Hôn Miên

Chương 44: Chương 44




Nam Ngưng mất tích, Thẩm Tâm Duy biết được tin này là ngày hôm sau. Lúc cô chạy tới, tất cả người nhà họ Nam đã đến đủ, cô bị lấn qua một bên, nghe hai bác Nam kể lại quá trình Nam Ngưng mất tích. Thường thì cứ 8 giờ tối là Nam Ngưng đã về đến nhà, nhưng ngày hôm qua 8 giờ rồi mà cô vẫn chưa về, lo lắng, bác Nam bắt đầu gọi nhưng điện thoại của Nam Ngưng cứ ở trong trạng thái tắt máy. Cho tới giờ, tất cả những người liên quan tới Nam Ngưng đã liên lạc qua, cũng chưa từng gặp Nam Ngưng, lúc này mới gọi điện báo cảnh sát.

Chỉ là bên cảnh sát hoàn toàn không coi trọng chuyện đấy, nói một câu là sau 24 giờ nữa hãy báo cảnh sát, giận đến mức bác Nam tại chỗ ầm ĩ lên, nói những cảnh sát kia không có lương tâm. Ý bên cảnh sát là Nam Ngưng đã là người trưởng thành rồi, mới có một đêm không về, bộ dạng của bọn họ bây giờ, hình như quá…..

Thẩm Tâm Duy yên lặng nghe, hai bác Nam vẫn còn lo lắng, bây giờ triệu tập mọi người đi tìm Nam Ngưng. Thẩm Tâm Duy không cảm thấy họ cứ vội vàng vậy, bởi vì cô cũng cảm thấy có chút không đúng. Nếu như người khác mất tích, có thể đoán ra là đi ra ngoài giải khuây cái gì đó, nhưng Nam Ngưng sẽ không, cô muốn đi đâu, nhất định sẽ nói trước cho bố mẹ của cô, chớ nói tới việc mất tích rồi tắt máy, Thẩm Tâm Duy mơ hồ có dự cảm không tốt.

Một khoảng thời gian, mắt của cô vẫn nhảy, giống như sắp có họa xảy ra, phần khủng hoảng không biết này càng ngày càng đến gần. Cô cảm thấy mình có phần đoán được Giang Thiếu Thành và anh trai phải làm gì, nhất là bây giờ báo chí hừng hực lấy tin về nhà họ Lương, không ít người đánh cược lần này Lương Huy có thể sẽ ngã xuống đáy…. Chẳng lẽ anh trai và Giang Thiếu Thành vì muốn cho Lương Huy nhìn, mới biểu diễn màn năm ấy, cô suy đoán thế, nhưng cũng hi vọng chuyện nhanh kết thúc, anh trai mà có thể nói rõ ràng các hiểu lầm với chị dâu, chị ấy không phải buồn mỗi ngày nữa, mà anh trai không cần phải ẩn núp.

Nhưng chị dâu mất tích…. Mặc dù thời gian mất tích không lâu, nhưng lại mất tích vào lúc này, thật sự là ngoài ý muốn sao? Thẩm Tâm Duy không muốn nghĩ về hướng xấu, hi vọng chị dâu sớm về, tất cả đều chỉ vì bọn họ quá lo lắng.

Ngộ nhỡ thì sao? Suy nghĩ này không ngừng được, chị dâu không phải dạng người tắt máy rồi trốn đi. Lần trước chị dâu mất tích, những người kia vì muốn bức anh trai ra, lần này chị dâu mất tích, chẳng lẽ là…. Anh trai và Giang Thiếu Thành che giấu lâu như vậy, nhưng chuyện ngày ấy có để lộ ra, có phải hay không……

Toàn thân Thẩm Tâm Duy run lên, không phải như vậy, nhất định không phải.

Cô run rẩy lấy điện thoại ra, vội vàng gọi cho số điện thoại đó, lâu như vậy, cô chưa bao giờ chủ động gọi tới, dù lúc đêm khuya yên tĩnh thì cô sẽ nhìn chằm chằm vào số đấy tới ngẩn người, ngây ngô rồi ngủ mất….

Điện thoại vang lên, một tiếng rồi một tiếng, mà nhịp tim của cô cũng thình thịch như thế.

“Giang…. Giang Thiếu Thành” Âm thanh của cô run rẩy.

Giang Thiếu Thành cau mày, không ngờ cô sẽ gọi, vì vậy trầm mặc.

“Chị dâu tôi mất tích, tôi nghi ngờ chị ấy lại bị bắt cóc, có phải là các anh làm chuyện kia hay không……”

Hai chữ sau “Chuyện kia”, không nói nữa rồi.

“Giang Tâm Duy!”* Giang Thiếu Thành kích động cầm điện thoại đứng lên, âm thanh cũng run rẩy, “Em… nói chuyện……”

*: đây là t dịch QT ra thế nên t vẫn giữ nguyên chứ không phải t viết sai tên nhé.

Bên đầu kia phát ra một tiếng kêu, sau đó điện thoại rơi xuống, cắt đứt. Anh chỉ cảm thấy từng tế bào trong người mình sôi trào, cô đã xảy ra chuyện, cô nhất định đã xảy ra chuyện…. cái gì anh cũng không kịp nghĩ, vọt ra khỏi phòng làm việc, rồi lại tức mình, nên sớm nghĩ tới, anh cho rằng anh với cô luôn giữ một khoảng cách. Lương Huy sẽ không hại tới cô, nhưng không ngờ, anh căn bản tính nói cho tổ chức, để người ta đi bảo vệ cô và Nam Ngưng. Tại sao anh không sắp xếp sớm chút…. Lần đầu tiên anh hận bản thân mình.

Một mặt đó, Thẩm Tâm Duy chỉ cảm thấy có người cầm khăn che mũi của mình, sau đó cô không cảm thấy gì nữa.

*****************

Một nhóm người cứng lại, cũng rất lạnh, ai cũng không dám nói một câu. Ở trong chuyện này, Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình hi sinh tất cả, nhưng những người làm cảnh sát đại biểu cho chính nghĩa không thể bảo vệ người nhà của bọn họ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ quá đơn giản,cho rằng lập tức mau thu lưới, như vậy tất cả sẽ kết thúc, nhưng chưa từng nghĩ đến, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, huống chi là người!

“Có phải là ngoài ý muốn hay không?” Có người suy đoán thận trọng, dù sao nếu như Nam Ngưng và Thẩm Tâm Duy gặp chuyện không may, đối phương cũng sẽ gọi tới đàm phán, bất kể làm cái gì, nhưng bây giờ, một chút động tĩnh cũng không có.

Thẩm Diệc Đình cũng mân miệng sít sao, sắc mặt anh tái nhợt, lần đầu tiên Nam Ngưng bị bắt cóc anh không xuất hiện, trong lòng anh đã rất đau và áy nay rồi. Hôm nay nếu Nam Ngưng với em gái có chuyện thật, anh sẽ không tha thứ cho mình, “Lương Huy chắc chắn đã phát hiện ra, không cần phải che giấu, đi bắt người…..” Thẩm Diệc Đình lạnh lùng nói ra những lời này, anh đứng dạy muốn đi, có người cản anh, lại bị anh đẩy ra.

Vì vậy vào lúc này mọi người thấy Giang Thiếu Thành, hi vọng anh khuyên nhủ Thẩm Diệc Đình, nhưng Giang Thiếu Thành rời khỏi cùng Thẩm Diệc Đình, chuyện đã đến bước này, bọn họ không cần phải nhịn nữa. Bây giờ đã đủ chứng cứ để tố cáo Lương Huy, bên Trần Tông Vinh cũng không trốn được, chỉ cần cho ra ít thông tin, bên Trần Tông Vinh sẽ có người chỉ trích ông ta đắc tội.

Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình cùng đi, mọi người nhìn nhau, gọi điện thoại xin phép cấp trên, chính thức đi bắt Lương Huy……

Giang Thiếu Thành chủ động gọi cho Lương Huy.

“Cậu vẫn dám gọi cho tôi.” Lương Huy trong điện thoại không nhịn được bật cười, “Kể cho cậu một câu chuyện cũ, tôi đã từng có một người bạn tốt, có hợp tác với cậu ta, sau đó tôi phát hiện ra cậu ta với đối thủ của tôi hợp tác, cậu biết tôi đối phó ra sao không?”

Tay Giang Thiếu Thành nắm điện thoại thật chặt, cau mày chặt, nhưng không mở miệng nói gì.

“Tôi để cho cậu ta nhanh chóng phá sản, sống không bằng chết, cơ hội tìm công việc bình thường cũng không có…… người phản bội tôi, nên biết sẽ có hậu quả gì.” Lương Huy ở bên kia cười haha.

Giang Thiếu Thành nhẫn nhịn, “Anh muốn trao đổi gì?”

Bên kia chỉ có tiếng gió thôi, hình như Lương Huy đang ở vùng đất trống, “Tôi muốn cậu đem tất cả chứng cớ cho tôi tiêu hủy…..”

Giang Thiếu Thành trầm mặc, không phải không làm được, mà những chứng cớ này, cũng sớm đã ở trong tay cảnh sát, sẽ chờ một bước cuối cùng, bây giờ tiêu hủy không còn bất kì ý nghĩa gì nữa, Lương Huy không phải không hiểu điều này.

Lương Huy a một tiếng, lửa giận lớn nhất đời này của anh, chỉ sợ là giờ phút này, Giang Thiếu Thành, người này lại dám trêu anh như vậy, coi anh như kẻ ngư, vậy thì anh muốn Giang Thiếu Thành sống không bằng chết. Bây giờ anh hiểu, từ đầu tới cuối Giang Thiếu Thành diễn trò, cái gì mâu thuẫn với vợ, Giang Thiếu Thành đang bảo vệ người phụ nữ kia. Lương Huy nghĩ đến ban đầu mình mất đi Tâm Vũ, rất tốt, anh có thể cho Giang Thiếu Thành cảm nhận nó như thế nào, khiến Giang Thiếu Thành nếm thử chút.

“Không làm được đúng không? Vậy thì chờ nhận xác đi!” Lương Huy cười nhẹ, “Dù sao cậu cũng chán ghét vợ cậu rồi, thời điểm nhặt xác sẽ rất vui vẻ mới đúng.”

“Cấm đụng vào cô ấy.” Giang Thiếu Thành lạnh lùng cảnh cáo.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ cậu sao?”

“Chớ cúp điện thoại.” Giang Thiếu Thành đoán được động tác của Lương Huy.

“Qủa thực không nên…..” Lương Huy trầm mặc mấy giây, “Bảo Thẩm Diệc Đình nghe.”

Nếu Giang Thiếu Thành dám gài bẫy anh, vậy thì Thẩm Diệc Đình cũng là một nhân tố quan trọng, Thẩm Diệc Đình căn bản chưa chết, bị Giang Thiếu Thành giấu đi, sự thật này càng khiến Lương Huy tức giận hơn.

Thẩm Diệc Đình cầm lấy điện thoại, “Đã lâu không gặp.”

“Không cần tiếc nuối như vậy…. Thẩm Diệc Đình, năm đó Tâm Vũ rơi từ trên tầng xuống trước mặt tôi, cậu biết tôi có cảm giác gì không? Cậu sẽ sớm biết thôi, có muốn thử cảm giác nhìn vợ cậu rơi xuống không?”

“Lương Huy…..” Thẩm Diệc Đình để cho mình tỉnh táo lại, “Người cậu hận là tôi, không liên quan tới những người khác, cậu thả cô ấy đi, nhằm vào tôi…..”

“Được…. tôi chờ cậu.” Lương Huy cúp điện thoại, dùng miệng thổi thổi, ở một hướng khác, đợi lát nữa, anh sẽ dùng khẩu súng này, xuyên vào đầu Thẩm Diệc Đình và Giang Thiếu Thành……

Những người bên cạnh Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình, nhanh tìm ra vị trí cuộc điện thoại phát ra, cho ra vị trí Lương Huy đang ở đấy. Bọn họ đi bắt Lương Huy, cũng không tìm được người, không có ai trong công ty Lương thị, trong nhà cũng không có, liền đoán được, bây giờ Lương Huy lấy Thẩm Tâm Duy và Nam Ngưng làm lợi thế rồi.

Cảnh sát nhanh chóng bố trí người đi cứu Thẩm Tâm Duy và Nam Ngưng, theo phân tích của bọn họ, người bên cạnh Lương Huy đã bị bắt. Lần này Lương Huy phải tự thân động thủ, như vậy trên người anh ta chắc chắn mang theo vũ khí.

Thẩm Diệc Đình và Giang Thiếu Thành muốn đi cùng, bên cảnh sát cũng không từ chối, dù sao đó là những người thân cận nhất đối với họ.

Rất nhanh, cảnh sát vũ trang rối rít đi tới xưởng bỏ hoang, mà Nam Ngưng bị cột vào mái nhà, nhà này đã bị bỏ lâu, mà chỉ có một cửa ra vào, Nam Ngưng bị cột trên cao, tay bị trói, miệng bị dán băng dính. Cô rất sợ…. nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc, cô cảm thấy, anh ấy tới, cuối cùng cũng tới.

Lương Huy không đứng trên đó, mà đứng ở tầng dưới cùng, thậm chí trắng trợn đứng bên cửa lớn, nụ cười có tia đùa cợt.

Đã có người cầm súng nhắm ngay đầu Lương Huy.

Người Giang Thiếu Thành căng thẳng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lương Huy, sau một hồi, lắc đầu, “Đừng nổ súng, trong tay anh ta có cầm thứ gì đấy.”

Bởi vì Lương Huy không cầm súng trên tay, súng ở bên hông. Như vậy trên tay anh ta cầm….. hộp điều khiển bom từ xa, chỉ cần tay của anh ta bấm xuống, bom sẽ nổ, mà bom cột vào đâu, mọi người biết rõ.

“Tôi đếm xem có bao nhiêu người cầm súng bắn tỉa về phía tôi.” Lương Huy không sợ, thậm chí cười, “Không dưới năm người, chậc chậc, tôi đúng là sắp thành người thực vật rồi…. chỉ là vạn lần đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan lắm, tay run một cái, không chỉnh được hộp điều khiển này, ngón tay sẽ bấm xuống…..”

Mọi người không dám thở mạnh, Lương Huy đang uy hiếp.

Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình liếc nhau, không thể để cho Lương Huy khống chế, có người đi thu hút sự chú ý của Lương Huy, lại nghĩ biện pháp đi cứu họ, vì vậy Giang Thiếu Thành tiến lên trước, xuất hiện trong tầm mắt Lương Huy, Lương Huy khẽ cười, “Tôi đã nói qua cho cậu rồi nhỉ, người phản bội tôi sẽ không có kết quả tốt đúng không?” Lương Huy nói xong, nhanh chóng móc súng, bắn xuyên qua chân Giang Thiếu Thành. Giang Thiếu Thành nhanh chóng tránh, không trúng đạn. Lương Huy không tức giận, “A, cậu cũng sợ chết…. nhưng yên tâm, dù sao chúng ta đã từng hợp tác, tôi làm sao để cậu chết! !”

Sẽ không để cho anh chết, vậy thì để cho anh sống không bằng chết. Giang Thiếu Thành nghe hiểu, sắc mặt trầm.

Lúc Giang Thiếu Thành cứng đờ, Lương Huy nhanh bắn một phát vào đùi anh, anh nhanh ngã xuống, máu từ trên đùi chảy ra. Lương Huy híp mắt, đời này, anh hận nhất có người phản bội mình.

Lương Huy đang tiến lên quan sát phản ứng của Giang Thiếu Thành, sau đó lại cười, “Thẩm Diệc Đình, chúng ta đã lâu không gặp, sao cậu còn lén lút như thế?”

Người Thẩm Diệc Đình cứng đờ, thì ra Lương Huy cũng chú ý động tĩnh xung quanh.

Lương Huy cười, “Chúng ta đã lâu không gặp, cũng phải tặng quà cho cậu mới đúng….”

Lúc Giang Thiếu Thành nhanh hô to, Thẩm Diệc Đình đồng thời cũng tránh khỏi phát đạn này, Lương Huy không muốn Giang Thiếu Thành chết, nhưng cũng không tính cho Thẩm Diệc Đình sống, anh liên tục bắn ra vài phát, nhưng lúc này Thẩm Diệc Đình đã kịp chui vào xưởng bỏ hoang.

“Thẩm Diệc Đình,cậu tin không, cậu lại một bước, tôi sẽ bấm nút trong tay.”

Có người trong nhà, cũng không dám động.

Cảm giác đùa người trong lòng bàn tay, quá đã……

Hình như Lương Huy không có ý định tốn thời gian, “Bây giờ tôi phải đi, các người cũng đừng tiễn.” Nói xong anh đi về phía xe mình, không lo lắng có người muốn đối phó, đừng quen, trong tay anh có máy kiểm soát siêu nhạy.

Lúc Lương Huy lên xe, người bên cảnh sát đồng thời cũng lên xe đuổi theo.

Giang Thiếu Thành đứng dậy, lảo đảo đi theo Thẩm Diệc Đình tới tầng cao nhất, chân của anh không ngừng chảy máu, đi một bước, hình như cũng hao tổn toàn bộ hơi sức của anh.

Nam Ngưng bị trói, Thẩm Diệc Đình nhanh chạy tới, mở trói cho cô, còn máy tính bên cạnh đếm ngược điên cuồng…..

Không còn kịp nữa, thời gian không kịp, Nam Ngưng nhìn chằm chằm chuỗi con số này, nước mắt nhanh chảy xuống.

Mà khi cô có thể nói thì câu đầu tiên là, “Anh đi, anh đi đi……..”

Cô không cần anh cứu, không cần…. không cần, cô không hận anh, dù anh chưa từng xuất hiện.

Cùng lúc đó, Giang Thiếu Thành lảo đảo xuống lầu, Thẩm Tâm Duy không có ở đây, anh nghĩ tới lời của Lương Huy, muốn anh sống không bằng chết, sắc mặt trắng bệch…. Anh không để ý tới vết thương, nhanh chóng chạy xuống, bởi vì bị thương, không đi bình thường được, anh lăn xuống, không được, không còn kịp….. bọn họ tới đây thì anh biết Lương Huy sẽ có chiêu sau, người kia quá tự phụ rồi, có thể trắng trợn chạy trốn trước mặt bọn họ. Đó coi như là hả giận, cho nên trước khi đến, bọn họ đã thiết kế trước, sẽ có người ở đó chờ Lương Huy….

Mà Lương Huy, không phải loại ngồi chờ chết.

Anh không để ý chân bị thương, ngồi trên xe, lái tới chỗ Lương Huy xảy ra chuyện, anh không ngừng gọi điện thoại, không thể để cho Lương Huy chết, không thể…..

Nhưng khi anh gọi được, đối phương cũng đã nói cho anh biết, Lương Huy đã chết.

Trúng độc, Lương Huy đã mang theo thuốc, tuyệt đối không thể nào bị ai bắt được.

Tay Giang Thiếu Thành cầm điện thoại cứ buông lỏng xuống. Lương Huy chết rồi, như vậy sẽ không có ai biết Thẩm Tâm Duy bị đưa đi đâu….

Thẩm Diệc Đình ở trên mái, hoàn toàn không để ý tới tiếng thét của Nam Ngưng, tiếp tục cởi trói, khi con số nhảy đến 0 thì anh ôm lấy Nam Ngưng….. Vậy mà, không nổ, không có gì xảy ra cả.

Nhưng bom là thật, chỉ là Lương Huy thay đổi ý định. Nam Ngưng là người rất giống với Đường Tâm Vũ trên đời này. Lúc bắt cóc Nam Ngưng, anh nghĩ, nếu như cô chết rồi, vậy thì thế giới này sẽ không còn mùi hương của Tâm Vũ nữa sao?

Sau đó khi Thẩm Diệc Đình lên, Lương Huy rất hối hận, không nên, để một đôi xuống Địa ngục còn tốt hơn bao nhiêu.

Chỉ là anh không kịp hối hận nữa.

Đạn trên người Lương Huy cũng được dùng hết, bị xe cảnh sát vây quanh, anh liền xuống xe, khi cảnh sát chuẩn bị tới bắt, Lương Huy không còn đường lui thì anh cười, cuộc đời của anh tuyệt đối không thể bị những người này ảnh hưởng, cho dù là chết, cũng chỉ do chính anh quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.