Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 101: Chương 101: Kinh Diễm Toàn Trường




Trải qua một hồi đấu giá, nhìn thấy vật phẩm cuối cùng trong mười cái khay ban đầu bị một vị lão nhân dùng cái giá trên trời hai trăm triệu mua đi, Lâm Phong liền kiến thức thêm cái gì là tài đại khí thô, cái gì mới gọi là tiêu tiền như nước.

Hai trăm triệu mua một sợi dây chuyền đeo cổ, có thể đối với vào người dùng số tiền đó sống sung sướng cả đời còn chưa hết, nhưng với mấy vị đại gia dân chơi thành thị thì nó tương đương một cái phất tay, một món đồ mua vui không hơn không kém.

Phùng lão nhìn vật phẩm được mua đi với cái giá cao thì cũng tỏ ra hài lòng.

Ngay sau đó, nhân lúc rèn thép còn nóng, lão liền vuốt chòm râu dài ung dung nói:

'Vật phẩm mở màn đã đấu giá xong, xin chúc mừng các vị quý khách đã thành công đấu giá, đạt được món đồ mà mình yêu thích. Nhưng xin mọi người khoan thỏa mãn, bởi vì tiếp theo sau đây là hai vật phẩm áp trục mà ta tin rằng phần lớn mọi người hôm nay đều đến đây vì nó.'

Tiếng Phùng lão được hệ thống âm thanh truyền đi rõ ràng tới từng người.

Lâm Phong thấy cảnh này thì mỉm cười.

'Chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!'

Trên đài Phùng lão cũng không chần chừ, ngay khi hai người thiếu nữ xinh đẹp mang ra một cái khay có phủ vải đỏ bên trên, lão liền mở nó ra.

Viên phỉ thúy Thủy tinh chủng liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Đối với loại đồ vật quý giá này, ai cũng ôm tâm tư sở hữu nó.

Thực ra trước khi đến hội đấu giá này, những người có tài lực kém một chút đều biết mình không đủ khả năng nghĩ đến chuyện tranh đấu viên Cực phẩm Hỏa Long kia mà chủ yếu dồn sức cho viên Thủy tinh phỉ thúy này mới là chính đạo.

Mọi người phần lớn đều ôm tâm tư này cho nên tình hình đấu giá không hề có dấu hiệu giảm nhiệt tý nào.

Phùng lão sau khi ôm viên phỉ thúy đặt lên mặt bàn, lập tức nói:

'Một khối Cực phẩm phỉ thúy thủy tinh chủng nặng sáu cân. Chất lượng đặc tính của nó thì chắc chắn quý vị không cần ta giải thích nữa. Độ trân quý của nó cũng không cần bàn cãi, cho dù nói là vật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay cũng không nói quá. Giá khởi điểm một trăm triệu, mỗi lần tăng giá không ít hơn một triệu. Bây giờ chính thức bắt đầu ra giá!'

Lâm Phong vốn chăm chú quan sát, nghe lời này thì liền tập trung quan sát. Dù sao thì viên phỉ thúy này cũng có phẩm chất tốt, hơn nữa lại lớn như vậy, chắc chắn giá cả không thấp.

Nghĩ tới đây thì âm thanh đấu giá cũng vang lên:

'Một trăm năm mươi triệu.'

'Một trăm tám mươi triệu.'

'Hai trăm triệu!'



Lâm Phong nhìn từng hàng số được người đấu giá bấm lên, số hiện lên màn hình liền được Phùng lão đọc lớn lên. Cảm giác của hắn liền trở nên vui vẻ.

Người ra giá theo con số càng cao thì càng ít dần đi. Lúc này chỉ còn ba người, mà bất thình lình, một trong số đó lại là người trung niên đi chung với Diệp Thúy Ngọc.

'Sáu trăm hai mươi triệu!'

Người trung niên đi chung với Diệp Thúy Ngọc lại báo lên một cái giá làm kinh động mọi người.

'Diệp Huy, chẳng lẽ ông muốn phá hư quy củ? Ông là người của Diệp thị mà mua vật phẩm do chính công ty mình bán ra, sao ngay từ đầu không giữ nó lại luôn đi?'

Một trong hai người luôn cạnh tranh với trung niên tên Diệp Huy này, mở miệng nói.

Diệp Huy chỉ cười nói:

'Tôi mua với tư cách cá nhân, hơn nữa đấu giá là chuyện ngươi tranh ta đoạt, mạnh được yếu thua, nếu ngươi thích thì cứ trả giá cao hơn mà đoạt lấy. hắc hắc.'

'Được. Tôi ra giá bảy trăm triệu.'

Người này nghe Diệp Huy nói thì tức tối báo giá.

'Khà khà, giá đó có chút hơi cao. Thôi, tôi cũng thành toàn cho ông vậy.' Nói xong hắn liền ngồi im không nói gì nữa.

'Hắc hắc.'

Người kia thấy dáng vẻ Diệp Huy thì cũng không quá tức giận, bởi vì cái giá này xem như tiếp cận cực hạn của viên phỉ thúy này nhưng cũng không đến mức thua lỗ. Nếu cẩn thận tiết kiệm một chút thì vẫn kiếm được chút đỉnh.

Phùng lão nghe báo giá bảy trăm triệu thì lập tức nói:

'Vị tiên sinh này ra giá bảy trăm triệu, còn ai trả giá cao hơn không?'

'Bảy trăm triệu lần một. Bảy trăm triệu lần hai. Bảy trăm triệu lần ba! Thành giao!'

Phùng lão gõ chiếc búa gỗ lên mặt bàn, vui vẻ tuyên bố.

Người mua được cũng vui mà người đấu giá được cũng rất hài lòng. Diệp Hà ngồi trên hàng ghế VIP thấy vậy cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Nhưng người hài lòng nhất không nghi ngờ gì là chủ nhân thật sự của viên phỉ thúy, Lâm Phong. Chỉ thấy lúc này hắn nhìn con số mà vui vẻ. Nhìn Trần Hùng quay mặt lại đánh một ánh mắt chúc mừng thì Lâm Phong không nhịn được cười haha.

Cuối cùng, không khí trong hội trường trải qua mấy đợt ra giá hừng hực khí thế thì cũng được đốt nóng lên đến đỉnh điểm.

Phải nói, Phùng lão đúng là một lão nhân sành sõi, thấy không khí hào hứng như vậy thì có chút đắc ý.

Lần này, bốn người thanh niên rất cẩn thận, dùng một cái xe đẩy một vật được đậy bằng tấm vải nhung có màu đen, cực kỳ bí ẩn.

Ngay sau khi bốn thanh niên này đẩy ra, đèn trong hội trường đồng loạt tắt hết, chỉ chừa lại chút ánh sáng mờ mờ.

Mà màn hình lớn đang mở cũng được tắt đi.

Bốn nhân viên sau khi cẩn thận bê viên Cực phẩm Hỏa Long để lên mặt bàn thì vẫn chưa kéo tấm vải đen ra mà lui vào bên trong.

Lúc này, Phùng lão mới ra hiệu cho bên trong tắt toàn bộ đèn trong khán phòng đi.

Sau đó một khắc, hệ thống đèn LED được bật sáng, màn hình cũng được mở, mà cánh tay Phùng Lão cũng không chút chần chờ kéo tấm vải đen đang phủ kín viên phỉ thúy ra.

Tất cả mọi người đều đưa mắt chăm chú nhìn lên màn hình.

Diệp Hà thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười. Thầm khen cô cháu gái Diệp Đồng của mình khéo nghĩ ra trò này, càng làm tăng thêm sự huyền bí và cảm giác mong chờ của người xem. Tạo hiệu quả thị giác tuyệt vời.

Bỗng cả hội trường đồng loạt vang lên những tiếng hít khí lạnh, những âm thanh khó thở kinh diễm.

Dưới sự phụ trợ của ánh sáng đèn, một khối phỉ thúy vàng kim tuyệt đẹp hiện ra, bên trong là một con Hỏa Long đang uốn lượn gào thét, tựa như muốn thoát khỏi khoảng không gian chật hẹp bao bọc nó, bay thẳng lên cửu thiên để thỏa bá khí trên người.

Tất cả mọi người khi nhìn vào, đều cảm giác con Hỏa Long này quá sống động. Nó sống động đến mức làm người ta hít thở không thông, ôm ngực thầm sợ hãi nó sẽ bay ra bất cứ lúc nào.

Ngay cả Lâm Phong dù đã nhìn thấy, ngắm nghía rất lâu nhưng lần này nhìn lại vẫn thấy kinh diễm thì không cần nói đến những người khác.

Trần Hùng vốn chỉ được xem qua ảnh, giờ phút này ngồi ghế đầu, nhìn thấy trực tiếp, cảm nhận trực tiếp khí thế Vương giả của tác phẩm tuyệt mỹ của thiên nhiên tạo ra này mà miệng lưỡi khô khốc, miệng há to cả nửa ngày mà không thể khép lại.

Cho đến các chị em hội phụ nữ thì càng không cần phải nói. Thiên tính phái nữ vốn yêu cái đẹp hơn, họ rất nhạy cảm với những tác phẩm có tính nghệ thuật cao, nhưng lần này ai nấy cũng không nhịn được mà như chết lặng đi.

'Tuyệt tác vô giá! Tác phẩm của thần!'

'Không ngờ lúc cuối đời còn được chứng kiến thần tác bậc này, ta đã cảm thấy mãn nguyện, sống cuộc đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa.'

Đó chính là những lời mà phải khó khăn lắm, một số lão nhân quy ẩn giang hồ, đức cao vọng trọng nghe danh mà đến để chiêm ngưỡng đã phải thốt lên.

Trong lòng tất cả mọi người cùng không hẹn mà cùng một ý nghĩ, hôm nay cho dù không mang được viên Cực phẩm Hỏa Long này về thì chỉ cần nhìn ngắm được vẻ đẹp của nó cũng đủ để tự hào rồi. Sau này, trong những lúc trà dư tửu hậu, đem chuyện hôm nay kể ra chắc chắn mặt mũi sẽ nâng cao lên rất nhiều.

Phùng Lão cũng say mê trước vẻ đẹp kinh diễm này, thậm chí, lão biết rõ vật này chính là có một không hai, hãn thế trân bảo, và hiểu rõ để tạo nên một tác phẩm như vậy là sự hi hữu khó khăn đến mức nào, cho nên lão càng say mê hơn những người khác, quý trọng hơn những người khác rất nhiều.

Tuy nhiên, say mê thì say mê, Phùng lão cũng không quên công việc, nhân lúc không khí đang yên tĩnh, lập tức tung ra một câu nói nhẹ nhàng:

'Hãn thế trân bảo, một khối Cực phẩm Hỏa Long thủy tinh chủng. Giá trị vô giá, tăng giá vô hạn. Hiện tại bắt đầu đấu giá!'

Lời nói nhẹ nhàng, cũng chẳng cần nói vào Micro nhưng với bầu không khí kinh diễm, nó như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã tạo nên sự rung động to lớn.

Lúc này, tất cả như bừng tỉnh. Tất cả đều mang ánh mắt như si như say, ngọn lửa trong khóe mắt của những gã có tiền hừng hực cháy.

Trần Hùng hai tay nắm chặt. Vốn dĩ gã rất tự tin với sự chuẩn bị của mình.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự rung động mà khối Cực phẩm Hỏa Long này mang lại, Trần Hùng cũng không còn tự tin như lúc đầu nữa.

Hắn từng có ý tưởng cho dù tán gia bại sản cũng mua bằng được viên phỉ thúy này về, nhưng bây giờ nghĩ lại, cho dù bán cả thân hắn đi luôn cũng chưa chắc gì đoạt được.

Bởi vì Trần Hùng sớm đã quan sát thấy rất nhiều ánh mắt nóng bỏng, ra vẻ chết sống cũng muốn làm chủ nhân viên phỉ thúy này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.