Một hồi kêu la thảm thiết, tê tim liệt phổi theo trong phòng sinh ở một bệnh viện nào đó bay ra.
Lập tức, trong bán kính mười dặm từ phòng sinh Phương Viên y tá, Bác sĩ, bệnh nhân cùng với người nhà đều không hẹn mà cùng dừng động tác đang tiến hành, hoảng sợ nhìn qua cũng đoán được là nơi nào, vị nào phát ra thanh âm.
Người có thể phát ra thanh âm rung động, uy hiếp bốn phương như thế cũng chỉ có đại tiểu thư Cao gia - Cao Hân .
Cao Hân và Âu Dương Quyền sau khi kết hợp, rất nhanh chóng tạo ra một kết tinh tình yêu, lúc này chính là thời điểm Cao đại tiểu thư mang sinh linh nhỏ bé này đến thế giới.
Từ lúc Cao Hân từ giữa trưa tiến vào phòng sinh, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, một giây cũng không ngừng, hôm nay đã kéo dài 3 giờ, tiếng kêu la có thể rõ hơi như trước, âm thanh không hề thiếu hụt hoặc mỏi mệt.
Ngoài phòng sanh, toàn thể thành viên Cao gia và Âu Dương gia đều quây quần một chỗ, không lúc nào mà không mong nhóc con kia ra đời.
Trong cái đám người thần sắc hưng phấn đang chờ đợi kia, có hai người thần sắc không hài hòa xuất hiện. Chỉ thấy hai người này sắc mặt trắng bệch, biểu lộ hoảng sợ, cuồng đổ mồ hôi lạnh, khác nhau duy nhất chính là, trong đó một người tới tới lui lui đi không ngừng, mà người kia thì cứng ngắc tựa ở trên tường.
Không cần phải nói, người cứng ngắc tựa trên tường kia chính là tôi, người còn lại đi tới đi lui là Âu Dương đại ca sắp lên chức bố trẻ con.
Cao Phàm vô cùng im lặng nhìn chúng tôi, cuối cùng quyết định không đếm xỉa đến Âu Dương Quyền nữa, đem cứng ngắc tôi đây kéo đến trên ghế ngồi xuống.
"Này. . . . . ." Cao Phàm nhịn không được hỏi tôi: “Quyền khẩn trương, sắc mặt trắng bệch anh còn có thể hiểu được, nhưng mà em à, có cần thiết biểu hiện còn khẩn trương, hoảng sợ hơn so với người trong cuộc không?"
Tôi máy móc quay đầu nhìn về phía Cao Phàm, biểu tình cứng ngắc nói: "Chẳng lẽ anh không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết đã kéo dài 3 giờ hả?" Tôi dám đem mùa xuân thứ hai của mẹ tôi ra thề, tôi có bóng ma trong lòng.
Cao Phàm khóe miệng cùng với khóe mắt không tỳ vết run rẩy một chút: "Chẳng phải chị ấy cường điệu hoá sao?"
Tôi lại máy móc lắc đầu, tỏ vẻ không chấp nhận cái giả thuyết này.
Cao Phàm bất đắc dĩ, đành phải dùng hai tay che hai lỗ tai của tôi lại.
Cái này. . . . . . Có ích sao? Sự thật chứng minh, rất có ích. Bởi vì, tiếng kêu thảm thiết nghe không được .
Tôi và Cao Phàm kinh ngạc nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ diệu và kỳ quái, làm sao có thể vừa che lỗ tai, sao tiếng kêu la thảm thiết lại biến mất thần kì như vậy?
Đáp án rất nhanh được công bố, bởi vì chúng tôi cũng nghe được tiếng trẻ sơ sinh đang ra sức khóc.
"Chúc mừng! Là một bé trai khoẻ mạnh!" Cô y tá lễ phép lại vui vẻ tuyên bố.
Nghe tin sau đích mọi người đều thổ lộ cảm xúc kích động, chỉ có Âu Dương đại ca ngơ ngác ôm con trai cười ngây ngô.
Tôi thuộc loại hình tâm tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, này không, vừa mới còn bị doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này thì bởi vì hưng phấn mà sắc mặt hồng hào kéo Cao Phàm đến phòng sơ sinh xem cục cưng.
"Oa! Thật đáng yêu nha!" Tôi hưng phấn đứng ở cửa sổ ré lên vui mừng: “Nhóc con đằng kia đang ngáp kìa !"
Thấy tôi có vẻ hưng phấn, Cao Phàm xấu xa nói: "Thực nhìn không ra thì ra em yêu thích trẻ con như vậy.”
Tôi có chút bất an quay đầu nhìn hắn, chờ câu dưới.
"Thực ra thì không nghĩ sẽ nhanh thế “ Cao Phàm tiếp tục nói: “Nhưng thấy em thích thú như vậy, không bằng chúng ta cũng tới cố gắng nỗ lực, sinh một đứa ra cho vui nhé!"
Tôi sặc. . . . . . Tôi biết mà. Tôi cả khuôn mặt run rẩy nhìn hắn, cũng vội vàng dùng hai tay để đánh một cái gạch chéo thật bự trước ngực, không quên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn bây giờ chớ cùng tôi thảo luận cái vấn đề sản xuất gì kia, phải biết rằng cái bóng ma vừa rồi trong tôi không phải là sâu sắc bình thường.
Cao Phàm bị cử động và biểu lộ của tôi chọc cười, nhịn không được đem tôi ôm vào ngực.
Hiển nhiên là ngực của hắn thật ấm áp cũng rất mê người, nhưng mà trước mặt dân tình, ban ngày ban mặt, loại cử chỉ này dường như có điểm không ổn, vì vậy tôi giãy dụa muốn rời khỏi ngực hắn, ai ngờ tên này chẳng những không phối hợp, ngược lại vừa cười vừa ôm tôi chặt hơn.
"Diệp Nhã!"
Tên của tôi đột nhiên bị một giọng nói nam tính dễ nghe kêu lên.
Cao Phàm buông cái ôm ra, chuyển thành nắm tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra sau tôi.
Tôi nghi hoặc xoay người, cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, rõ ràng chỉ nhìn đơn thuần bóng lưng của tôi có thể nhận ra tôi.
Là một anh chàng bảnh trai nha! Đây là lần đầu tiên có người tới nhận quen biết, chỉ là, không biết tôi khi nào thì biết một anh chàng bảnh trai như thế này nhỉ?
Anh ta chậm rãi đến gần tôi, tôi thì càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cục. . . . . .
"A! Anh là khối trưởng Cao đúng không?" Tôi không xác định hỏi.
"Thật vui khi em còn nhớ anh." Cao Tuấn ôn nhu cười nói.
"Anh không phải ra nước ngoài du học sao?" Tôi nhìn hắn mặc áo blouse trắng, đột nhiên bừng tỉnh nói: "Anh là bác sĩ của bệnh viện này!"
"Ha ha, thật vui khi tiểu Nhã lại quan tâm đến đường đi nước bước của anh như vậy."
"Hi hi. . . . . ." Tôi cười gượng hai tiếng, bởi vì rõ ràng cảm thấy Cao Phàm cầm tay mình chặt hơn một chút.
"Không biết nên xưng hô như thế nào?" Cao Phàm rốt cục chịu không nổi bị làm lơ, chủ động đặt câu hỏi.
Nghe vậy, Cao Tuấn cuối cùng đem tầm mắt chuyển hướng đến Cao Phàm, giọng điệu của người không sợ chết nói: "Tôi là bạn trai cũ của cô ấy, Cao Tuấn."
Cái gì? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ thầm, đại ca à, đừng giỡn với em chứ, cấm không được doạ em nha!
Cao Doanh Phàm lộ ra ra nụ cười chuyên nghiệp, chậm rãi nói: "Vậy thì thật là hân hạnh quá, tôi là chồng cô ấy, Cao Phàm."
Hai người đàn ông nhìn có vẻ rất thân thiện bắt tay chào hỏi, nhưng tôi lại thấy họ đốt cháy cả một vũ trụ nhỏ.
Lúc không khí đang đông cứng, trên loa thông báo truyền đến thanh âm đang tìm Cao Tuấn.
"Như vậy đi “ Cao Tuấn nhìn tôi nói: “Anh về làm việc trước, lần sau sẽ tìm em ôn chuyện." Nói xong không đợi tôi gật đầu, hắn hoa lệ đi luôn .
"A! Thật không ngờ, tại bệnh viện mà em còn có thể gặp lại tình nhân cũ như thế."
Lúc trên xe về nhà, Cao Phàm nhịn không được giọng điệu chua xót hỏi.
"Ôi! Có người ghen kìa? Thừa nhận đi! Anh thừa nhận đi em sẽ kể cho anh biết!" Tôi đắc ý nhìn Cao Phàm đang lái xe cười ngọt ngào.
"Đúng vậy! Anh ghen, là anh ghen tị, đã được chưa?" Nói xong hắn còn rút một tay ra vuốt xuôi cái mũi tôi.
"Anh đã sảng khoái thừa nhận như vậy, em đây sẽ hào phóng từ bi nói cho anh biết hết." Nói xong tôi chỉnh chỗ ngồi cho tốt, chọn một tư thế thật thoải mái, chậm rãi nói.
"Cao Tuấn là khối trưởng lúc em còn học đại học, trước em hai khoá. Anh ấy lúc đại học là một nhân vật lừng lẫy đó nha! Lớn lên đẹp trai này, thành tích tốt, trong nhà lại có tiền, cho nên các nữ sinh viên đều rất sùng bái anh ấy. Anh cũng biết là em khoái ngắm trai đẹp mà, dù sao cũng rảnh rang, he he, nuôi mắt một chút cũng tốt lắm. Không nhớ rõ là vì sao, chúng em lại biết nhau, về sau phát hiện tất cả mọi nói chuyện rất vui, tựu. . . . . . Lằng nhằng một thời gian ngắn, chính là, em cũng không biết chúng em đang quen nhau nha! Lúc em đang định thổ lộ, anh ấy lại nói muốn đi du học, cho nên sau khi anh ấy đi, em lại tiếp tục ngắm trai đẹp, từ từ, em đã dần quên anh ấy, ai ngờ hôm nay lại gặp lại. . . . . ."
Nghe tôi nói xong..., Cao Phàm buồn cười nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: "Em thật sự rất ngốc."
Tôi bất mãn nhìn hắn, hết chuyện hay sao lại nói người ta ngốc.
"Chẳng lẽ em không có cảm giác là anh ta thích em sao?" Cao Phàm tốt bụng nhắc nhở.
Hoàn toàn không có. Tôi dùng ánh mắt trả lời hắn.
"Anh đã nhìn ra nha, ánh mắt của anh ta nói cho anh, anh ta muốn theo đuổi em."
"Thật hả?" Hai tôi mắt tỏa ánh sáng, vui vẻ nói.
"Hừm!" Cao Phàm dùng ánh mắt cảnh cáo tôi: “Đắc ý cái gì, đừng quên người đàn ông của em bây giờ là ai!"
"Hì hì “ tôi nịnh nọt cười cười: “Lo lắng cái gì, em kết hôn rồi mà!"
"Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà." Cao Phàm nói thầm.
"Anh yên tâm đi!" Tôi nhào lên thơm hắn một cái, vỗ ngực cam đoan: "Nếu như thực sự anh ấy muốn theo đuổi em, em liền nói với anh ấy, người đàn ông của em là Cao Phàm. OK?"
Mãi đến khi nghe xong cam đoan của tôi, Cao Phàm mới thoả mãn chấm dứt chủ đề.
Mấy ngày kế tiếp, tôi thật sự có nhận được điện thoại của Cao Tuấn, đại khái đều muốn hẹn tôi ra ngoài ôn chuyện, bất đắc dĩ đều bị tôi thoái thác, trời đất chứng giám, tôi không phải là cố ý, chỉ có thể nói số của hắn thật sự xui xẻo, chuyên chọn lúc tôi đang bận rộn mà hẹn.
Không gặp mặt được, Cao Tuấn dứt khoát gởi tin nhắn, trong đó nội dung cũng càng ngày càng mập mờ, đến nỗi để cho tôi không thể không tin tưởng lời Cao Phàm đã nói..., xem ra hắn thật sự có suy nghĩ muốn theo đuổi tôi.
Để hắn khỏi phải lãng phí thời gian vì tôi, tôi quyết định hẹn hắn nói rõ ràng.
Buổi tối 8 giờ, tại một nhà hàng nào đó.
"Thật không ngờ, muốn hẹn em đi ăn cơm thật không dễ tí nào." Cao Tuấn khuôn mặt tuấn tú mang ý cười trêu chọc nói.
Tôi sặc. . . . . . Cái này lời dạo đầu này sao quen tai như vậy? Có vẻ như cái tên Hàn Tuấn kia cũng đã dùng qua.
Tôi ngượng ngùng cười cười, tính toán ăn no trước khi bàn chuyện chính.
Sau khi ăn no, chúng tôi vừa uống nước trái cây, trà vừa ôn chuyện. . . . . . Xem như là ôn chuyện đi.
"Tiểu Nhã, anh biết là năm đó em thực sự rất thích anh ." Cao Tuấn nhìn tôi bình tĩnh nói.
Tôi cũng nhìn hắn, không thể phủ nhận, năm đó tôi đây đối với hắn thật là tồn tại cảm giác khá tốt đẹp, hơn nữa dám nói nếu không phải gặp đước Cao Phàm, hôm nay không khống chế được còn có thể nhào tới, chỉ tiếc là, duyên phận mà, hơn nữa khi gặp lại, tôi phát hiện kỳ thật mình cũng không còn yêu thích hắn như xưa.
"Ha ha, như anh nói đã là năm đó rồi, giờ thì em kết hôn rồi !" Nói xong tôi uống một ngụm trà.
"Kết hôn rồi thì có thể ly hôn mà." Hắn nhàn nhạt đáp.
Tôi sặc. . . . . . Rõ ràng y hệt lời Cao Phàm đã nói, tôi thiếu chút nữa bị trà sặc đến mũi.
"Năm đó anh cũng rất thích em, chỉ là mẹ anh ép anh xuất ngoại, cho nên. . . . . ." Cao Tuấn cũng không nói tiếp.
Hắn hiếu thảo với mẹ đã thành tiếng, mà mẹ hắn ngọt nhạt rất giỏi cũng khá nổi tiếng, cho nên giờ này khắc này tôi chỉ có thể nhìn hắn đồng tình.
"Lần này trở về, mẹ anh giúp anh an bài một cái đám hỏi chính trị, anh cũng định đồng ý rồi, dù sao không yêu thì lấy ai cũng vậy thôi, chính là nhờ ơn trời để anh gặp lại em và phác giác rằng anh vẫn còn yêu em, cho nên vì anh và em, anh nguyện ý chống lại mẹ!" Cao Tuấn kiên định nói.
Má ơi! Nói như vậy cuối cùng thành lỗi của tôi sao? Hơn nữa, như thế nào vừa nói thích lập tức lại biến thành yêu vậy?
"Chính là!" Tôi cũng vậy kiên định nói: “Người đàn ông của em chỉ có thể là Cao Phàm!"
Hê! Tôi có nói những lời này nha!
"Nhưng anh tin rằng em vẫn còn lưu luyến an , nếu không tại sao em lại tìm một người có cùng họ với anh?"
Tôi sặc. . . . . . Không nói tôi còn chưa phát hiện ra. . . . . .
"Trùng hợp, chỉ là do trùng hợp thôi!"
"Quên đi, kỳ thật anh cũng biết rõ, miễn cưỡng là không hạnh phúc, không làm người yêu, chúng ta đây làm bằng hữu cũng có thể nha?" Cuối cùng Cao Tuấn đành phải bất đắc dĩ nói.
Những lời này tôi rất hài lòng, vì vậy tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.