Tiểu Bạch một đường mang Lâm Phong chạy đến một cái động mỏ bỏ hoang liền chui vào.
Lâm Phong sau khi chui vào cũng không kịp để ý chuyện khác, liền lấy ra đan dược đổ vào miệng, đồng thời cũng lấy hai viên linh thạch bậc trung ra cầm hai tay, lẳng lặng hấp thu điều tức.
Tiểu Bạch rất biết điều, chạy ra ngoài cửa động hộ pháp cho Lâm Phong.
Suốt một tháng, Lâm Phong lặng im ngồi đả tọa trong hang động tối om om. Cũng may nơi này là một cái mỏ đã bị khai thác cạn kiệt, cho nên ngoài một số con trùng và các loại động vật nhỏ như rắn rít thì không còn thứ gì khác.
Mà những loài động vật kia, sau khi cảm nhận được một chút khí tức của tiểu Bạch thì đã bỏ trốn mất dạng từ xa xa.
Cho đến một buổi sáng một tháng sau, Lâm Phong chậm rãi từ trong nhập định mở mắt ra, miệng khẽ phun ra một ngụm trọc khí, lại nhìn đống Trung phẩm linh thạch đã biến thành tro bụi bên cạnh, Lâm Phong liền sờ mũi cười khổ.
Trải qua lần đại chiến này, số linh thạch trung phẩm của hắn chỉ còn lại non nửa.
Qua một thời gian chạy tới chạy lui, ngay cả nhiệm vụ hệ thống Lâm Phong cũng chưa có thời gian nghĩ đến. Xem ra, loại nhiệm vụ có thưởng này không thể không làm. Vì vậy mà hắn liền câu thông hệ thống:
'Hệ thống, ta muốn nhận nhiệm vụ.'
'Xác nhận chủ nhân muốn tiếp nhận nhiệm vụ.
Mục tiêu: Luyện hóa một tia bổn nguyên chi lực, tiến giai Nguyên anh kỳ.
Phần thưởng: Kỹ năng Trận pháp đại sư.'
'Hả, sao lại có đến hai nội dung vậy? Vậy tức là nếu ta chỉ tiến giai Nguyên anh kỳ thì cũng không được tính là hoàn thành nhiệm vụ?'
'Đúng vậy thưa chủ nhân. Ngài có cần thông tin gì thêm không?'
'Thôi được rồi…'
Lâm Phong hơi có chút thất vọng, nhưng lại nghĩ đến Trận pháp truyền tống của Lê Dũng lúc trước, đó cũng là một loại trận pháp. Đối với loại kỹ năng này, dù vây địch hay bỏ chạy giữ mạng, hay thăm dò bảo tàng cũng cực kỳ có lợi, cho nên Lâm Phong cũng bắt đầu hưng phấn trở lại.
Tuy nhiên, nội dung nhiệm vụ thì rõ ràng rất khó khăn. Trước không nói tiến giai Nguyên Anh kỳ là chuyện tình khó khăn tới cỡ nào, chỉ nói việc luyện hóa ra một tia Bổn nguyên chi lực thì khó khăn cỡ nào.
Hiện giờ Lâm Phong chỉ có mỗi Hỏa linh là có khả năng tiến hóa thành một tia bổn nguyên chi lực, nhưng chỉ ở mức có khả năng mà thôi. Nếu muốn ngưng tự ra một tia Hỏa bổn nguyên thì còn không biết chờ tới ngày tháng năm nào.
'Sớm biết nhiệm vụ khó khăn như vậy thì thà không nhận cho rồi!'
Lâm Phong tự than thở một câu, sau đó chậm rãi đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Hiện giờ thực lực của hắn mới chỉ khôi phục phân nửa, nhưng cũng xem như có sức tự bảo vệ bản thân.
Lâm Phong khẽ động ý niệm, tiểu Bạch như một luồng ánh sáng trắng lao tới, liếm liếm tay hắn tỏ vẻ kể công hộ pháp cả tháng qua. Lâm Phong thấy cảnh này liền cười cười, bàn tay khẽ đảo liền xuất ra một viên đan dược cho nó, sau đó thu tiểu Bạch vào Linh thú viên.
Bất quá, Lâm Phong cũng chưa vội rời đi ngay mà lấy ngọc giản truyền âm giữa hắn và Lê Dũng. Nhưng giờ phút này nó vẫn ảm đạm không chút ánh sáng, chứng tỏ Lê Dũng chưa chủ động liên lạc.
Hắn nhìn nhìn một chút liền cất nó vào nhẫn trữ vật.
Nhìn lại không gian hầm mỏ này, thì ra cũng là một khu mỏ khai thác mao liêu, được đào thủ công theo hình xoắn ốc thẳng sâu xuống dưới.
Chỗ Lâm Phong ngồi chẳng qua là ở khu vực trên cùng mà thôi.
Thần thức đảo qua một cái, Lâm Phong liền cảm nhận độ sâu của cái mỏ này vậy mà cũng tương đối sâu.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn cũng chậm rãi đi xuống phía dưới thăm dò. Càng xuống sâu thì càng ẩm ướt và không khí cũng như đặc lại, áp lực càng cao, dưỡng khí càng ít. Cũng không biết những người thợ mỏ phải vất vả thế nào mới khai thác được mao liêu ở độ sâu này, sau đó tiện nghi cho đám thương nhân kia.
Ánh mắt của Lâm Phong cũng không ngần ngại mà sử dụng Càn Khôn Nhãn quét khắp nơi.
Nơi này càng xuống sâu thì cũng có một ít mao liêu phỉ thúy còn sót lại chưa được khai thác hết, nhưng với độ sâu và sức ép này thì phỏng chừng những người thợ mỏ cũng đành bó tay chịu trói, không thể khai thác thêm cho nên mới rời bỏ.
Lâm Phong nhìn nhìn, đa số mao liêu còn lại có chứa phỉ thúy bên trong đều thuộc loại bình thường, ngẫu nhiên có xuất hiện Băng chủng thì cũng là quá nhỏ, hơn nữa vị trí không mấy thuận lợi.
Đối với những viên phỉ thúy như vậy, Lâm Phong nhìn cũng cảm thấy chướng mắt, cũng không có tiến lên thu hoạch mà lắc lắc đầu tiếp tục đi xuống.
Rất nhanh, hắn đã đi xuống tận cùng nơi này.
Nhưng vừa đến nơi, Lâm Phong liền nhìn thấy hai bộ hài cốt nằm sát bên một tấm vách đá đang khai thác dang dở, xem ra cũng được tận thu lần cuối.
Nhìn hai bộ hài cốt lạnh lẽo không ai đoái hoài, có lẽ những người rời khỏi nơi này trong lúc gấp gáp cũng không kịp mang họ ra.
Lâm Phong lắc lắc đầu, bàn tay khẽ đảo liền xuất hiện Hỗn Nguyên Kiếm, chém vài đường liền tạo thành một cái hố sâu. Tay khẽ phất, hai bộ hài cốt liền an nghỉ trong hố sâu, tiện tay lấp đất lại, Lâm Phong cũng thở dài, có chút thương cảm cho những con người cùng khổ vì miếng cơm manh áo.
Bất quá, ánh mắt khi nhìn lại vách tường thì Lâm Phong lại nhíu mài.
Nhìn bên ngoài bức tường loang lổ ở đáy hang này dường như đã bị tận thu, mao liêu không còn, tất cả chỉ là đá nham thạch cứng ngắc không chút giá trị.
Lâm Phong sau khi quét mắt sơ qua thì cũng không phát hiện có gì bất thường, nhưng nhìn nơi hai bộ hài cốt có dấu đào lõm vào bên trong, dường như hai người này trước khi chết đã cố gắng đào vào sâu bên trong để tìm mao liêu, thử vận may.
Cho nên Lâm Phong liền thoáng nghĩ ra ý tưởng gì đó, tăng cường linh lực lên hai mắt.
Ngay khi nhìn sâu thêm, trước mắt hắn bỗng sáng lóa, một hình ảnh tựa như sao trời lấp lánh bỗng hiện ra trong mắt hắn.
'Phỉ thúy! Toàn bộ là phỉ thúy băng chủng và Thủy tinh chủng!'
Lâm Phong không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Những thứ này thường ngày Lâm Phong nhìn cũng quá nhiều, nhưng tự mình nhìn thấy hình ảnh những viên đá rực rỡ này yên lặng dưới hầm mỏ, nơi nó được sinh ra thì lại là chuyện khác.
Hơn nữa, cách xa khoảng chừng chục mét sâu bên trong bức tường đá này là một khoảng không cực kỳ lớn, khoảng không này như một cái bong bóng khổng lồ rực rỡ đủ sắc màu của đủ loại phỉ thúy.
Với định lực của Lâm Phong, mà cũng ngơ ngẩn hồi lâu.
Đối với loại kiệt tác thiên thiên này, ngoài Lâm Phong với Càn Khôn Nhãn có thể lặng im không động tới mà thưởng thức, thì phỏng chừng cũng hiếm có ai thưởng thức được hoàn mỹ vẻ đẹp như vậy nữa.
Phỉ thúy nơi này không thể dùng từ nhiều, mà phải dùng từ khổng lồ đến để miêu tả.
Lâm Phong cố tình tăng cường Càn Khôn Nhãn, nhưng càng nhìn thì càng kinh hãi, càng xuống sâu, càng đi xa thì phỉ thúy cũng trải dài như một dòng sông rực rỡ sắc màu. Tựa như dải Ngân Hà uốn lượn tỏa sáng rực rỡ trong yên lặng.
Lần đầu tiên, Lâm Phong cảm thấy cái nhẫn trữ vật của mình lại chật hẹp đến bực mình như vậy.
Kích động qua đi, Lâm Phong liền suy nghĩ xem phương án nào mới đạt được lợi ích lớn nhất với phát hiện này.
Nếu một mình hắn thu thập thì quả thật rất lâu, nhưng cũng không phải không có khả năng. Còn nếu trở về nước rồi thu hoạch rầm rộ chính quy, thì chưa biết chừng chính quyền sở tại sẽ vào cuộc, khi đó thì Lâm Phong mặc dù tự cho rằng mình có chút thần thông nhưng cũng sẽ khó lòng thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
Trải qua suy tính, Lâm Phong liền bắt đầu chuỗi ngày làm thợ mỏ. Phỉ thúy thu được thì chất chồng vào Luyện Khí Đường và Linh Thú Viên, Luyện Đan Phòng.
Cũng may, Lâm Phong nhân cơ hội này phát huy độ biến thái của nhục thân cường hãn, đồng thời cũng nhờ sự vận động mà cố tình bài xích ra một số tác hại của việc dùng quá nhiều đan dược chữa thương cùng lúc lưu lại, tránh hậu hoạn tích tụ về sau.
Suốt mấy tháng sau đó, Lâm Phong làm ngày làm đêm, lúc mệt mỏi thì tiến hành đả tọa nghỉ ngơi. Mà những ngày này, Lâm Phong cũng không tiết kiệm nữa mà vào thẳng bên trong dược viên đả tọa, linh khí tinh thuần mang theo khí tức linh thảo đã làm cho hắn nhanh chóng phục hồi.
Cũng may tiểu Kim vẫn chưa tỉnh lại, cho nên Lâm Phong cũng rất thoải mái yên ổn tu luyện.
Nhưng đồng thời, trải qua mấy ngày trong dược viên, Lâm Phong lại vô tình phát hiện ra một chuyện kỳ lạ mà trước giờ hắn không để ý. Đó là, diện tích dược viên vậy mà lại có một chút mở rộng.
Đạo hữu, đừng xem thường một chút này.
Bởi vì Lâm Phong là chủ nhân nơi này, thông qua cảm ứng cẩn thận mới cảm nhận được, dù chỉ là một chút nhưng quả thật nó đang mở rộng. Phát hiện này làm cho Lâm Phong kinh hỉ.
Phải biết trước nay Lâm Phong luôn cho rằng Linh điền này là hữu hạn, không thể mở rộng mà chỉ có thể thông qua trồng trọt, cải tạo từ từ nâng đẳng cấp nó lên mà thôi. Không ngờ, nó lại có thể từ từ mở rộng, điều này đại diện cho cái gì, Lâm Phong hoàn toàn hiểu rõ. Đó chính là đảm bảo cho tương lai của hắn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Có đại lượng linh thảo và kỹ năng luyện đan chống đỡ, Lâm Phong còn không thoải mái tiêu diêu tự tại sao?
Ôm tâm trạng sung sướng, Lâm Phong vừa làm công nhân đào mỏ, vừa tiến hành tu luyện và nghiên cứu tốc dộ mở rộng của linh điền
Bất quá, tốc độ mở rộng của linh điền thì thấp đến gần như bằng không, thì tốc độ thu thập phỉ thúy của Lâm Phong lại càng ngày càng nhanh.
Mấy căn phòng bên trong hệ thống cũng dần dần đầy lên, tiểu Bạch cũng nhiều lần kháng nghị nhưng Lâm Phong vẫn mạnh mẽ lấn chiếm nơi ở của nó, cuối cùng Lâm Phong dùng mấy viên đan dược liền mua chuộc được tiểu gia hỏa này, cho nó nằm lên phỉ thúy mà ngủ.
Lấy Thủy tinh chủng phỉ thúy làm ổ cho thú cưng của mình ngủ, chắc Lâm Phong là người đầu tiên trong lịch sử!