Hôn Miên

Chương 30: Chương 30




Mấy ngày sau, Giang Thiếu Thành xuất viện, ngày đó rất nhiều người tới, bao gồm cả Lương Nguyệt Lăng. Đột nhiên Thẩm Tâm Duy phát hiện mình ở trước mặt nhiều người như thế mà chẳng nói nổi câu nào, bạn bè của Giang Thiếu Thành nói rất nhiều, chủ đề trò chuyện của bọn họ thì cô nghe không hiểu. Nhất là ánh mắt bọn họ nhìn về phía cô, không phải khinh miệt, mà khiến cô cảm thấy mình không có ý nghĩa gì, giống như cô căn bản không đáng để coi trọng, mà những người này rất coi trọng Lương Nguyệt Lăng.

Cô còn nhớ rõ lúc cô và Giang Thiếu Thành, Giang Ngữ Vi từng cười nhạo cô: Cô cho rằng cô gả cho anh tôi, cô đã xứng tầm rồi sao? Tôi cho cô biết, người phụ nữ như cô, căn bản không xứng với anh ấy.

Cô vì lời nói của Tô San San mà thấy tự tin lên, cứ như vậy mà từ từ đi xuống. Bởi vì cô thấy bạn bè Giang Thiếu Thành lộ ra vẻ tán thưởng với Lương Nguyệt Lăng, còn với mình chỉ lễ phép gật đầu một cái, mặc dù không để cô thấy sự khó chịu, nhưng không coi cô ở trong mắt.

Sau đó cô nhìn bọn họ đưa Giang Thiếu Thành đi, còn không hỏi qua ý cô. Lần này cô biết rõ mình ngu cỡ nào rồi, ngay cả Giang Ngữ Vi cũng biết cô là đồ giả mạo, những người có quan hệ tốt với Giang Thiếu Thành lại không rõ sao? Mà thái độ của bọn họ với Lương Nguyệt Lăng, hình như mới sáng nay thấy Lương Nguyệt Lăng, chắc là Giang Thiếu Thành từng đưa Lương Nguyệt Lăng tới chỗ bọn họ tụ hội chứ? Nói như vậy, bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận Lương Nguyệt Lăng.

Những người này, không quan tâm chuyện vợ đầu tiểu tam, những điều đó đối với họ chỉ là chuyện cười.

Mà có lẽ trong lòng bọn họ cô là một người vô văn hóa.

Buồn cười nhất chính là mấy ngày trước, cô lại hi vọng quan hệ của cô với Giang Thiếu Thành có thể khôi phục như ngày trước, giống như chỉ cần cô không so đo chuyện Giang Thiếu Thành đã làm, là anh có thể trở lại bên cạnh cô, cuối cùng cô đã biến thành dáng vẻ ngu xuẩn gì vậy.

Khi cô về nhà, suy nghĩ đầy trong đầu đều là Giang Thiếu Thành đưa Lương Nguyệt Lăng tới đó hẳn có nhiều vẻ mặt, nhất định không lạnh lùng lúc hướng về phía cô, nhất định sẽ không như lúc nói chuyện với cô đầy châm chọc, căn bản anh sẽ dùng ánh mắt đã từng nhìn cô để nhìn Lương Nguyệt Lăng, anh đã từng cưng chiều cô, giờ tất cả cho Lương Nguyệt Lăng.

Mà anh giới thiệu Lương Nguyệt Lăng với thân phận gì đây? Chắc hẳn anh đã cho Lương Nguyệt Lăng thân phận thế nào rồi đi?

Khó trách Lương Nguyệt Lăng tự tin đối mặt với mình thế, thì ra Giang Thiếu Thành đã lén lút hứa hẹn cô ấy cái gì.

Giang Thiếu Thành trở lại Thịnh Quang quốc tế xử lý công việc, nhưng vết thương ở chân của anh chưa khỏi hoàn toàn, vì vậy trên tay sẽ cầm gậy, tư thế anh đi ra ngoài như thế khiến anh có vẻ chán nản, nhưng anh cầm gậy đi thế thì không ai dám cười nhạo anh. Bởi vì gần đây anh mới ký kết được một hợp đồng lớn, nghe Mạnh Hạo nói, ký hợp đồng này, sẽ khiến công ty đạt được lợi ích lớn, nhân viên công ty rất khâm phục anh. Thậm chí ở dưới đáy lòng Thẩm Tâm Duy nghe được nhiều nhân viên nữ bàn luận, bất kể hôn nhân của cô và Giang Thiếu Thành còn tồn tại tới cùng hay không, thì bắt đầu bọn họ cưới vì lợi ích, hôn nhân như thế thì không dễ đi tới cuối cùng, huống chi lần này Giang Thiếu Thành bị thương, không thấy cô quan tâm thế nào….

Thẩm Tâm Duy khâm phục Giang Thiếu Thành, không chỉ thu phục Mạnh Hạo, mà còn tất cả nhân viên trong công ty, mà chính cô là kẻ vô tích sự, tài liệu trên bàn làm việc, cho dù cô nhìn cũng chả hiểu gì, cô vốn không muốn trở thành người thông minh vênh váo, nhưng giờ thấy hôn nhân của mình cũng thất bại, cảm giác này thấy khiến mình cảm thấy kém cỏi.

Cô trầm mặc ngồi ở phòng làm việc của mình cho tới trưa, cô suy nghĩ lại tất cả chuyện của mình, phát hiện mình chưa hề làm gì, hơn nữa còn chẳng giúp gì cho công ty, cũng không thể đoán được Giang Thiếu Thành có liên quan tới chuyện anh cô mất tích hay không, thậm chí Giang Thiếu Thành điều hành Thịnh Quang quốc tế với mục đích gì còn không rõ.

Tất cả mọi thứ gộm lại với nhau, khiến cô buồn khổ không dứt.

Đột nhiên cô không muốn tiếp tục ở không gian hẹp này nữa, cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy có một người đi qua, cô đứng ở đó, nhìn người đàn ông đó vào phòng làm việc của Giang Thiếu Thành. Cô nghĩ lâu, mới nhớ ra người này là Lương Huy, nhưng tại sao anh ta lại tới Thịnh Quang quốc tế.

Cô suy tư chốc lát, đi tới phòng làm việc của Mạnh Hạo. Hình như Mạnh Hạo lúc nào cũng bận rộn, vừa xem xét đi tới đi lui từ laptop tới máy tính bàn.

Cô đi tới trước mặt Mạnh Hạo, “Gần đây công ty có hợp tác với Lương thị sao?”

Không có cách nào, nhắc tới Lương thị, cô đều nghĩ tới Lương Nguyệt Lăng, vì vậy quan tâm hơn.

“Không có.” Mạnh Hạo trả lời, theo bản năng nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn cô, “À, có, chỉ là vẫn còn trong quá trình đàm phán…. Đại tiểu thư biết tin nhanh thật.”

“Tôi vừa thấy Lương tổng vào phòng làm việc của Giang Thiếu Thành.” Cô cảm thấy lạ, “Tôi nhớ Thịnh quang quốc tế với Lương thị chưa từng hợp tác, lần này sao lại liên lạc vậy?”

“Cái này tôi không biết rõ lắm, có lẽ Giang tổng vẫn đang cân nhắc kết quả.”

Thẩm Tâm Duy vẫn cảm thấy kì, “Giang Thiếu Thành tính hợp tác với Lương thị, chỗ này có gì không ổn sao?”

“Tại sao không ổn? hai công ty hợp tác, đây là chuyện rất bình thường.”

“Thật không có gì bất ổn sao?” Cô hi vọng có thể lấy chút tin tức từ Mạnh Hạo, nhưng thất vọng, Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh.

“Không có.”

“Quấy rầy anh rồi, tôi đi ra ngoài trước.” Thẩm Tâm Duy cắn môi, vẫn lựa chọn ra ngoài.

Giang Thiếu Thành nhận được điện thoại nội bộ từ Mạnh Hạo, nghe Mạnh Hạo thông báo, sắc mặt cũng không thay đổi, “Tôi biết rồi.”

Lương Huy ngồi đối diện đùa bỡn chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn kiểu cũ rồi, nhìn qua đã có vài năm, nhưng anh vẫn đeo, hình như chiếc nhẫn này rất quan trọng với anh. Lương Huy nhìn Giang Thiếu Thành, chờ anh nghe điện thoại xong, mới lắc đầu, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong thì không, “Thật là nhanh, xem ra Thịnh Quang quốc tế đúng là vật trong túi của cậu.”

Giang Thiếu Thành cúp điện thoại, cũng không để ý tới Lương Huy chế nhạo, “Hình như ngoài mặt là vậy…. nhưng làm chút chuyện thì vẫn bị để ý, xem ra phải nắm chặt thời gian rồi.”

“Tôi tin tưởng năng lực của cậu.”

“Lời như thế còn ít….. nói đi, tại sao lại vào lúc này muốn tìm tôi hợp tác, điều này không giống tác phong cẩn thận của anh, trừ phi anh lại có mục đích gì.”

“Đừng quá hiểu tôi, chỉ khiến tôi thấy khó chịu.” Động tác trong tay Lương Huy dừng lại, “Tôi muốn tin tức Thịnh Quang quốc tế và Lương thị hợp tác đưa ra ngoài…. Ý của tôi muốn cho mọi người biết, đúng, chính là ý này.”

Vẻ mặt Giang Thiếu Thành vẫn còn mấy phần rối rắm, dù đã hiểu ý của Lương Huy, “Anh định dùng cách này ép Thẩm Diệc Đình xuất hiện? anh vẫn chưa từ bỏ ý định, lần trước còn không ép cậu ta ra, bây giờ lại phiền phức bức cậu ta….. chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ, có lẽ Thẩm Diệc Đình đã xảy ra điều gì ngoài ý muộn sao? Nếu cậu ta có ý gì khác, chúng ta làm tất cả điều này, giống như kẻ ngu vậy.”

“Nếu như không làm việc, tôi không yên lòng.” Ánh mắt Lương Huy trở nên lạnh, “Giang Thiếu Thành, anh giả bộ tạm thời, không phải không muốn chia sẻ nguy hiểm với lợi ích ư, lần này toàn bộ phí tổn quan hệ xã hội hợp tác này sẽ do Lương thị chi.”

Quả nhiên vẻ mặt Giang Thiếu Thành trở nên ôn hòa hơn, “Nói sớm một chút có phải dễ làm không…. Anh định làm gì, tôi sẽ phối hợp vô điều kiện.”

Lương Huy không thừa nhận không được, Giang Thiếu Thành chính là người tuyệt đối không để mình bị thiệt chút nào, người như vậy, quả nhiên an tâm để hợp tác, không cần phải tốn bao nhiêu suy nghĩ đi phòng bị trước.

“Thẩm Diệc Đình lo lắng nhất không phải là chúng ta liên kết lại sao? Vậy chúng ta kết hợp cho cậu ta xem một chút, nếu như cậu ta vẫn chưa xuất hiện, đó chính là thực sự trơ mắt nhìn Thịnh Quang quốc tế biến thành vật trong túi chúng ta, tôi đánh cược lần nữa, cũng không tin Thẩm Diệc Đình sẽ luôn trốn ở đó.”

Giang Thiếu Thành gật đầu, “Tôi không có ý kiến gì…. Chỉ hi vọng điều đó sẽ không khiến anh thất vọng….”

“Hình như cậu không lo lắng lắm về chuyện Thẩm Diệc Đình còn sống?”

“Anh căn bản không biết người như Thẩm Diệc Đình, chuyện lần trước, về sau tôi có nghĩ lại, mặc kệ cậu ta không có tình cảm với vợ, theo tính của cậu ta mà nói, cậu ta tuyệt đối không xuất hiện, bởi vì cậu ta là một người có tinh thần trách nhiệm cao.” Nói tới đoạn này, anh dừng lại mấy giây, “Cậu ta rất có trách nhiệm, nếu không ban đầu…. cũng sẽ không chia tay với Đường Tâm Vũ. Nhưng cậu ta vẫn không xuất hiện, sợ rằng chúng ta sẽ tung ảnh vợ lên mạng, điều này loại bỏ khả năng cậu ta không biết. Cho nên tôi dùng người phán đoán, có lẽ cậu ta đã xảy ra chuyện gì, hoặc nói giả là thật…..”

Giang Thiếu Thành ở trên cổ quẹt một cái, hình như có lẽ đã tin Thẩm Diệc Đình xảy ra chuyện gì.

Lương Huy nghe điều này, chưa nói tin hay không, “Vậy vì sao không khuyên tôi đừng dò xét nữa?”

“Dù sao cũng chỉ là suy nghĩ riêng của tôi, mà anh muốn tiếp tục kiểm tra xem, tôi không có quyền can thiệp… chỉ là, trước tiên tiền bạc cần phải đến nơi.”

“Không thành vấn đề, nhưng vẫn hi vọng suy đoán của cậu là thật, Thẩm Diệc Đình chết thật rồi, điều này khiến tôi đỡ phiền phức động chân động tay.”

Giang Thiếu Thành cười cười, không nói gì nữa.

Khi đó Thẩm Tâm Duy đang lọt vào chỗ sương mù không cách nào ra thì nhận được điện thoại từ trường học, cô từ chức vì có nguyên nhân mà trường học còn chưa truyền lại lên cấp trên, dù sao đầu năm nay chọn loại bỏ giáo viên quá ít, lãnh đạo trường học thì trong tình trạng thấy đầu không thấy đuôi, cũng ứ đọng xuống. ý của lãnh đạo là, muốn cô gọi thêm một cú điện thoại, xác định cô không phải muốn từ chức thật, nếu quả là như vậy, sẽ giao toàn bộ tài liệu của cô lên. Lãnh đạo tận tình nói cho cô biết bây giờ tình thế vào nghề khó khăn thế nào, bây giờ còn nhiều tiến sĩ du học mới về tới trường phỏng vấn, nhưng nhà trường cũng không muốn nhận lắm….

Thẩm Tâm Duy nghe liền cười, “Nếu như bây giờ tôi nói với họ rằng tôi quên nói từ chức, có phải rất giả tạo hay không?”

Hình như hiệu trưởng cũng bị câu hỏi của cô mà thấy lo, “Cô phải suy nghĩ kĩ càng, bây giờ trở về còn kịp.”

“Vâng, cám ơn lãnh đạo, coi như trước kia là thời điểm khác đi, tôi không muốn từ chức, bởi vì đột nhiên tôi phát hiện ra đây là công việc thích hợp nhất với tôi đấy…..”

….

Kết quả của cú điện thoại này là Thẩm Tâm Duy tiếp tục trở lại trường học làm việc, thật ra thì trước khi nhận cuộc điện thoại này, cô cũng không nghĩ tới vấn đề làm việc của mình. Nhưng những ngày này, cô mêm man, người trong công ty bận rộn không ngừng, làm chuyện của bọn họ. Cô vốn định từ chức,là có thể trợ giúp cho công ty, nhưng trên thực tế cô tới đây cũng không đem lợi ích gì cho công ty, ngược lại để mình mất đi bản thân, không biết mình có thể làm cái gì, tư tưởng ngày càng tiêu cực, không tìm được vị trí của mình.

Bỗng dưng cô nhớ những ngày giảng bài cho học sinh, nhẹ nhõm vừa đầy đủ, hơn nữa còn có niềm vui.

Chỉ là nếu cô cứ trở về như vậy, căn bản rất buồn cười, tất cả mọi người đã biết cô từ chức rồi, tất cả sinh viên đều đã tạm biệt với cô.

Thẩm Tâm Duy ra quyết định này, nhanh trở lại trường học, đồng nghiệp thấy cô đã từ chức nay trở về cũng thấy tò mò, nhưng vẫn hoan nghênh, mà lãnh đạo thì phê bình thái độ này của cô, nhưng cuối cùng vẫn an tâm vì cô trở về, không phải gọi nhiều cuộc điện

thoại.

Mà cô trở về, khiến hai thầy cô dạy tiếng Anh thiếu chút nữa rất vui mà khóc, cô dạy 4 lớp thì khoảng thời gian đó đều là hai người này dạy thay, bây giờ cô trở về, chính là giải phóng cho họ, vì vậy Thẩm Tâm Duy chẳng những không bị ghét, ngược lại còn được hoan nghênh….

Cô trở lại trường lần nữa, chẳng những không thấy thẹn thùng, ngược lại cảm thấy thoải mái, đây mới là vị trí của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.