Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 108: Chương 108: Khởi hành




Trần Hùng nghe Lâm Phong nói như vậy, liền trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó nói:

'Được, nhưng hai năm sau là kỳ hạn năm năm một lần tổ chức đại hội phỉ thúy toàn quốc. Lúc đó chú em nhất định phải có mặt, đó cũng là dịp sưu tầm nguyên liệu tốt, tăng danh tiếng cho công ty chúng ta.'

'Đồng ý, nếu anh đã dùng chữ công ty chúng ta thì em cũng không ngại ngùng mà hết sức giúp anh. Sau hai năm dù có chuyện gì em cũng về giúp anh.'

'Được, cứ vậy mà triển.'

Hai người không nhịn được mà nhìn nhau cười.

Đúng lúc này, một mùi thơm truyền tới, hai tô hủ tiếu được bưng lên.

Nhìn thấy Lâm Phong đã bắt đầu động đũa, Trần Hùng cũng không chịu thua kém, dù sao từ chiều giờ gã cũng chưa ăn gì.

Không ăn thì không biết, vừa ăn được vài đũa, Trần Hùng bỗng cảm giác ngon miệng lạ thường, nước súp vừa ăn không quá cầu kỳ nhưng lại có cảm giác thanh đạm cuốn hút. Không nhịn được liền xì sụp ăn y chang mấy người bên cạnh.

Lâm Phong đang ăn, thấy cảnh này liền trố mắt nhìn sau đó bật cười haha.

Hai người đàn ông người nào cũng ôm bạc tỷ trong người, lại cùng nhau ngồi húp hủ tiếu xì sụp say mê, cảnh tượng đúng là hi hữu, rất nhanh, Trần Hùng dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phong húp hết tô thứ hai mới thỏa mãn mà vỗ cái bụng một cái, cười nói:

'Được, sau này quán này chính thức là quán ruột của anh! Haha..'

Lâm Phong cười cười cũng không nói gì thêm.



Một tháng sau…

Lâm Phong ngồi trên chuyến máy bay từ Bắc Kinh đến Hà nội.

Trải qua một tháng vừa nghiên cứu chuẩn bị, bổ sung các loại giấy tờ cùng kiến thức cần thiết, Lâm Phong liền bắt đầu chuyến hành trình đi đến địa danh từng được vị tiền bối Việt Nam từng nhiều lần giúp đỡ hắn cho biết.

Lâm Phong cũng không có ý định tìm bảo vật gì ở đây, mà chỉ đơn giản muốn xem thực ra nơi đó có gì đặc biệt mà vị tiền bối kia nói ông ấy có để lại trận pháp tọa trấn tại đó.

Nhìn từng màu xanh bát ngát bên dưới, Lâm Phong cũng tự hỏi, ở Việt Nam liệu cũng có tu sĩ như hắn hay không?

Nếu là trước kia, tuyệt đối Lâm Phong không hề nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện nay, nhận thức của hắn đã dần thay đổi. Núi cao tuyệt đối có núi khác cao hơn, hơn nữa đối với vùng đất Địa linh nhân kiệt mấy ngàn năm bất khuất như đất nước Việt Nam, Lâm Phong cũng rất có thiện cảm.

Lần này, Lâm Phong dự định trước tiên sẽ ghé thăm gia đình của thím tư khi còn sống thường nhắc tới, sẵn tiện đốt nén nhang cho thím.

Mà cũng bởi vì sợ sự khác biệt ngôn ngữ làm ảnh hưởng giao tiếp và hành động, Lâm Phong sớm đã ôn luyện trình độ tiếng Việt cực cao, tập nói tiếng Việt cũng là một cách để Lâm Phong tránh những phiền toái không cần thiết.

Máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài khoảng gần trưa, Lâm Phong nhìn nhìn đồng hồ, liền đi ra khỏi sân bay đón một chiếc xe buýt.

Sau khi lên xe, Lâm Phong liền nhiệt tình chào hỏi chú tài xế có dáng vẻ chân chất tầm hơn bốn mươi tuổi:

'Cháu chào chú, chú vui lòng chở cháu đến địa chỉ này được không?'

Nói xong, Lâm Phong liền lấy ra một mảnh giấy nhỏ có ghi địa chỉ của quê nhà của thím tư mà Lâm Phong xin được.

Bác tài vui vẻ cầm mảnh giấy, nheo nhéo mắt nhìn liền cười với Lâm Phong nói:

'Được, nhưng cháu không có hành lý sao? Để chú mang lên giúp cho!'

'Dạ được rồi chú, cháu chỉ đi tay không thôi. Địa chỉ đó có xa không chú?'

Lâm Phong thấy chú tài xế vui vẻ nhiệt tình thì mừng thầm, mọi việc xem chừng cũng khá thuận lợi, liền hỏi thử.

'Cũng hơi xa cháu ạ, nó nằm ở ngoại thành cho nên chắc cũng không nhanh. Cháu mệt thì cứ ngồi đó, để chú tới nơi thì gọi.'

Chú tài xế này cực kỳ thân thiện, dễ gần, làm cho Lâm Phong âm thầm nhớ đến gã tài xế gian manh mà mình gặp ở Bắc Kinh, đúng là khác một trời một vực.

'Dạ, vậy làm phiền chú.'

'Haha, có gì đâu. À mà, cháu nhà ở đâu? Đi thăm bà con hay sao?'

'Dạ, cháu đi thăm họ hàng của thím tư của cháu…'

Không khí trên xe rất thoải mái, chú tài xế thấy Lâm Phong ăn mặc đơn giản, cũng nhiệt tình hỏi thăm, nghe Lâm Phong nói thì còn đề nghị ghé một vài chỗ bán trái cây và mấy món quà bánh trái để Lâm Phong xách đi thăm viếng họ hàng nữa.

Xe một đường chạy nhanh, tuy có chút nắng và kẹt xe nhưng Lâm Phong cũng không mấy khó chịu.

Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước một cái hẻm nhỏ, theo như địa chỉ mà Lâm Phong có được thì đúng là nơi này.

Lâm Phong liền thanh toán tiền xe cho chú tài xế rồi đi vào bên trong.

Sau khi hỏi thăm một bác chạy xe ôm ở đầu hẻm, Lâm Phong liền tìm được đúng địa chỉ mà mình cần tìm.

Thực ra, căn nhà này là lần thứ hai Lâm Phong đến, nhưng lần trước là chuyện tình khi hắn còn nhỏ xíu, cùng đi khi đám cưới của thím tư mới diễn ra cho nên ngoài những ký ức mơ hồ thì không nhớ lại gì. Vả lại, khi đó cách biệt ngôn ngữ cũng ngăn cản sự tò mò của hắn rất nhiều.

Bên trong khoảng sân rộng được lót gạch khang trang là một ngôi nhà hai tầng, có giếng nước, có một ao cá bên cạnh. Lâm Phong sau khi đứng ở ngoài gọi mấy tiếng thì có một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi chạy ra hỏi:

'Chào chú, chú tìm ai?'

'Chào bé, cho anh hỏi đây phải nhà của thím Tư Hoa không?'

Lâm Phong nghe cô bé này gọi hắn bằng chú thì bất đắc dĩ sờ mũi, chẳng lẽ hắn già đến mức đó sao.

'Dạ đúng rồi, nhưng anh là ai mà tìm dì tư, Dì Tư mất mấy năm rồi.'

Cô bé này thấy Lâm Phong nói tên dì tư quá cố của nàng thì lập tức cảnh giác, mấy năm nay lừa đảo đúng là không ít, nàng mỗi ngày lên đọc báo đều thấy như cơm bữa.

'Anh là Lâm Phong, ở bên Trung Quốc, là cháu thím tư Hoa nè. Ủa, mà em chẳng lẽ là bé Diệu con thím Năm?'

'Ủa, anh là Lâm Phong đó sao, em chỉ nghe dì Tư nhắc anh hồi trước chứ có gặp anh lần nào đâu mà biết. Mời anh vào nhà. Để em gọi mẹ, mẹ em đang ở phía sau.'

Bé Diệu sau khi nghe Lâm Phong nói ra thân phận thì tin quá nửa, vội vàng mời hắn vào ngồi trên bộ bàn ghế trước nhà, chạy ra phía sau một chút thì đi lên, cẩn thận rót một ly trà.

Sau đó chờ cho Lâm Phong đốt xong một nén nhang thơm, cắm ngay ngắn kính cẩn lên bàn thờ dì Tư rồi cười nói.

'Em mới gọi mẹ em rồi, anh chờ chút nhé. Mà công nhận anh nói tiếng Việt giỏi thiệt.'

'Ha hả, có gì đâu. Người khác anh không biết sao, nhưng thím tư xem anh như con, anh cũng xem thím ấy như mẹ, tính ra anh cũng coi như có nửa dòng máu Việt Nam còn gì.'

Nói tới đây, tiếng bước chân vang lên từ phía nhà sau đi lên. Một phụ nữ có sáu bảy phần tương tự như thím tư của Lâm Phong bước lên, hai tay còn dính chút nước mới rửa, nhìn Lâm Phong một chút, sau đó liền kinh hô:

'Cháu, cháu là Lâm Phong con trai của anh chị hai bên Nam Kinh phải không? Sao về Việt Nam mà không gọi trước cho thím.'

'Dạ, cháu chào cô. Tại vì đợt này cháu có chút việc đi sang Việt Nam sẵn tiện ghé thăm cô, nhân tiện có chút trái cây, bánh trà để trước thì cúng cho thím tư, sau là gửi gia đình ăn lấy thảo.'

Nói xong, Lâm Phong liền xách một đống lớn bánh trái từ bên ngoài vào.

Thím năm vỗ vai Lâm Phong cái 'bộp', nói:

'Bày đặt vẽ chuyện, mà sao cháu nói tiếng Việt giỏi vậy, hay là định sang đây kiếm cô nào? Có cần thím giới thiệu không?'

Lâm Phong nghe vậy thì gương mặt già hiếm thấy cũng đỏ lên, cười nói:

'Cháu còn lâu lắm thím năm ơi.'



Sau đó là màn hỏi thăm, trò chuyện một chút thì cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản.

Bởi vì chồng thím năm đi công tác liên tục cho nên hiện giờ căn nhà này chỉ có thím năm và bé Diệu ở mà thôi.

Lâm Phong trải qua một hồi tìm hiểu thì cũng rõ ràng mọi chuyện. Tối hôm đó, Lâm Phong và thím năm, bé Diệu ngồi tâm sự, thỉnh thoảng nhắc đến một ít chuyện cũ làm cho thím năm thở dài buồn bã. Lâm Phong hiểu ý cũng không dám nhắc nhiều nữa.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ra thăm mộ của thím Tư, Lâm Phong liền góp một ít tiền, phụ giúp thím năm sửa lại nơi an nghỉ cho thím tư rồi bắt một chuyến xe sớm đi Quảng Bình.

Thực ra, Lâm Phong rất muốn ở lại chơi thêm vài ngày, nhưng vì nhà đơn chiếc, lại có bé Diệu nên Lâm Phong cũng cảm thấy ngại, dù sao sớm một chút đi vào địa điểm kia cũng tốt.

Trải qua tìm hiểu, Lâm Phong sớm đã nắm được nhiều thông tin bổ ích về Hang động Sơn Đoòng cực kỳ nổi tiếng tại Việt Nam và trên thế giới này.

Về mặt địa lý mà nói, hang này chỉ là một hang nằm trong quần thể rất nhiều hang động ngầm khác trong quần thể hang động Phong Nha – Kẻ Bàng, tiếp giáp với biên giới Lào.

Theo Lâm Phong được biết, nó là một trong những niềm tự hào lớn lao của người dân nơi đây, khi đến thời điểm hiện tại, nơi này được công nhận là hang động tự nhiên lớn nhất thế giới.

Mà điều kỳ bí khi Lâm Phong tìm hiểu được biết, đó chính là hiện tại, còn rất nhiều ngóc ngách bí ẩn trong hang, những hệ thống sông ngầm nguy hiểm mà chưa ai khám phá hết.

Chính điều này đã tạo cho Lâm Phong sự hứng thú cực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.