Trong lúc Giang Thiếu Thành nằm viện, Mạnh Hạo và Phùng Khải sẽ mang một xấp tài liệu để anh nhìn. Giường rung thành một góc, anh nửa nằm, thỉnh thoảng lật xem tài liệu trên bàn nhỏ đặt ở giường, thỉnh thoảng tay phải của anh sẽ gõ lên bàn mấy cái, đây là thói quen nhỏ của anh, đang suy tư chuyện gì sẽ làm như thế, khi anh ra kết luận, sẽ cầm bút viết xuống cái gì đó.
Thẩm Tâm Duy đứng một bên, yên lặng quan sát động tác của anh, cường độ công việc của anh rất lớn, anh không chỉ xử lý các việc ở Thịnh Quang quốc tế, một đống việc ở Cẩm Thành cũng đủ khiến anh bận rộn. Cho nên mặc dù anh nằm việc, cũng không thể nghỉ ngơi chút nào, nếu không sẽ để chất bao nhiêu tài liệu, bao nhiêu hạng mục sẽ chịu ảnh hưởng.
Cô thấy có lỗi, đứng sau núi giả, nhìn anh vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt không còn sót lại chút khoải cảm nào. Khi đó cô cảm thấy sảng khoái thật, anh khiến cô khó chịu, cuối cùng cô cũng thấy tự hào, khiến anh rất đau một lần. Thậm chí lúc cô giẫm lên chân anh thì cô cũng thấy thoải mái, chỉ cần để cho anh đau xót, cô cảm giác tất cả đều đáng giá. Mà bây giờ lại đau lòng, có phần như tát mình, rõ ràng trong giây phút đó, cô cảm thấy để cho anh đau đớn, bất kể bỏ ra cái gì cũng được. Bây giờ không cần cô trả giá gì, cô cũng đã mềm lòng.
Một lát sau, anh buông bút xuống, hình như viết qua lâu, muốn nghỉ ngơi. Thẩm Tâm Duy lập tức bưng một ly nước, đưa cho anh. Giang Thiếu Thành xoa xoa tay viết bút, tầm mắt nhìn vào cô. Cô cười với anh, sợ anh không nhận, vì vậy đặt ly nước trên bàn nhỏ.
Lông mày Giang Thiếu Thành nhíu lại, biến thành một chữ xuyên(川), nhanh cầm lấy ly nước, uống vào. Anh làm như vậy, không phải là anh khát nước thật, càng không phải sợ cô khó chịu, chỉ là sợ nếu để ly nước ở đây, không cẩn thận mà làm đổ, có thể ảnh hưởng tới những tài liệu này.
Anh uống xong, Thẩm Tâm Duy nhanh nhận lại, “Anh còn muốn uống nước không?”
Giang Thiếu Thành nhìn chằm chằm vào ly nước, khóe miệng run lên, vẫn không nói chuyện. Trong ly vẫn còn nước, anh còn muốn uống nữa sao?
Trong khoảng thời gian Giang Thiếu Thành nằm viện, không ít người tới thăm anh, mà phần lớn Thẩm Tâm Duy không nhận ra được ai. Nhưng người tới đây hôm nay, cô biết.
Tô San San cầm bó hoa đi tới, thấy Thẩm Tâm Duy cô cũng cười, Thẩm Tâm Duy gật đầu. Không thể không nói, những mỹ nữ có khí chất đã được dạy dỗ, dù là phụ nữ cũng có thiện cảm lớn, không ghét nổi. Cô lấy cớ nói có chuyện đi ra ngoài trước, cho bọn họ không gian.
“Lâu như vậy mới gặp anh, sẽ không trách em chứ?” Tô San San nói vậy, liền tìm bình hoa, muốn cắm bó hoa vào, nhưng trong phòng bệnh không có, vì vậy lại lấy một bình khác thay thế.
“Em đã tới thăm anh, đã là vinh hạnh của anh rồi.” Giang Thiếu Thành cất đi tài liệu, đồng thời cũng đặt bàn nhỏ về phía bên kia.
Tô San San cười, “Nghe lời này không khiến người ta thấy vui vẻ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy xa lạ.”
“Vậy chính là do lỗi của anh, tiếp đón không chu đáo rồi.”
Tô San San lắc đầu, “Đừng nói lời như thế, nghe được khiến em cảm thấy khổ sở, ít nhất chúng ta đã quen biết nhau 15 năm trời. Anh cảm thấy đỡ chưa?”
“Cũng không tệ lắm, đang khôi phục, sẽ nhanh xuất viện thôi.”
“Nghe nói nguyên nhân anh bị thương rất thú vị…. khó có thể tưởng tượng ra, anh là một người có thú tính như thế.”
Giang Thiếu Thành đỡ trán, “Người khác nói bừa, em cũng tin à.”
“Vậy cuối cùng là bị thương thế nào?”
“Có thể đừng hỏi được không?”
“Cũng được, vậy em sẽ cho rằng lời đồn đại của mọi người là đúng.” Cô cười rất tự nhiên, không có phần chế nhạo, “Nhưng anh đâu có bị hại gì, vợ anh ngày đêm chăm sóc anh, đây coi là vì họa được phúc đấy?”
“Có phúc như vậy, thật khó để tiếp nhận.” Giang Thiếu Thành cũng đang nghĩ tới gì đó, lắc đầu một cái, “Đừng nói anh, nghe nói em với tên tiểu tử nhà họ Gia kia hay đi chung với nhau.”
“Anh nghe ai nói vậy? em còn không biết.”
“Thật ra thì cậu ta cũng không tệ đâu.”
“Giang Thiếu Thành, thật ra thì anh không cần nói tới điều này, hôn ước của chúng ta đã giải trừ lâu rồi, chẳng lẽ anh còn sợ em sẽ tiếp tục quấn anh sao?”
“Em biết ý anh không phải thế này.”
Tô San San trầm mặc chốc lát, có chút phiền muộn, “Khi anh nói muốn giải trừ hôn ước, anh nói nhất định phải cưới Thẩm Tâm Duy, em thấy lúc hai người đi chung, nghĩ đến cũng không sai, ít nhất anh tìm được người phụ nữ anh yêu……”
“Em định nói gì?”
“Em không muốn nói gì, chỉ là ban đầu em cho rằng anh và Thẩm Tâm Duy sẽ đi tới cuối cùng, hiện tại cũng cho là thế.”
Nếu như Thẩm Tâm Duy biết mình sẽ gặp phải Giang Ngữ Vi bên ngoài, cô nhất định sẽ không để cho Tô San San và Giang Thiếu Thành không gian, Giang Ngữ Vi không thích cô hiện rõ lên mặt. Trước kia Giang Ngữ Vi không thích Tô San San, bây giờ không thích Thẩm Tâm Duy, hình như chỉ cần là người ở cạnh Giang Thiếu Thành, Giang Ngữ Vi đều không thích. Vì vậy Thẩm Tâm Duy có chút tò mò, Giang Ngữ Vi có ghét Lương Nguyệt Lăng hay không, đây là vấn đề khiến người ta mong đợi.
Giang Ngữ Vi mua một túi đồ lớn, hôm nay cô mới biết Giang Thiếu Thành bị thương, không ai nói cho cô, nếu như không phải là cô gọi điện thoại cho bố mẹ, sợ rằng bây giờ không biết Giang Thiếu Thành bị thương nhập viện. Giang Ngữ Vi lo cho vết thương của Giang Thiếu Thành, vừa hỏi làm sao Giang Thiếu Thành bị thương, nghe thấy ở cùng Thẩm Tâm Duy thì chắc chắn cho rằng tất cả đều do Thẩm Tâm Duy, cô ta là điềm xui, từ khi Giang Thiếu Thành đi chung với Thẩm Tâm Duy thì đẳng cấp của Giang Thiếu Thành thấp đi không ít, vì vậy Giang Ngữ Vi càng ghét Thẩm Tâm Duy hơn.
Giang Ngữ Vi thấy Thẩm Tâm Duy đứng ở hành lang, không nhịn được cười lạnh, “Hại anh trai tôi như thế, cô cũng biết xấu hổ mà trốn ra đây sao?”
Giang Ngữ Vi không thích Thẩm Tâm Duy bao nhiêu, thì Thẩm Tâm Duy ghét Giang Ngữ Vi bấy nhiêu.
“Đúng vậy, tôi rất xấu hổ, tôi gặp gỡ ai cũng không phải người.” Cố ý nhấn mạnh nửa câu sau.
Nếu nói cô không có mặt gặp người, như vậy đương nhiên Giang Ngữ Vi không phải là người, chơi chữ với cô nữ sinh nhỏ bé.
“Thẩm Tâm Duy, vào lúc này cô còn cao ngạo gì nữa? cô thật sự cho rằng mình chính là Giang phu nhân sao? Đừng có nằm mơ, cô làm chuyện tốt, tôi đều biết rõ, anh tôi không so đo, tạm thời còn chưa đuổi cô ra, cô tìm một chỗ cười trộm là được, còn dám ra vẻ kiêu căng trước mặt tôi.”
“Ít nhất bây giờ tôi còn là Giang phu nhân.” Thẩm Tâm Duy thở dài, “Tốt hơn so với những người khác, đời này không được gọi như thế, có đúng không?”
Sắc mặt Giang Ngữ Vi trở nên rất khó coi.
Thẩm Tâm Duy lại nói, “Tôi thế nào kiêu ngạo hay không, chẳng cần người khác đánh giá. Nhưng mà những người khác, dùng người thân đổi lấy vinh hoa phú quý ,không nên quên trong người mình rốt cuộc là hạng người gì mới phải.”
“Thẩm Tâm Duy, cô nói đi, rốt cuộc cô có ý gì?”
“Giang Ngữ Vi, chính là ý cô nghĩ đấy.” Thẩm Tâm Duy đi tới bên cạnh Giang Ngữ Vi, “Muốn cười nhạo tôi, cũng phải đợi đến lúc tôi không còn là Giang phu nhân … thật ra thì, kể cả khi tôi không còn là Giang phu nhân, cô cũng không có tư cách cười nhạo tôi, dù sao cô mãi mãi không thể đến gần tới xưng hô này.”
“Thẩm Tâm Duy”. Giang Ngữ Vi nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Tâm Duy dám cam đoan, nếu như Giang Ngữ Vi không xách đồ trên tay, có lẽ sẽ đánh nhau với mình ngay.
Giang Ngữ Vi trợn mắt nhìn cô vài lần, lúc này mới đi tới phòng bệnh.
Thẩm Tâm Duy nhìn bóng lưng của Giang Ngữ Vi, đột nhiên tâm tình tốt hơn nhiều. So với Giang Ngữ Vi, hay là Tô San San, cô còn may mắn hơn họ nhiều, họ đều là những bông hoa cạnh Giang Thiếu Hành,, nhưng thế nào Giang Thiếu Hành cũng không lấy, huống chi còn rất nhiều người âm thầm lặng lẽ thầm mến anh, so sánh với họ, Thẩm Tâm Duy cô chính là cực kì may mắn. Ít nhất, cô và Giang Thiếu Hành hẹn hò và kết hôn, về tương lai có ở chung với nhau nữa không, cần gì phải quan tâm, dù sao cô hơn rất nhiều người rồi.
Chỉ là nghĩ quá nhiều, vì thế so đo những người kia sẽ mất đi.
Chuyện Giang Thiếu Hành bị thương, Thẩm Tâm Duy cũng gọi cho hai bố mẹ Giang, ông bà Giang biết chuyện thì cũng lo lắng, nhưng biết vết thương không nghiêm trọng lắm, cũng yên tâm. Từ khi cô và Giang Thiếu Hành kết hôn, hai ông bà Giang bắt đầu hành trình du lịch vòng quanh thế giới, ném tất cả cho Giang Thiếu Hành, sau đó đi hưởng thụ thế giới hai người, bây giờ đang ở vùng hẻo lánh nào đấy ở Châu Âu. Trong điện thoại, hai ông bà cũng không biết rõ quan hệ hiện giờ của cô và Giang Thiếu Hành, còn dặn dò cô chăm sóc Giang Thiếu Hành thật tốt, cô gật đầu liên tục.
Thẩm Tâm Duy cầm điện thoại còn do dự, không biết nên mở miệng thế nào, sợ thái độ của bọn họ sẽ lạnh lùng, dù sao Giang Thiếu Hành nói muốn ly hôn trước, thật may bọn họ không biết tới sự kiện kia.
Có lẽ Giang Ngữ Vi biết Giang Thiếu Hành bị thương, là từ miệng của hai bố mẹ Giang mà biết đi!
cô không bị Giang Ngữ Vi ảnh hưởng, dù Giang Ngữ Vi không thích mình, chỉ thấy rất buồn cười. Giang Ngữ Vi không cách nào chiếm được Giang Thiếu Hành, mà cô cũng sắp mất đi Giang Thiếu Hành, không phải họ hiểu nhau mà chẳng cần nói sao? Nhưng lại coi nhau như kẻ thù vậy.
Thẩm Tâm Duy đứng một lát, phát hiện Tô San San đi ra, vẻ mặt thoải mái, thấy Thẩm Tâm Duy xong gật đầu một cái. Tô San San cũng biết tính của Giang Ngữ Vi, đối với những người khác giới ở cạnh Giang Thiếu Hành, Giang Ngữ Vi đương nhiên không thích rồi.
“Thẩm Tâm Duy, lần trước muốn nói cho cô biết, cô không thay đổi chút nào.” Đột nhiên Tô San San nói thế.
Lời này chỉ khiến Thẩm Tâm Duy thấy kỳ quái, “Thực sự tôi không có thay đổi gì lớn.”
“không phải bề ngoài của cô.” Tô San San đi tới trước mặt Thẩm Tâm Duy, “Chỉ cô không tự tin, trước kia không có, hình như bây giờ cũng không có tiến bộ nào.”
Thẩm Tâm Duy ngây ngẩn cả người.
“cô phải tin tưởng chính mình, cô không kém, không phải không xứng với Giang Thiếu Hành. Anh ấy ưu tú, cũng chỉ là một người đàn ông, không phải thần. Mà cô, cũng là một cô gái xinh đẹp động lòng người, cô đứng bên cạnh anh ấy cũng không mờ nhạt chút nào.”
Lần đầu tiên có người nói với cô điều đó, khiến Thẩm Tâm Duy sửng sốt chốc lát.
Hình như Tô San San cũng không muốn nói thêm gì, vỗ vỗ vai Thẩm Tâm Duy. Con gái trước mặt người yêu, luôn lo rằng mình không đủ tốt, sợ đối phương quá tốt, thường quên mất điểm mạnh của mình. Nhưng Tô San San cũng có chút thổn thức, năm đó Giang Thiếu Hành cố chấp muốn giải trừ hôn ước với mình, cũng chỉ vì anh ấy ước định với một người con gái khác sao? Có lẽ là nguyên nhân này, nhưng trong đó chính là Giang Thiếu Hành bằng lòng với Thẩm Tâm Duy, đổi cách nói là bề ngoài Thẩm Tâm Duy không kém, hơn nữa Thẩm Tâm Duy căn bản là dạng con gái đẹp càng nhìn càng thuận mắt…, đây cũng là điểm thu hút Giang Thiếu Hành. Chỉ là năm đó Thẩm Tâm Duy nơm nớp lo sợ tình cảm của mình đối mặt với Giang Thiếu Hành, bây giờ cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Còn không đợi Thẩm Tâm Duy phản ứng kịp, Giang Ngữ Vi đã chạy ra rồi, thấy Thẩm Tâm Duy, ánh mắt hận, “Thẩm Tâm Duy, tôi ghét cô, anh tôi không có mắt, chỉ vì loại phụ nữ như cô mà nói tôi…”
Giang Thiếu Hành làm như vậy sao?
“Giang Ngữ Vi, anh cô không phải vì tôi mà nói cô.” cô thấy lạ, nhưng mình có thể hiểu rõ thế, “Anh ấy dùng cách này nói cho cô biết, đừng có ý nghĩ gì khác với anh ấy…..”
Giang Thiếu Hành chắc chắn biết tình cảm của Giang Ngữ Vi, cho nên qua nhiều năm như thế, Giang Thiếu Hành liên lạc với Giang Ngữ Vi rất ít.
Giang Ngữ Vi cảm thấy rất uất ức, trợn mắt nhìn Thẩm Tâm Duy, đi mất.
Thẩm Tâm Duy còn không kịp kêu than, liền thấy Lương Nguyệt Lăng, chỉ có thể thầm nói rằng hôm nay thật náo nhiệt.
Lương Nguyệt Lăng chọn ngày hôm nay đi thăm Giang Thiếu Thành, căn bản là nghĩ người đến thăm những ngày trước chắc hẳn rất nhiều, anh ấy đang bị thương thế còn phải ứng phó nhiều người, cô cũng không muốn phiền anh, nhưng cô phát hiện mình chọn hôm nay tới đây, hình như không phải thời điểm tốt, cô đi đường ngắn ngủi này, trước đụng phải Tô San San, nữa là bắt gặp Giang Ngữ Vi, sau đó thấy Thẩm Tâm Duy đứng ở hành lang.
Lương Nguyệt Lăng thản nhiên đi tới trước mặt Thẩm Tâm Duy, “Để tôi thăm anh ấy một chút.” Nói xong trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Thẩm Tâm Duy phân tích những lời này, đây coi như là lời chào hỏi của Lương Nguyệt Lăng, hay là đang thông báo cho cô, bất kể là loại nào, hình như cũng không coi Thẩm Tâm Duy cô thành cái gì to tát. Thẩm Tâm Duy phát hiện, trừ Giang Ngữ Vi mang theo túi lớn túi nhỏ, Tô San San và Lương Nguyệt Lăng đều mang tới một bó hoa.
Thẩm Tâm Duy yên lặng đứng ở bên ngoài, cô đang tính thời gian, Tô San San nói chuyện với Giang Thiếu Thành được 27 phút, Giang Ngữ Vi thì không đủ 10 phút, về Lương Nguyệt Lăng…. 42 phút, quả nhiên là bất thường.
Lương Nguyệt Lăng đi ra, Thẩm Tâm Duy lộ ra nụ cười ngọt ngào, tiến lên đón, “Cám ơn cô đã tới thăm anh ấy.”
Thái độ này của Thẩm Tâm Duy, khiến Lương Nguyệt Lăng nhìn cô một lúc lâu, “Không cần cám ơn, tôi không vì cô mà đến.”
“Nhưng cô tới thăm chồng tôi, đương nhiên tôi phải thay mặt anh ấy cám ơn cô chứ, dù sao anh ấy là chồng tôi, không phải sao?” Thẩm Tâm Duy đột nhiên nghĩ thông suốt ra nhiều chuyện, nếu sâu trong lòng cô vẫn không bỏ được Giang Thiếu Thành, vì sao phải chắp tay đưa tặng cho người khác, bây giờ cô còn có cơ hội đoạt lại Giang Thiếu Thành, cần gì tự giận mình. Lời nói của Tô San San không có gì sai, cô không tự tin thật, qua nhiều năm như thế, dù Giang Thiếu Thành ưu tú thế nào, nhưng Thẩm Tâm Duy cô cái gì cũng sai sao?
Lương Nguyệt Lăng không bị chọc giận, thậm chí cho rằng Thẩm Tâm Duy đã thành đối thủ, không giống như trước kia chỉ ngoài miệng nói chút ngoan độc, “Nếu như cô coi anh ấy là chồng mình, thì làm một người vợ hợp cách đi.”
“Cô có ý gì?”
“Chỉ để cô làm người vợ tốt hơn thôi, người vợ bình thường sẽ không kéo chân sau của chồng mình, càng không để chồng mình bị thương. Thẩm Tâm Duy, nếu như cô không được những điều này, như vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chăm sóc anh ấy thật tốt đi.” Lương Nguyệt Lăng vẫn lộ ra tia bất mãn, tại sao Giang Thiếu Thành bị thương, mặc dù anh không nói rõ, nhưng chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tâm Duy, nhất là Thẩm Tâm Duy giẫm vào chân anh, khiến Lương Nguyệt Lăng cũng nghi ngờ, không phải Thẩm Tâm Duy rất yêu Giang Thiếu Thành ư, làm sao lại làm chuyện như vậy.
“Chồng tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt, không cần người khác phí công.”
“Mong là vậy. Không quấy rầy cô nữa.”
Lương Nguyệt Lăng vừa rời đi, ánh mặt Thẩm Tâm Duy lạnh hẳn, đối thoại như vậy, như kiểu cô hành hạ anh vậy.
Thẩm Tâm Duy chầm chậm đi vào phòng bệnh, có lẽ không có người vợ nào bi thương như cô, đứng ở ngoài mấy tiếng, để mấy người phụ nữ thăm chồng mình, nghĩ lại thấy buồn cười.
Giang Thiếu Thành cũng không tiếp tục xem tài liệu, mà lại xoa trán, hình như anh rất mệt. Anh trở mình, lật qua lật lại, ấn nút bên mép giường, hạ xuống, anh muốn nằm xuống.
“Anh vì tôi mà giáo huấn Giang Ngữ Vi?” Thật ra thì cô rất vui vẻ, trước kia Giang Ngữ Vi thích ở trước mặt Giang Thiếu Thành mà nhằm vào cô, lúc mới bắt đầu Giang Thiếu Thành chỉ nhắc nhỏ, về sau cau mày nói cho Giang Ngữ Vi, vì thế cô ấy càng cảm thấy uất ức, Thẩm Tâm Duy thì càng vui, đó không phải là tốt.
Giang Thiếu Thành không quay đầu lại, “Không phải vì em.”
“Không phải vì tôi….” Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Vậy anh mượn danh nghĩa của tôi mà đi nói em gái xinh đẹp mỹ lệ của anh à?”
Lúc này Giang Thiếu Thành ngẩng đầu lên, liếc cô một cái, “Em nghe được sao?”
“…….”
Thẩm Tâm Duy đi xem lại đồ người khác mang tới, nhất là đồ Giang Ngữ Vi mang tới, các loại thức ăn dinh dưỡng, có lẽ như tới giành chỗ đưa….. cô thu lại, thấy hai bó hoa trên bàn. Hai bó hoa rất đẹp, nhưng không biết vì sao, hai bó đẹp đặt cùng một chỗ lại thấy kì lạ.
“Giang Thiếu Thành, anh thích bó hoa nào hơn?” Cô chỉ định giữ lại 1 bó, cô cầm lên một bó chuẩn bị vứt, suy tư mấy giây, phát hiện bó trong tay là của Tô San San mang đến, vì thế cô quan sát vẻ mặt của Giang Thiếu Thành, lại phát hiện anh đang nhìn cô, vì vậy để lại bó hoa trong tay mình xuống, lấy hoa trong bình ra, phát hiện sắc mặt Giang Thiếu Thành không thay đổi gì.
Ý cô muốn dò xét quá rõ, anh khinh thường, “Thật ra thì em muốn vứt cả hai bó đó đúng không?”
Cô nháy mắt mấy cái, “Không, chỉ thấy bình này quá nhỏ, hai bó hoa không chứa nổi, hơn nữa anh không cảm thấy rất kì lạ sao?”
“Em có thể đi mua hai bình.”
“Như vậy lúc anh xuất viện có sợ nhiều đồ không? Vốn không phải vật cần thiết, cũng không cần tăng thêm đồ ở bệnh viện.”
“Làm sao em sẽ cảm thấy tôi ngại nhiều đồ?”
“A…. tôi đoán vậy.” Cô nói xong nở nụ cười, “Có phải anh lại định nói rằng tôi tự cho là vậy không?”
“Biết là được rồi.”
“Vậy tôi sẽ như ý của anh, tự cho rằng mình đúng một lần.” Cô cầm hai bó hoa, ném vào thùng rác, làm xong chuyện này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, người khác mua hoa, cô không muốn để ở đây, anh nhìn thấy lại nhớ tới người mua.
Giang Thiếu Thành nhìn hành động của cô, chỉ híp híp mắt, sau đó nhắm lại, hình như chuẩn bị ngủ.
Anh không phản ứng lớn, điều này khiến cô thấy khó hiểu, có nên thấy mình may mắn không.
Giang Thiếu Thành định nghỉ ngơi thật, Thẩm Tâm Duy đành cầm một quyển tạp chí lên xem, cô lật vài tờ, lại nhìn Giang Thiếu Thành trên giường, lật tiếp, lại nhìn anh, cũng không biết đã giở bao nhiêu tờ, cuối cùng cô lên tiếng, “Có phải…. anh muốn đi vệ sinh đúng không?”
Có lẽ ở cùng nhau một thời gian dài, nghe tiếng anh thở, để cô biết, anh không ngủ, mà đang buộc mình ngủ, nhưng lại không được.
Cô chờ một lúc, mới thấy Giang Thiếu Thành từ từ lật người, nhìn về phía cô.
Cô đỡ anh từ trên giường xuống thì không nhịn được cười thầm, không ngờ cũng có hôm nay, cũng có lúc khó như thế, thật khiến người ta thỏa mãn. Cũng may từ giường tới phòng vệ sinh không xa, cô đỡ anh tới phòng vệ sinh….
“Đi ra ngoài.” Hình như anh có chút ảo não.
“Ngộ nhỡ anh ngã xuống thì làm thế nào.”
“Đi ra ngoài…..”
Thẩm Tâm Duy đứng sau lưng anh, không đi, “Cũng không phải là chưa từng xem qua, bây giờ anh giả bộ cái gì?”
Anh quay đầu, cười như không cười nhìn cô, “Tôi không muốn em thấy, không được sao?”
“Tôi càng muốn xem.” Cô cố mở to hai mắt, tầm mắt từ trên mặt anh đi xuống, dừng ở một chỗ nào đó, đột nhiên cảm thấy mình hơi vô duyên, vì vậy nhanh chóng nháy mắt, “Được rồi…. tôi đi ra ngoài.”
Chẳng những cô đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, cô sợ mình không ra được, anh đứng một chân, quá đáng thương…. Hơn nữa để một người nín lại, hình như không tốt lắm.
Cô chờ một lúc lâu, mới gõ cửa, “Xong chưa?”
Không có phản ứng gì.
“Tôi vào đây.”
Lúc cô đi vào, thấy rõ anh mặc chỉnh tề, nhưng ánh mắt anh nhìn cô rất khó chịu. Cô cẩn thận đỡ anh lên giường, sau đó thấy gậy bên mép giường thì nói, “Có vẻ như không cần tôi đỡ, anh có thể dùng cái đó mà…..”
“Đúng vậy, em lo lắng cái gì?”
“Tôi không thấy cái gì cả, được không?”
“Em muốn thấy cái gì?” Anh hỏi đơn thuần.
Cô giả vờ vô tội, “Dù sao cái gì tôi cũng không thấy.”
Giang Thiếu Thành nhìn cô một lúc lâu, giờ mới nhắm mắt lại, lần này muốn nghỉ ngơi thật. Thẩm Tâm Duy quan sát anh, anh có vẻ rất mệt, có nhiều tài liệu phải xem thế, có ba người liên tục tới thăm….. không khỏi, cô thở dài. Thật ra thì chuyện của chị dâu, cô không nên giận đổ lỗi cho anh, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào, tại sao cô cho rằng anh không giúp một tay. Anh chỉ nhìn thấu qua một chút, biết anh không thể đụng tay vào được, nhưng thái độ của anh khiến cô không tiếp nhận nổi. Cô vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, thậm chí còn để cho anh bị thương.
Cô cố ý, cô biết chỗ núi đó không vững, anh đạp lên lại nhảy xuống, coi như không gãy xương, chắc không dễ chịu hơn. Nhưng lúc cô làm vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn thở ra một hơi. Nhất là lúc trước, anh còn nói chuyện vui vẻ với Lương Nguyệt Lăng, ở trước mặt cô cũng không kiêng kị gì, không biết phụ nữ dễ ghen sao?
Quả thật trên đời này không có người phụ nữ ăn cơm, nhưng không có phụ nữ nào không ăn dấm cả.
Cô mơ màng nghĩ, không biết mình ngủ thế nào, dù sao sau khi tỉnh lại, đang nằm trên giường, trước đang nằm suy tư. Cô dụi mắt, phát hiện Giang Thiếu Thành lại bắt đầu làm việc, nhìn tài liệu. Mà trong phòng bệnh, còn có hai người khác, Mạnh Hạo với Phùng Khải đều ở đây, có lẽ tới lấy tài liệu Giang Thiếu Thành đã xử lý xong.
Cô chống cằm nhìn Phùng Khải rồi lại nhìn Mạnh Hạo, “Ngộ nhỡ Giang Thiếu Thành không có ở đây, các cậu sẽ làm gì?”
Lời này của cô khiến ba người đàn ông nhìn về phía cô, ý của cô chỉ là nếu như không có Giang Thiếu Thành xử lý những tài liệu này, Phùng Khải và Mạnh Hạo sẽ làm như thế nào, Cẩm Thành với Thịnh Quang quốc tế có hỗn loạn hay không. Nhưng ánh mắt nhìn về phía cô, chắc chắn không giống như ý của cô.
Mạnh Hạo với Phùng Khải mím môi, không nói lời nào.
Giang Thiếu Thành cũng chỉ nhìn cô một cái, tiếp tục xem văn kiện, “Nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Lời này còn chưa nói hết tất cả ý của nó.
“Ý của tôi là anh quá quan trọng, Cẩm Thành với Thịnh Quang quốc tế không thể thiếu anh…. Vạn lần phải bảo trọng.”
“Nếu tôi quan trọng thế, có phải em sẽ đối xử với tôi tốt hơn chút không?”
“Cái gì?”
“Tay của em đè lên chân tôi.”
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, “Giang tổng, tôi ra ngoài hút thuốc.”
Phùng Khải cũng ừ, “Tôi cũng đi.”
Thẩm Tâm Duy lập tức rút tay mình về “Sao anh không nói sớm?”
Giang Thiếu Thành liếc cô một cái, hoàn toàn coi thường cô và lời cô vừa nói.