Không thể phủ nhận rằng, năng suất của ba người cao hơn một người rất nhiều. Ba người bọn họ không mất quá nhiều thời gian để phát hết chỗ bài tập này.
Kỷ Triều Tinh thấy Giang Nhung thẫn thờ nhìn bài tập đã được phát hết, hắn không muốn để cậu cảm ơn liền quay trở lại chỗ ngồi. Vừa trở lại liền bị vẻ mặt nhiều chuyện của Cao Chí làm phiền:
“Kỷ ca, từ khi nào mà anh trở nên tốt bụng vậy?”
Kỷ Triều Tinh đem bài tập của chính mình vứt lên bàn: “Không có gì, tao chỉ muốn lấy bài tập của mình thôi.”
Cao Chí nghi hoặc nhìn Kỷ Triều Tinh: “Em không tin. Lớp mình nhiều bạn học đi phát bài tập như vậy cũng đâu thấy anh đi lên phụ một tay đâu. Đến phiên Giang học bá thì anh lại bảo giúp người làm niềm vui?”
Ngữ khí Kỷ Triều Tinh lười nhác: “Mày không cảm thấy cậu ấy có chút đáng yêu sao?”
Thấy Cao Chí trong nháy mắt liền kinh sợ, Kỷ Triều Tinh cũng cảm thấy chính mình nói cũng không đúng lắm. Hắn cau mày, trầm ngâm nói: “Không, không phải dễ thương, nói đúng hơn thì là khá thú vị.”
Cao Chí trầm mặc: “Đáng yêu cùng thú vị, không phải là cách xa vạn dặm nhưng mà ít nhất cũng cách một con phố. Kỷ ca, hình như không thích hợp lắm.”
Kỷ Triều Tinh: “...”
Hắn lười nói với Cao Chí, lúc lấy được quyển sách giáo khoa đặt lên trên bàn cũng là lúc chuông vào lớp vang lên. Kỷ Triều Tinh không có hứng thú với việc học, điểm số của hắn cũng không được tính là tốt. Hầu hết thời gian trong giờ học, hắn sẽ thất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi cây xanh đang sinh trưởng tươi tốt.
Giang Nhung thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Cậu không hiểu vì lí do nào mà Kỷ Triều Tinh lại thích nhìn ra ngoài cửa sổ đến vậy. Giang Nhung vừa nghe giảng vừa chép bài nhưng trong lòng lại suy nghĩ về những việc xảy ra gần đây.
Sau khi cậu và Kỷ Triều Tinh gặp chuyện trong một vụ tai nạn giao thông, cậu đã trọng sinh trở lại năm hai cao trung, đồng thời gặp lại Kỷ Triều Tinh, người đang học chung lớp với cậu.
Giang Nhung đã rất vui mừng sau khi biết Kỷ Triều Tinh học chung lớp với mình nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy vô cùng bối rối.
Đời trước Kỷ Triều Tinh đối xử với cậu tốt như vậy, nhất định phải báo đáp anh ấy. Thế nhưng, cậu nên trả ơn Kỷ Triều Tinh như thế nào đây?
Suy nghĩ đầu tiên chính là giúp Kỷ Triều Tinh tránh khỏi tai nạn xe cộ, nhưng vụ tai nạn đó xảy ra vào tám năm sau, cho dù cậu có giúp, nhưng sau đó thì sao, cậu còn có thể làm gì khác được nữa?
Giang Nhung cúi đầu viết bài, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nghe giảng, bất tri bất giác chìm vào hồi ức cũ.
Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, Kỷ Triều Tinh đã xuất hiện đưa cậu ra khỏi vực thẳm. Hắn dường như bất chấp mọi thứ mà giúp cậu từng bước từng bước vượt qua khó khăn. Có những đêm không thể chịu được cậu đã hỏi Kỷ Triều Tinh tại sao lại làm vậy, tại sao lại xuất hiện và giúp cậu. Nhưng hết lần này đến lần khác, chưa lần nào Kỷ Triều Tinh trả lời câu hỏi của cậu.
Trong lòng Giang Nhung, Kỷ Triều Tinh rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. Dù cho có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng có thể hoàn thành thật tốt mọi việc.
Giang Nhung trong lúc suy nghĩ miên man, vô thức quay đầu nhìn về thiếu niên trong góc lớp học, đến khi phát hiện người kia đang làm gì, cậu bất chợt tỉnh táo lại.
Khủy tay hắn đang chống cằm, cơ thể lắc lư giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, cái đầu của hắn giống như con lật đật nhỏ, lúc thì ngẩng lên, lúc lại gật xuống.
Giang Nhung: “.......”
Kỷ Triều Tinh, người con trai mà cậu hết lòng trân quý hiện tại đang ngủ gật trong lớp.
Giang Nhung thu hồi ánh mắt, tâm tình rất phức tạp, cậu chưa bao giờ thấy Kỷ Triều Tinh như vậy... không câu nệ, không để ý tới bộ dạng của mình.
Giang Nhung nhớ lại thời điểm lúc cậu vô tình nhìn thấy trang bài tập của Kỷ Triều Tinh khi hắn đang bận rộn phát bài, dường như có rất nhiều câu hỏi sai trong đó.
Nghĩ đến đây Giang Nhung không nhịn được quay đầu nhìn lại. Có lẽ là do cơn gió đầu mùa hạ quá thoải mái khiến Kỷ Triều Tinh buồn ngủ nên cứ chốc chốc lại thấy hắn đang mơ màng gục đầu xuống.
Giang Nhung im lặng một lúc, sau đó quay đầu lại ghi chép thêm một ít.
Cậu đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể giúp Kỷ Triều Tinh.
Kỷ Triều Tinh tốt như vậy, không thể bị điểm kém được.
Kỷ Triều Tinh đã ngủ được nửa tiết học nhưng không hề biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì. Hắn vừa tỉnh lại được một lúc thì nghe thấy tiếng chuông báo giờ tan học, đang định tiếp tục nằm xuống ngủ thì bị Cao Chí đánh thức.
“Kỷ ca, có vài tên côn đồ ở phía Nam thành phố hẹn anh đánh nhau nhưng sao anh không tới gặp chúng nó?. Chẳng lẽ anh thật sự muốn hoàn lương sao?”
Kỷ Triều Tinh lười biếng liếc hắn một cái: “Không đi.”
“Kỷ ca à, nửa học kỳ sắp trôi qua rồi, anh cũng không đi gặp chúng nó, không phải hoàn lương thì là cái gì?”
Vốn dĩ Cao Chí không thích việc đánh nhau, hơn nữa cũng không đánh được người ta. Cậu ta chỉ thích góp mặt trong những cuộc vui đấy, cũng sẽ đặc biệt chú ý tới vì Kỷ Triều Tinh trước kia còn rất hứng thú với chuyện này. Về sau hắn nói không đánh nữa liền không đánh làm Cao Chí cảm thấy rất thần kì.
Cao Chí xoay người, ánh mắt tràn đầy tò mò chờ Kỷ Triều Tinh trả lời.
Vốn trong lớp là hai người một bàn nhưng cả Cao Chí và Kỷ Triều Tinh đều giống nhau, không có bạn cùng bàn, Cao Chí thì ngồi ở phía trước Kỷ Triều Tinh. Nói không có bạn cùng bàn cũng không hẳn là như vậy, bạn cùng bàn của Cao Chí mới chuyển trường cách đây không lâu cho nên Cao Chí chỉ có thể ngồi một mình, chờ thi giữa kì xong thì chỗ ngồi bên cạnh hắn mới có người ngồi.
Cao Chí muốn ngồi cùng bàn với Kỷ Triều Tinh nhưng hắn lại cho rằng cậu quá ồn ào nên trực tiếp không đồng ý.
Năm nhất cao trung, danh tiếng của Kỷ Triều Tinh vang khắp cả trường, không ai là không biết tới. Tuy rằng Kỷ Triều Tinh sẽ không bao giờ đánh người vô cớ nhưng ở lớp 6 này, hầu hết mọi người đều là những học sinh ngoan, bầu không khí ở đây không hề phù hợp với những chiến tích của Kỷ Triều Tinh. Ngoài trừ Cao Chí có quen biết với Kỷ Triều Tinh ra thì cũng chẳng có ai đám đến gần hắn.
Kỷ Triều Tinh chỉ mới chuyển đến đây vào học kỳ 2 năm nhất của cao trung. Khi đó, hắn ta hoàn toàn khác so với bây giờ, cả người tràn ngập lệ khí, ánh mắt u ám khiến người ta không nhịn được bất giác tránh xa.
Cuộc sống trung học ở đây đã khiến hắn thay đổi rất nhiều, từ học kì đó Kỷ Triều Tinh đã quyết định không gây sự, đánh nhau nữa. Cao Chí cùng Kỷ Triều Tinh lúc ấy chưa có được thân thiết như bây giờ nên tự nhiên cũng không dám hỏi nguyên nhân Kỷ Triều Tinh đột nhiên lại dừng làm chuyện đó.
Sau khi giữa hai người trở nên thân thiết, Cao Chí mới có dũng khí hỏi lại nhưng lại nhận được câu trả lời nghe rất phi lí nhưng lại có lí.
“Đánh nhau quá chán.” Kỷ Triều Tinh.
Cao Chí, người đã từng chứng kiến Kỷ Triều Tinh dùng một cú đấm khiến tên xã hội đen choáng voáng luôn cảm thấy câu trả lời này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí, nhưng không hợp lí ở chỗ nào thì hắn không biết.
Ngoài việc thỉnh thoảng hỏi Kỷ Triều Tinh có muốn đi hay không thì về cơ bản Cao Chí cũng không hỏi đến lý do vì sao hắn lại đột nhiên không đánh nhau nữa.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi xác nhận rằng Kỷ Triều Tinh không hề có ý định đi đánh nhau, Cao Chí liền vui vẻ về chỗ ngồi, trong lòng tràn ngập mong chờ hoạt động sau giờ học.
Trường cấp ba nơi đây không phải trường nội trú hoàn toàn, chỉ có một phần học sinh xa nhà được ở lại. Hầu hết các bạn học lớp 6 đều là học sinh ở thành phố này nên cứ đến giờ tan tầm cổng trường lại chật cứng người.
Ngay khi chuẩn bị đi ăn cơm với Cao Chí, Kỷ Triều Tinh phát hiện Giang Nhung không hề có ý định đi ra khỏi phòng học.
Mấy ngày nay dù cố ý hay vô ý, Kỷ Triều Tinh vẫn nhận ra được Giang Nhung luôn để ý tới hắn. Thỉnh thoảng hắn cũng vì điều này mà bị ảnh hưởng sẽ nghĩ tới cậu nhóc Giang Nhung kia.
Có thể là do trông Giang Nhung quá mức yếu ớt, đến mức khiến Kỷ Triều Tinh không nhận ra được bất kì mối nguy hiểm nào, hoặc có thể là do điều gì khác khiến Kỷ Triều Tinh không nhịn được mà nhìn cậu nhiều hơn một lần.
Sau vài ngày tình cờ quan sát, Kỷ Triều Tinh nhận ra rằng Giang Nhung hầu như không giao tiếp với bạn học nào trong lớp, giống như cậu ấy đang sợ giao tiếp với người khác vậy.
Giang Nhung không hề biết rằng mình đang bị Kỷ Triều Tinh quan sát, cậu đang thấy bất an, cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình, hồi hộp chờ các bạn học trong lớp đi ra hết.
Kỷ Triều Tinh năm 17 tuổi quá khác biệt với Kỷ Triều Tinh mà cậu đã biết, cách biệt lớn đến mức Giang Nhung không thể tin được Kỷ Triều Tinh lại là một người có thành tích không quá tốt.
Kỷ Triều Tinh tốt như vậy sao thành tích có thể tệ như vậy được chứ? Giang Nhung sẽ không bao giờ tin được nếu không được nhìn thấy tận mắt.
Anh ấy chỉ là dễ ngủ hơn các bạn khác thôi, sao có thể kết luận học lực không tốt được? Ngay cả khi anh ấy mắc nhiều lỗi trong bài tập cũng chỉ là làm bài không tốt thôi. Đúng vậy, cậu không thể vội vàng đưa ra kết luận rằng thành tích của người nào đó là không tốt khi chưa tìm hiểu kĩ về vấn đề đó. Giang Nhung cảm thấy rằng mình chắc chắn sẽ tìm ra rất nhiều chứng cớ chứng minh rằng Kỷ Triều Tinh không phải là người như vậy.
Về phần làm thế nào để xác minh thì cậu cũng đã có cách. Giang Nhung định đợi đến khi bạn học trong lớp về hết sẽ bí mật xem trộm vở bài tập và sách giáo khoa của Kỷ Triều Tinh để xác định rõ hơn chuyện này.
Nhưng, nếu điểm của Kỷ Triều Tinh thực sự tệ thì sao?
Giang Nhung thực sự sợ hãi khi nghĩ rằng Kỷ Triều Tinh có thể là một học tra. Cậu sợ đến mức mà hai tay cậu bắt đầu run rẩy khi đang làm bài tập, một lát sau mới dần dần khôi phục lại bình thường.
Nếu điểm của Kỷ Triều Tinh thực sự kém, cậu nhất định sẽ cố hết sức để giúp anh ấy.
Suy cho cùng, từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn tự tin với thành tích của mình.
Giang Nhung nhìn quanh phòng học trống trơn, sau khi xác định mọi người đã rời đi hết, cậu mới thở phào nhẹ nhõm và đi đến chỗ ngồi của Kỷ Triều Tinh.
Bởi vì Kỷ Triều Tinh ngồi một mình ở bàn hai người nên vô tình sẽ để lấn sách giáo khoa của mình sang bên cạnh, có những đồ vật còn được anh ấy để trên cả hai mặt bàn. Giang Nhung mở vở ra với hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng sự thật thì mãi mãi không thể che giấu được, trong cuốn vở đó, cậu nhìn thấy chi chít những vệt bút đỏ gây sốc.
Giang Nhung: “........”
Kỷ Triều Tinh, người mà cậu luôn cho là hoàn hảo, hóa ra lại là một học tra chính hiệu.
Giang Nhung trở lại chỗ ngồi của mình với một trạng thái không được ổn định. Có lẽ những suy nghĩ mà cậu đặt lên người anh ấy quá lớn nên khi biết được sự thật này, cậu thực sự bị sốc.
Cho dù là như vậy Giang Nhung cũng đã sớm lấy lại được bình tĩnh.
Trong tình huống như bây giờ, cậu chỉ một lòng muốn giúp Kỷ Triều Tinh học tập thật chăm chỉ, cải thiện điểm số của mình và thi đậu vào một trường đại học tốt.
Nhưng Kỷ Triều Tinh vẫn chưa quen biết cậu, nếu muốn giúp anh ấy, cậu phải chủ động tiếp cận anh ấy trước.
Suy nghĩ đến việc chủ động giao tiếp với ai đó khiến Giang Nhung có chút bối rối, cậu chưa từng làm vậy với ai bao giờ. Chuyện này đối với Giang Nhung mà nói quả thực là hết sức khó khăn.
Nhưng nếu cậu không chủ động với Kỷ Triều Tinh thì làm sao có thể giúp anh ấy được? Đấy là người đã giúp đỡ cậu rất nhiều cơ mà...
Nghĩ đến sự dịu dàng và bao dung của Kỷ Triều Tinh ở đời trước, sự quyết tâm của Giang Nhung dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù sao đi chăng nữa, cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để giúp Kỷ Triều Tinh.