽ chấm dứt cộng tác với tôi, ngay bây giờ. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra, tôi không thể, chúng tôi sẽ hoàn thành…
“Và đương nhiên… tôi còn có một ứng viên khác!” Tôi nghe thấy mình nói gấp gáp.
“Một ứng viên khác? Ý cô là, không có trong danh sách?”
“Vâng. Tốt hơn nhiều so với bất cứ ai! Thật ra là tôi muốn nói ứng viên này dứt khoát là người bên cô muốn.”
“Là ai vậy?” Janet nói ngờ vực. “Tại sao tôi lại không được biết gì thế?”
“Bởi vì… tôi chỉ muốn nói chuyện chắc ăn đã.” Tôi bắt chéo hai ngón tay với nhau cầu may mạnh đến mức đau điếng. “Nó rất bí mật. Chúng ta đang nói tới một người có tiếng tăm, Janet ạ. Rất cấp cao, rất giàu kinh nghiệm. Tin tôi đi, tôi rất phấn khởi.”
“Tôi cần một cái tên!” cô ta gắt lên giận dữ. “Tôi cần một cái CV! Lara, làm thế này cực kỳ không chuyên nghiệp. Cuộc họp nội bộ của chúng tôi sẽ tiến hành vào thứ Năm này. Tôi có thể nói chuyện với Natalie được không?”
“Không!” tôi nói hoảng hốt. “Ý tôi là… thứ Năm! Tất nhiên! Cô sẽ có toàn bộ thông tin vào thứ Năm này. Tôi hứa đấy. Và tất cả những gì tôi có thể nói là cô sẽ phải thảng thốt trước tầm cỡ của ứng viên đặc biệt này. Janet, tôi phải đi đây, rất vui được nói chuyện với cô…” tôi dập máy, tim đập thình thịch.
Chết tiệt. Chết tiệt. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ?
“Ôi trời!” Kate ngước lên, mắt sáng ngời. “Lara, cô đúng là một ngôi sao. Tôi đã biết thế nào cô cũng làm được mà! Ứng viên lẫy lừng này là ai thế?”
“Chẳng có ai cả!” tôi nói tuyệt vọng. “Chúng ta phải tìm được một người!”
“Đúng vậy.” Kate bắt đầu hối hả nhìn khắp văn phòng, như thể một giám đốc marketing hàng đầu đang nấp trong tủ hồ sơ vậy. “Thế… ở đâu?”
“Tôi không biết!” Tôi vọc tay lên tóc. “Chẳng có ai cả!”
Một âm thanh điện tử léo réo vang lên báo điện thoại của tôi có tin nhắn và tôi chộp lấy nó, trong một tích tắc điên rồ hy vọng là một giám đốc marketing hỏi xem tôi có một công việc trong một công ty bán lẻ dụng cụ thể thao nào không? Hoặc có thể là Josh cầu hôn tôi. Hoặc có lẽ là bố, nói rằng giờ ông đã nhận ra ngay từ đầu tôi đã đúng và muốn xin lỗi vì đã có lúc nghi ngờ tôi. Hoặc thậm chí là Diamanté, nói rằng rốt cuộc thật sự là con bé không cần chuỗi hạt con chuồn chuồn cũ kỹ đó, con bé có thể gửi trả lại nó qua đường thư không?
Nhưng không phải là bất cứ ai trong số đó. Đó là Natalie.
Chào cưng! Mình đang tập yoga trên bãi biển. Ở đây êm dịu lắm. Gửi cho cậu một bức ảnh này, nhìn phong cảnh xem. Choáng không? Natalie xxxx
PS Mọi chuyện ở văn phòng vẫn ổn chứ?
Tôi cảm thấy muốn ném nó ra ngoài cửa sổ.
***
Đến bảy giờ cổ tôi mỏi nhừ và mi mắt tôi đỏ lên. Tôi đã làm một danh sách sơ bộ khẩn cấp mới toanh, dựa trên những số Business People cũ, mạng và một tờ Marketing Week mà tôi đã sai Kate chạy ra ngoài mua. Nhưng sẽ không ai trong số ai buồn nhận điện thoại của tôi. Chưa nói đến chuyện bàn về công việc đó, chưa nói đến chuyện cho phép tôi mượn tên họ đề vào danh sách sơ tuyển của tôi. Tôi có hai mươi tám giờ. Tôi sẽ phải phịa ra một giám đốc marketing hàng đầu nào đó. Hoặc một người đóng thế nào đó.
Ở khía cạnh lạc quan hơn thì họ có lời đề nghị được giảm nửa giá đối với Pinot Grigio ở Oddbins.
Vừa về tới nhà tôi bật ngay ti vi lên và chuyển kênh liên tục. Đến giờ phim Những người khu phố Đông thì tôi đã uống được nửa chai rồi, căn phòng cứ đảo nghiên ngả và rắc rối trong công việc của tôi lùi xa dần thật dễ chịu.
Rốt cuộc. Ý tôi là tất cả những gì có ý nghĩa chỉ là tình yêu thôi, phải vậy không?
Người ta phải suy xét về mọi chuyện. Theo tỷ lệ cân xứng. Tình yêu là một chuyện trong đó. Không phải công việc. Không phải các giám đốc marketing. Không phải là những cuộc trò chuyện rùng rợn với Janet Grady. Tôi chỉ cần bám chặt lấy nó và thế là tôi sẽ ổn.
Tôi đặt điện thoại trên lòng và cứ chốc một lại lôi tin nhắn của mình ra đọc lại. Tôi đã nhắn tin cho Josh cả ngày, chỉ để tinh thần phấn chấn lên. Và anh chỉ gửi lại hai tin! Hai tin khá ngắn, nhưng có còn hơn không. Anh đang tham gia một hội thảo buồn thảm ở Milton Keynes và anh bảo muốn về nhà lắm rồi.
Điều đó hiển nhiên có nghĩa là anh muốn về gặp tôi!
Tôi đang giằng co xem nên gửi cho anh một tin nhắn nhẹ nhàng, thân thiện hỏi thăm anh đang làm gì thì tôi liếc lên và thấy Sadie ngồi trên lò sưởi mặc một bộ váy chiffon màu trắng nhạt.
“Ồ chào,” tôi nói. “Cô đã đi đâu vậy?”
“Rạp chiếu phim. Tôi xem hai bộ phim.” Cô ném cho tôi một cái nhìn trách cứ. “Cô biết không, cả ngày hôm nay thật cô đơn. Cô cứ chúi mũi vào công việc.”
Cô ta cũng sẽ chúi mũi vào nếu bị Janet Grady theo đuôi.
“Ồ tôi rất xin lỗi vì tôi còn phải kiếm sống,” tôi đáp, hơi châm biếm. “Tôi xin lỗi vì tôi không phải là một quý cô nhàn nhã và không thể đi xem phim cả ngày…”
“Cô đã lấy được chuỗi hạt chưa?” cô nói, cắt ngang lời tôi. “Cô đã làm gì để lấy lại nó chưa?”
“Chưa, Sadie,” tôi nổi cáu. “Tôi chưa làm. Hôm nay tôi gặp một số rắc rối, như tôi đã nói rồi đấy.” Tôi đợi cô hỏi xem những rắc rối đó là gì, nhưng cô chỉ nhún vai thờ ơ. Chẳng lẽ cô không định hỏi tôi là có chuyện gì đã xảy ra sao? Chẳng lẽ cô không định tỏ ra thông cảm một chút với tôi sao? Cô là thiên thần hộ mệnh kiểu gì vậy.
“Josh vừa nhắn tin cho tôi, chuyện đó không tuyệt sao?” Tôi nói thêm, để chọc tức cô. Cô thôi không ngâm nga nữa và nhìn tôi với vẻ hiểm ác.
“Chuyện đó không có gì là tuyệt cả. Toàn bộ chuyện đó hoàn toàn là giả.”
Cô trừng mắt với tôi và tôi lườm lại. Rõ ràng là tối nay tâm trạng cả hai chúng tôi không vui vẻ chút nào.
“Nó không hề giả. Nó có thật. Cô đã thấy anh ấy hôn tôi, cô đã nghe thấy những gì anh ấy nói.”
“Anh ta là một con rối,” Sadie nói thô bạo. “Anh ta chỉ nói những gì tôi bảo anh ta nói. Tôi mà có bảo anh ta làm tình với một cái cây thì anh ta cũng làm. Tôi chưa bao giờ gặp ai ý chí yếu đến thế! Tôi hầu như chỉ cần thì thầm với anh ta là anh ta đã nhảy dựng lên rồi.”
Cô ta thật ngạo mạn. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ - Chúa à?
“Vớ vẩn,” tôi nói lạnh lùng. “OK, tôi biết là cô đã thúc anh ấy một chút. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ nói yêu tôi trừ phi có một nền tảng thật sự nào đó. Rõ ràng là anh ấy đã bày tỏ điều mà anh ấy thật sự cảm thấy, từ đáy lòng.”
Sadie bật cười chế nhạo. “ ‘Điều mà anh ấy thật sự cảm thấy từ đáy lòng.’ Cưng ơi, cô thật nực cười. Anh ta không có một chút cảm xúc nào với cô.”
“Anh ấy có!” tôi thốt lên. “Đương nhiên là anh ấy có! Anh ấy để ảnh của chúng tôi trên điện thoại, phải không nào? Anh ấy đã giữ nó từ đó đến nay! Đó là tình yêu.”
“Đó không phải là tình yêu. Đừng có lố bịch.” Sadie có vẻ quá tin là mình đúng tới mức tôi nổi đóa lên.
“Ờ, cô chưa bao giờ yêu cả! Vậy thì cô biết gì về nó chứ? Josh là một người đàn ông thật sự, với những cảm xúc thật sự, một điều mà cô chẳng hề biết gì cả. Và cô có thể nghĩ gì tùy thích, nhưng tôi thật sự tin là tôi có thể khiến cho mọi việc suôn sẻ, tôi thật sự tin là Josh có tình cảm sâu sắc với tôi…”
“Thế không đủ để tin!” Giọng của Sadie đột nhiên dữ dội; gần như điên dại. “Cô không thấy à, đồ con gái ngu ngốc! Cô có thể dành cả đời mà hy vọng với chả tin tưởng! Nếu một cuộc tình chỉ từ một phía thôi thì nó sẽ mãi mãi chỉ là câu hỏi, không bao giờ có lời giải đáp. Cô không thể sống cả đời để chờ đợi lời giải đáp.”
Cô đỏ bừng lên và quay phắt đi.
Im lặng như tờ, ngoại trừ tiếng hai nhân vật của bộ phim Những người khu phố Đông đang cãi vã nảy lửa trên màn hình. Miệng tôi há hốc vì kinh ngạc và đột nhiên tôi nhận ra là suýt nữa tôi đã đánh đổ rượu vang ra sofa. Tôi giữ thẳng tay và nhấp một ngụm. Quỷ tha ma bắt. Cơn giận bùng nổ này là hà cớ gì vậy?
Tôi cứ ngỡ Sadie không quan tâm tới tình yêu. Tôi cứ nghĩ cô chỉ quan tâm tới chuyện vui vẻ, chiến và xèo xèo. Nhưng giờ thì, cô nói nghe như thể…
“Đó có phải là chuyện đã xảy ra với cô không, Sadie?” Tôi nói thăm dò sau lưng cô. “Cô đã dành cả đời để chờ đợi câu trả lời phải không?”
Ngay lập tức cô biến mất. Không báo trước, không nói “Hẹn gặp lại cô sau.” Cứ thế biến mất.
Cô ta không thể làm vậy với tôi. Tôi phải biết thêm. Phải có một câu chuyện ở đây. Tôi tắt ti vi đi và gọi to vào không khí mỏng manh. Toàn bộ nỗi bực tức của tôi đã bốc hơi hết; thay vì thế tôi tò mò phát điên.
“Sadie! Nói cho tôi nghe! Nói ra chuyện đó sẽ tốt hơn!” Căn phòng im ắng, nhưng không hiểu sao tôi chắc là cô vẫn ở quanh đây. “Thôi nào,” tôi dỗ ngọt. “Tôi đã kể cô nghe mọi chuyện của tôi. Và tôi là cháu gái của cô. Cô có thể tin tôi mà. Tôi sẽ không kể cho ai đâu.”
Vẫn không thấy gì.
“Thôi thì tùy.” Tôi nhún vai. “Tưởng là cô can đảm hơn thế cơ đấy.”
“Tôi có can đảm.” Sadie xuất hiện ngay trước mặt tôi, trông tức giận.
“Vậy thì nói tôi nghe xem.” Tôi khoanh tay.
Mặt Sadie bất động, nhưng tôi có thể thấy mắt cô thoáng liếc tôi rồi lại thôi.
“Chẳng có chuyện gì để kể cả,” cuối cùng cô nói, nhỏ giọng. “Đơn giản là tôi rất biết cảm giác thế nào khi ngỡ mình đang yêu. Tôi biết cảm giác như thế nào khi lãng phí thì giờ, nước mắt và cả trái tim của mình cho thứ gì đó hóa ra… chẳng là gì cả. Đừng có lãng phí cuộc đời mình. Thế thôi.”
Thế thôi? Cô ta đang đùa à? Cô ta không thể bỏ lửng như thế? Có chuyện gì đó. Chuyện gì đó là chuyện gì?
“Chuyện gì đã xảy ra? Có phải cô đã có một cuộc tình không? Có anh chàng nào đó khi cô sống ở nước ngoài à? Sadie, kể cho tôi nghe đi!”
Trong một lúc trông Sadie như thể vẫn không định trả lời, hoặc sẽ lại biến mất. Rồi cô thở dài, quay người đi về phía bệ lò sưởi. “Chuyện đó cách đây lâu lắm rồi. Trước cả khi tôi đi ra nước ngoài. Trước cả khi tôi lấy chồng. Có… một anh chàng.”
“Trận cãi vã nảy lửa với bố mẹ cô!” Tôi chợt ráp hai chuyện đó lại với nhau. “Có phải là vì anh ta không?”
Sadie nghiêng đầu khoảng một milimet tỏ ý là đúng. Lẽ ra tôi phải biết đó là một người đàn ông chứ. Tôi cố gắng hình dung ra cô với một anh bạn trai. Một anh chàng độ tuổi đôi mươi bảnh bao nào đó đội một cái mũ rơm, có lẽ vậy. Với một bộ ria cổ lỗ.
“Bố mẹ cô đã bắt được hai người với nhau hay gì đó à? Có phải hai người đang… phịch?”
“Không!” Cô cười phá lên.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Kể cho tôi nghe đi! Kể đi mà! Làm ơn!”
Tôi vẫn chưa thể thẩm thấu được chuyện Sadie đã từng yêu. Sau khi mắng cho tôi một trận tơi bời về Josh. Sau khi giả bộ không thèm quan tâm tới chuyện gì.
“Họ tìm thấy những bức phác họa.” Tiếng cười của cô tắt lịm và cô ôm lấy bộ ngực gầy dính của mình. “Anh ấy là họa sĩ. Anh ấy thích vẽ tôi. Bố mẹ tôi nổi điên lên.”
“Chuyện anh ta vẽ cô thì có gì là sai?” tôi nói, không hiểu ra sao. “Họ nên mừng mới phải! Ý tôi là đó là một sự ca tụng, khi một nghệ sĩ muốn…”
“Khỏa thân.”
“Khỏa thân?”
Tôi sửng sốt đến mức không nói nên lời. Và hơi bị choáng. Tôi sẽ không bao giờ lột trần ra cho người ta vẽ. Cả triệu năm nữa cũng không! Kể cả khi họa sĩ có thể vẽ theo kiểu phun sơn nghệ thuật.
Có lẽ là phun sơn. Gì cũng được.
“Tôi có khoác một tấm màn che. Nhưng kể cả thế, bố mẹ tôi…” Sadie mím chặt môi. “Đó là một ngày kịch liệt, cái ngày họ phát hiện ra những bức phác họa.”
Tôi đưa tay bịt chặt lấy miệng. Tôi biết không nên cười, tôi biết chuyện đó không thật sự vui nhộn gì, nhưng tôi không nhịn được…
“Vậy là họ nhìn thấy cô… cái…”
“Họ phát khùng lên.” Cô khẽ khịt mũi, gần như một tiếng cười. “Chuyện đó cũng buồn cười… nhưng cũng khủng khiếp. Bố mẹ anh ấy cũng giận dữ y như bố mẹ tôi. Lẽ ra anh ấy phải vào trường luật.” Cô lắc đầu. “Anh ấy sẽ không bao giờ làm luật sư được. Anh ấy là một anh chàng lóng ngóng tệ hại. Anh ấy vẽ suốt ngày, uống rượu và hút thuốc lá rẻ tiền liên miên, dụi tàn vào bảng pha màu của mình… Cả hai chúng tôi đều vậy. Tôi thường ở với anh ta cả đêm ở xưởng vẽ của anh. Trong nhà kho của bố mẹ anh ấy. Tôi thường gọi anh là Vincent, theo tên của Van Gogh. Anh gọi tôi là Mabel.” Cô lại khịt mũi một cái nữa.
“Mabel?” Tôi nhăn mũi.
“Có một cô hầu gái ở nhà anh ấy tên là Mabel. Tôi bảo anh đó là cái tên xấu nhất tôi từng nghe thấy và họ nên bảo cô ta đổi tên đi. Vì thế ngay lập tức anh ta bắt đầu gọi tôi là Mabel. Anh ta đúng là đồ thú vật ác độc.”
Giọng cô có vẻ bông đùa nhưng trong mắt cô lại thấp thoáng gì đó kỳ lạ. Tôi không biết là cô có muốn nhớ lại tất cả chuyện này hay không.
“Cô có…” tôi bắt đầu - rồi bỏ lửng câu hỏi chưa kịp nói ra. Tôi muốn hỏi, “Cô có thật sự yêu anh ta không?” Nhưng Sadie đã chìm vào dòng suy tư.
“Tôi thường bò ra khỏi nhà khi mọi người đã đi ngủ, trèo xuống qua đám dây thường xuân…” Cô nói nhỏ dần, mắt xa xăm. Đột nhiên trông cô thật buồn. “Khi chúng tôi bị phát hiện, mọi thứ thay đổi. Anh ấy bị đưa sang Pháp, đến nhà một ông chú, để ‘tiệt trừ ham muốn mãnh liệt của anh ta’. Làm như có ai đó có thể ngăn anh ấy vẽ ấy.”
“Tên anh ta là gì?”
“Tên anh ta là Stephen Nettleton,” Sadie thở ra nặng nọc. “Tôi đã không nói to cái tên ấy ra… bảy mươi năm nay. Ít ra là vậy.”
Bảy mươi năm?
“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Sau đó?”
“Chúng tôi không bao giờ liên lạc với nhau nữa, không bao giờ,” Sadie nói thản nhiên.
“Tại sao không?” tôi nói trong kinh hoàng. “Cô không viết thư cho anh ta à?”
“Ồ, tôi có viết.” Cô cười nhàn nhạt khiến tôi đột nhiên nhăn mặt. “Tôi đã gửi sang Pháp cho anh hết lá thư này đến lá thư khác. Nhưng tôi chưa bao giờ nhận được tin tức gì từ anh cả. Bố mẹ tôi bảo tôi là con bé khờ khạo ngây thơ. Họ bảo anh đã lợi dụng tôi cho thứ anh ta muốn. Lúc đầu tôi không bao giờ tin họ, ghét họ vì đã nói thế. Nhưng rồi sau đó…” Cô ngước lên, cằm hếch ra, như thể thách tôi dám thương hại cô. “Tôi cũng giống cô. ‘Anh ấy yêu con, anh ấy thật sự yêu con!’ ” Cô nói với một giọng the thé chế nhạo. “ ‘Anh ấy sẽ viết thư! Anh ấy sẽ trở về với con. Anh ấy yêu con!’ Cô có biết cảm giác thế nào khi cuối cùng tôi cũng tỉnh ra không?”
Một sự im lặng căng thẳng.
“Vậy… cô đã làm gì?” Tôi hầu như không dám nói.
“Lấy chồng, đương nhiên rồi.” Tôi có thể thấy một thoáng thách thức. “Cha của Stephen đã cử hành hôn lễ. Ông ta là mục sư. Stephen chắc hẳn phải biết, nhưng anh ta thậm chí chẳng gửi lấy một cái thiệp.”
Cô rơi vào im lặng và tôi ngồi đó, những suy nghĩ cứ dồn dập nảy ra. Cô đã lấy một anh chàng mặc áo gi lê nào đó vì muốn trả thù. Rõ ràng là thế. Thật kinh khủng. Chẳng có gì lạ khi cuộc hôn nhân đã không kéo dài được.
Tôi chán nản toàn tập. Tôi ước gì đã không ép Sadie dữ đến thế. Tôi không muốn gợi lại tất cả những ký ức đau đớn này. Tôi chỉ nghĩ là cô đã có chút vui nhộn nào đó, một giai đoạn lý thú và tôi có thể tìm hiểu xem sex hồi những năm 1920 như thế nào.
“Cô đã bao giờ nghĩ tới chuyện sang Pháp theo Stephen chưa?” Tôi không kìm được hỏi câu đó.
“Tôi có lòng kiêu hãnh.” Cô nhìn tôi châm chọc khiến tôi cảm thấy muốn trả miếng, “Ờ ít ra cuối cùng thì tôi cũng đã giành lại được anh bồ của mình!”
“Cô có còn giữ những bức phác họa đó không?” Tôi tìm kiếm đến tuyệt vọng khía cạnh khả quan hơn.
“Tôi đã giấu chúng đi.” Cô gật đầu. “Cũng có một bức tranh to. Anh ta lén đưa cho tôi, ngay trước khi sang Pháp, và tôi đã giấu nó trong hầm rượu. Bố mẹ tôi chẳng hề biết gì. Nhưng rồi tất nhiên khi căn nhà bị cháy thì tôi mất nó.”
“Ôi Chúa ơi.” Tôi chùng xuống trong nỗi thất vọng. “Thật đáng tiếc.”
“Không hẳn. Tôi chẳng quan tâm. Tại sao tôi phải quan tâm chứ?”
Tôi quan sát cô một lúc, cô xếp nếp lại chiếc váy, hết lần này đến lần khác, như bị ám ảnh, mắt cô đắm chìm với những ký ức.
“Có lẽ anh ta không hề nhận được thư của cô,” tôi nói vẻ hy vọng.
“Ồ, tôi nghĩ là anh ta có nhận được.” Có một chút chua chát trong giọng nói của cô. “Tôi biết chúng đã được bỏ vào thùng thư. Tôi phải tự mình lén mang nó ra khỏi ngôi nhà và bỏ vào thùng thư.”
Tôi không thể chịu nổi điều này. Lén mang thư đi, vì Chúa. Tại sao hồi những năm 1920 họ không có điện thoại di động nhỉ? Nghĩ xem có biết bao nhiêu hiểu lầm trên đời này đã có thể tránh được. Hoàng tử nước Áo Ferdinand hẳn đã có thể nhắn tin cho người của mình: “Tôi nghĩ là có một kẻ không bình thường đang bám theo tôi” và chắc ông ta đã không bị ám sát. Thế chiến I sẽ không xảy ra. Và Sadie hẳn đã có thể gọi cho người yêu của mình, họ hẳn đã có thể nói chuyện cho ra nhẽ…
“Giờ ông ta vẫn còn sống chứ?” Tôi chợt thấy lóe một tia hy vọng vô lý. “Chúng ta có thể tìm ra ông ấy! Chúng ta có thể tìm kiếm qua Google, chúng ta có thể sang Pháp, tôi cá là chúng ta sẽ tìm thấy ông ta…”
“Anh ta chết trẻ.” Sadie cắt lời tôi, giọng xa xăm. “Mười hai năm sau khi rời khỏi Anh. Người ta đưa thi hài của anh ta về quê và tổ chức tang lễ ở làng. Lúc đó tôi đang sống ở nước ngoài. Dù vậy tôi cũng đã được mời. Và tôi đã không tới.”
Tôi kinh hoàng, không đáp lại được. Anh ta không chỉ rời bỏ cô, anh ta đã chết. Đây là một câu chuyện nhảm nhí với một kết cục khủng khiếp và tôi ước là mình đã không bao giờ hỏi.
Mặt Sadie u sầu khi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Da cô dường như tái hơn bao giờ hết và trong mắt cô có những khoảng tối. Trong bộ váy xám bạc trông cô như một cô gái mong manh bé nhỏ. Tôi cảm thấy nước mắt trào lên. Cô yêu anh chàng họa sĩ đó. Rõ ràng là vậy. Dưới cái vẻ hiên ngang và đốp chát đó, cô thật lòng yêu anh ta. Suốt đời, có lẽ vậy.
Làm sao anh ta lại không đáp lại tình yêu của cô? Đồ khốn. Nếu giờ mà anh ta còn sống thì tôi sẽ tìm ra anh ta mà nện cho một trận nên thân. Kể cả giờ anh ta đã là một ông già lụ khụ run rẩy với hai chục đứa cháu đi nữa.
“Chuyện đó thật buồn.” Tôi gãi mũi. “Quá buồn.”
“Nó không buồn,” cô vặc lại ngay lập tức, trở lại với cái vẻ khiếm nhã vốn có của mình. “Đó là cách mọi chuyện vẫn diễn ra. Có những người đàn ông khác, có những đất nước khác, có những cuộc sống khác để sống. Nhưng đó chính là lý do vì sao tôi hiểu.” Cô bất ngờ quay sang tấn công tôi. “Tôi hiểu, và cô phải tin tôi.”
“Hiểu gì?” Tôi không kịp hiểu cô đang nói gì cả. “Tin cái gì?”
“Cô với cái gã của cô sẽ không bao giờ đi đến đâu cả. Gã Josh của cô ấy.”
“Tại sao?” Tôi trừng mắt nhìn cô cự lại. Phó mặc cho cô lôi Josh vào chuyện.
“Vì cô có thể cứ muốn, muốn và muốn.” Cô quay đi, ôm đầu gối. Tôi có thể thấy xương sống cô hằn lên một đường qua lớp váy. “Nhưng nếu anh ta không muốn cô quay lại... thì cô cũng sẽ muốn cả bầu trời biến thành màu đỏ luôn.”