Thẩm Tâm Duy nói không khóc, thật sự không khóc, cô muốn đi tới một nơi rất xa, mới đi đến trạm xe buýt, khi cô đứng ở trạm lại không biết mình muốn đi đâu. Cô đứng đấy một lát, mới lên một chiếc xe buýt, chỉ vì bề ngoài chiếc xe này khá sạch sẽ, sau khi cô lên xe thì lại thấy khinh thường, đã đến thời điểm này rồi, lại vẫn quan tâm bề ngoài như vậy.
Dương Hi Lạc đã nhiều lần hỏi cô, tại sao lại yêu Giang Thiếu Thành, chẳng lẽ cũng như các cô gái thế đời sao, bởi vì tướng mạo anh tuấn của Giang Thiếu Thành. Thẩm Tâm Duy không trả lời được, cô không biết tại sao lại thích Giang Thiếu Thành, là anh nói chuyện với bạn bè rất bình tĩnh, hay là lúc anh nói chuyện có thể nói trúng tim đen chỉ ra chỗ yếu, hay là anh làm việc đâu vào đấy, làm cho người ta cảm giác cho dù trời sập xuống, mặt anh cũng không đổi sắc, tất cả những điều này là anh, thế nào đi nói cụ thể phần cô yêu về anh đây?
Cô không biết, cô chỉ biết cô yêu người này rất lâu rồi, lâu đến nỗi thành một thói quen, trừ lựa chọn đi yêu anh, hình như không tìm ra lý do khác.
Dương Hi Lạc từng cười cô, “Tớ đọc truyện vườn trường thì cậu gặp được Giang Thiếu Thành, khi tớ đọc truyện thầm mến thì cậu thích Giang Thiếu Thành, khi tớ đọc truyện đô thị thì cậu và Giang Thiếu Thành đã hẹn hò với nhau, khi tớ đọc truyện tình yêu và hôn nhân thì cậu kết hôn với Giang Thiếu Thành….. từ đầu tới cuối tớ đọc vô số vai nam chính, Thẩm Tâm Duy, tại sao trong đời cậu lại chỉ có một nam chính?”
Đột nhiên Thẩm Tâm Duy nghĩ tới, bây giờ Dương Hi Lạc có lẽ là một người chết đi sống lại. Nữ chính chết đi sống lại, phần lớn bị người ta hại cửa nát nhà tan, hay chồng mình vụng trộm hại chết mình, sau đó sống lại, trả thù lại những người đã tổn thương tới cô, tác giả cho nữ chính bàn tay vàng, để cho cô ngộ phật sát phật, ngộ thần sát thần.
Nhưng những nữ chính đều có một điểm đặc biệt, đã từng thiện lương lại xinh đẹp, mới bị người xấu hại chết, cô không có điểm này, cô là người xấu, người ta không đồng tình được với cô. Rõ ràng cô không phải cô gái có ước định với Giang Thiếu Thành, lại dùng danh nghĩa của cô ấy, ở chung một chỗ với Giang Thiếu Thành, người như vậy, theo thiện lý tuần hoàn, chắc chắn có báo ứng.
Dương Hi Lạc nhìn trong tiểu thuyết, nữ phụ làm loại chuyện xấu này, thường bị nam chính vứt bỏ, còn có thể bị nhục nhã vô vàn, cô hoàn toàn đáp ứng được thân phận nữ phụ trong tiểu thuyết. Vai nam chính sẽ chọn nữ chính thiện lương, loại nữ phụ như cô, cho dù tìm được cũng sẽ mất đi.
Dù sao cũng mất đi, nhất định sẽ mất, bởi vì chút gì cũng không hề thuộc về cô.
Vậy còn khổ sở gì nữa?
Cô xuống xe, mới phát hiện mình cách đại học Đông Giang không xa, vì vậy chọn đi bộ. Cô là cô giáo dạy anh tại đại học Đông Giang, cô đến trường này dạy, trường ngoại ngữ thuộc trường này vẫn coi là điểm xấu, nhưng cô vào trường đại học này dạy, trường ngoại ngữ lại thành miếng mồi ngon một thời gian dài. Bởi vì có một học sinh tốt nghiệp ở trường này, làm phiên dịch, hơn nữa trở thành một phiên dịch rất xuất sắc, một lần đảm nhiệm vai trò phiên dịch trong hội đàm những người lãnh đạo quốc tế, được một lãnh đạo tán dương, sau đó, trường ngoại ngữ thuộc đại học Đông Giang, đột nhiên lại hấp dẫn học sinh.
Một năm kia cô mới vừa tới dạy ở đại học Đông Giang, công tác mấy tháng, liền được công ty thưởng một chuyến đi du lịch, khi đó cô mới kết hôn được bao lâu, vốn chuẩn bị rủ Giang Thiếu Thành đi cùng, nhưng anh lại đi công tác, vì vậy ngày mồng một tháng năm cô với đồng nghiệp đi du lịch ba ngày hai đêm, nhà trường thật hào phóng, cho ở khách sạn bốn sao, đây cũng coi là đối xử cao nhất trường thưởng cho rồi. Cô đi du lịch, cũng chỉ gọi một hai cú cho Giang Thiếu Thành, cô và đồng nghiệp chơi khá mệt, trở lại khách sạn, mở cửa phòng, nhưng lập tức bị ai ôm lấy. Cô chưa bao giờ ngờ rằng anh lại tới đây, vừa mừng vừa sợ. Mà Giang Thiếu Thành ôm cô vào lòng, “Vui mừng sao?” Anh ở bên tai cô nói, chỉ một câu nói bình thường, nhưng anh nói ra, như mang theo cưng chiều, cô như được uống say, chỉ có thể dựa vào trong lòng anh.
Đủ rồi, đủ rồi, còn muốn anh làm gì nữa, Thẩm Tâm Duy, mày còn thấy mày chưa đủ thảm sao?
Cô trực tiếp đi tới kí túc xá trường ngoại ngữ, hôm nay không có tiết của cô, mấy thầy cô thấy cô còn cảm giác rất kì quái, cô không trả lời nghi vấn đồng nghiệp, mà trực tiếp đi tìm hiệu trưởng, cô muốn từ chức, cô không muốn làm nữa, cô không cần lại làm cô giáo nữa.
Hiệu trưởng đương nhiên bị cô dọa sợ hết hồn, đầu tiên hỏi cô là có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, không nên kích động ra quyết định vội, nếu như trong nhà có việc, trường học có thể cho nghỉ vài ngày.
Thẩm Tâm Duy tự mình biết, cô làm ra chuyện, ở trong mắt người khác thì như kẻ ngu vậy, đặc biệt bây giờ giáo viên càng khó khăn hơn, nhất là tiến vào trường đại học hạng nhất này, yêu cầu cực cao với trình độ học vấn kinh nghiệm mọi thứ, trình độ học vấn thấp nhất đều là tiến sĩ, hơn nữa cũng có tiến sĩ không đủ tư cách, dưới tình huống này, kể cả cô có chỗ đứng vẫn muốn từ chức.
Nhưng cô muốn từ chức, đến hiệu trưởng nói cũng không có cách nào thay đổi.
Cô biết mình rất kích động, nhưng không nhịn được.
Lúc cô học đại học, mấy nữ sinh trong phòng ngủ trò chuyện về bộ phim truyền hình, bạn cùng phòng thì nói tới mấy bộ phim Hàn, chỉ có mình cô vẫn xem bản mới của kiệt tác < Tân Biến Thượng Hải >, cô vẫn cảm thấy người đóng Hứa Văn Cường diễn rất tuyệt vời, vô cùng cảm xúc. Bạn cùng phòng nghe thấy cô nói như thế, cũng xem bộ phim này. Bạn cùng phòng thấy Phùng Trình Trình muốn rời đi, bố khuyên thế nào cũng không được, nhưng Hứa Văn Cường đuổi kịp cô ở trạm xe lửa, Phùng Trình Trình lập tức theo anh trở lại thì bạn cùng phòng không nhịn được cảm thán, đây chính là phụ nữ, người bên cạnh nói 1000 câu, cũng không sánh nổi một câu nói của người yêu. Lúc đấy Thẩm Tâm Duy nghe bạn cùng phòng những lời này, cảm thấy rất chột dạ.
Lúc còn rất nhỏ, Thẩm Tâm Duy đã nghĩ rằng mình sẽ không làm cô giáo, cô cảm thấy làm cô giáo quá phiền. Giáo viên tiểu học phải quản nhiều đứa trẻ như vậy, những đứa trẻ này mỗi ngày có một đống vấn đề, cô giáo trung học thì quá mệt mỏi, phải quản học sinh cực kì nghiêm khắc, mỗi ngày phải dạy những học sinh này, nói rằng phải cố gắng học tập mới có thể vượt qua kì thi tốt nghiệp trung học, làm giảng viên đại học thì yêu cầu quá cao, huống chi chả có gì vui, bất kể thầy cô nói cái gì, sinh viên cũng có thể cầm điện thoại di động vừa nghe…. Vì vậy Thẩm Tâm Duy loại bỏ nghề nghiệp cô giáo này, bất kể anh trai với mẹ dụ dỗ ép buộc thế nào.
Giang Thiếu Thành là bạn học kiêm bạn tốt của Thẩm Diệc Đình, bọn họ thường có đủ các loại tụ hội, lần đó Thẩm Diệc Đình không phải kéo Thẩm Tâm Duy ra ngoài, bởi vì Thẩm Tâm Duy liên tục ở trong nhà nhiều ngày rồi chưa ra ngoài. Thẩm Diệc Thành cũng cho lý do là, nếu như có em gái của anh, đám người kia không bắt anh uống say. Cô biết, đây chỉ là lấy cớ anh trai muốn đưa mình ra ngoài, không muốn mình cả ngày ở trong nhà. Cô đi tới chỗ bọn họ tụ hội, cũng chỉ yên lặng ngồi, cô không phải người nổi bật, người khác khen cô cũng chỉ là khen cô khéo léo mà thôi. Không biết bọn họ bàn chuyện về công việc phái nữ thế nào, nhiều người cũng phát biểu cái nhìn của mình, chỉ một chốc sau, cô chỉ nghe thấy một âm thanh dễ nghe đang nói……, “Làm cô giáo không tệ, nhất là giảng viên đại học, không chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian cũng khá tự do.”
Từ đó về sau, giảng viên đại học là mơ ước cuối cùng của cô.
Cô không có tư cách làm giảng viên ở trường đại học này, trong lòng cô biết rõ, là bởi vì quan hệ nhà họ Giang, cô mới có thể ở lại.
Bây giờ cô chỉ muốn nghĩ tới công việc này là nhờ quan hệ của Giang Thiếu Thành, lại không nhịn được nghĩ vĩnh viễn không nên ở lại chỗ này, cô vẫn muốn làm công việc giảng viên chán ghét này.
Hiệu trưởng không chán khuyên cô đủ thứ, mà cô vẫn cố chấp muốn từ chức.
Hiệu trưởng thấy khuyên không có hiệu quả, chỉ bảo cô về suy nghĩ kĩ rồi lại nói. Cô đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng thì cảm thấy mình thật đáng buồn, cô muốn làm giảng viên là bởi vì một câu nói của Giang Thiếu Thành, cô không muốn làm cô giáo, không cần công việc này nữa, vẫn vì Giang Thiếu Thành, chuyện đáng buồn cỡ nào.
Anh không cần cô nữa, mà ở trong cuộc sống của cô vẫn ảnh hưởng cô khắp nơi, điều này kích động tới cô, muốn quay về nói với hiệu trưởng, vừa rồi cô chỉ nói xằng nói bậy mà thôi. Nhưng cô không quay lại, chỉ vì cô biết, nếu như ở lại chỗ này, cô sẽ nhớ tới Giang Thiếu Thành, bị anh kiểm soát một cách mù quáng.
Sau khi rời khỏi trường đại học, Thẩm Tâm Duy chạy tới bệnh viện.
Nam Ngưng vẫn nằm trên giường bệnh, vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu, thấy Thẩm Tâm Duy, trong ánh mắt không giấu được vẻ mất mác, cô nói, “Có tin tức của anh em chưa?”
Ánh mặt trời không chói chang, yếu đuối như thế, cũng không khác gì với sắc mặt Thẩm Tâm Duy giờ phút này. Cô vừa ảo não vừa khó chịu, hôm nay cô đi tìm Giang Thiếu Thành, không phải đi tìm anh gây gổ, chủ yêu là hỏi anh có biết anh trai cô ở đâu không, nhưng cô không hỏi, ngược lại ở nơi đó ẩu đả một trận.
Chuyện gì cũng không làm được, sự việc vừa xảy ra thì không làm chủ được tinh thần, cô càng khinh bỉ chính mình, “Chị dâu, thật xin lỗi.”
Sắc mặt của Nam Ngưng cũng không tốt, cố gắng cười, chỉ là bên trong tràn đầy khổ sở, “Em chỗ nào có lỗi với chị chứ, là lỗi của chị, nếu như ngày đó chị không cãi nhau với anh ấy, có lẽ anh ấy cũng không kích động tới mức lái xe ra ngoài, cũng sẽ không xảy ra tai nạn, là lỗi của chị……”
“Chị dâu, chị đừng như vậy.” Thẩm Tâm Duy vội vã vươn tay lau nước mắt của Nam Ngưng, “Anh trai nhất định không có chuyện gì, chúng ta chỉ tạm thời không liên lạc được với anh ấy, có lẽ mấy ngày nữa anh ấy sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.”
Thẩm Diệc Đình xảy ra tai nạn xe, sau liền hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói rằng rất nghiêm trọng, lúc Thẩm Diệc Đình tỉnh lại, cũng hỏi ý kiến của Thẩm Diệc Đình, Thẩm Diệc Đình cũng bày tỏ muốn ra nước ngoài chữa trị. Nhưng lúc Thẩm Diệc Đình đi nước ngoài, bọn họ cũng không liên lạc được với anh, đi tìm bệnh viện liên lạc trước đó, đối phương bày tỏ, Thẩm Diệc Đình căn bản cũng không có đi tới đấy.
Nam Ngưng biết đây là Thẩm Tâm Duy đang an ủi mình, lại gật đầu một cái.
Thẩm Tâm Duy cố gắng an ủi chị.
Chị dâu không cẩn thận bị ngã lúc tắm, không ngờ bị sinh non. Lúc Thẩm Tâm Duy ở bệnh viện rất gấp, cũng gọi điện thoại bảo anh trai tới đây. Thẩm Diệc Thành tới đây, lại cãi vã một trận với Nam Ngưng. Thẩm Tâm Duy không nghĩ tới, lúc chị dâu sinh non, anh trai không an ủi, vẫn đối xử với chị như thế, vì thế lúc Thẩm Diệc Đình ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Tâm Duy cũng nói chuyện với anh, trong lời nói, một mực không ngừng chỉ trích anh trai làm sai.
Lần cuối cô nhìn thấy anh trai, lại là lúc cãi với anh.
“Là lỗi của chị.” Nam Ngưng cắn môi, khống chế không khóc, “Anh ấy hỏi chị có phải không cần đứa bé hay không, chị biết rõ anh ấy đang tức giận, nhưng vẫn nói với anh ấy là vậy, chọc giận anh ấy….. nếu như chị không nói vậy, anh ấy nhất định sẽ không xảy ra tai nạn xe, nhất định không thế.”
“Chị dâu, chị đừng như vậy.” Thẩm Tâm Duy chỉ có thể ôm lấy chị, cho đến khi mẹ Nam Ngưng tới, lúc này mới rời đi.
Thẩm Tâm Duy cũng biết quan hệ của anh trai và chị dâu không tốt, cho dù là bọn họ giả bộ rất giỏi, nhưng giữa hai vợ chồng mà tôn trọng nhau như khách, nhất định là có vấn đề.