Sau khi rời khỏi tụ hội, Lâm Phong một đường đi dạo quanh Nam Vân Thành, quan sát cuộc sống nhộn nhịp nơi đây. Thỉnh thoảng lại phát hiện ra một vài tu sĩ cấp thấp đi tới đi lui trong đám phàm nhân, Lâm Phong càng cảm nhận được áp lực của cơn thú triều sắp tới. Dù sao thì trong cảm nhận của Lâm Phong, trước mỗi cơn bão đều sẽ có một thời gian yên tĩnh khác thường, mà thời gian này, bên dưới sự yên tĩnh chính là những cơn sóng ngầm.
Những thành phần tu sĩ, võ sĩ...long xà hỗn tạp này chính là những con sóng ngầm chờ thời điểm để nhào lên mặt nước cuốn phăng tất cả.
Từ lúc rời khỏi chỗ Phương Nhi, Lâm Phong bỗng dưng suy tư. Hắn muốn nghiên cứu thêm một ít kỹ năng phụ vừa hỗ trợ cho việc tu luyện, lại giúp ích rất lớn trong đấu pháp hoặc thăng tiến tu vi, không chừng nếu quả thật phải tham gia vào vòng xoáy thú triều thì cũng có thêm một phần khả năng tồn tại. Còn chuyện của Kha Vạn đề xuất thì Lâm Phong muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh mới hảo hảo ngồi xuống suy xét một phen.
Vừa đi dạo chung quanh, Lâm Phong vô tình bước ngang qua chỗ một cửa hiệu bên ngoài rất bình thường nhưng lại có mấy tu sĩ liên tục bước vào, bộ dạng vô cùng hối hả.
Lâm Phong thấy cảnh này thì thầm nghi hoặc nhưng cũng chưa vội tìm hiểu mà bước chân vẫn không nhanh không chậm đi một vòng quanh đó. Sau khi thấy lại có thêm một tu sĩ Luyện khí kỳ như hắn bước vào thì Lâm Phong cũng không nhịn được mà tiến tới.
Vừa bước vào cửa, đã có một cô gái mặc một bộ đồ màu tím, tóc búi gọn rất thanh tú, tiến đến chào Lâm Phong rất lễ phép:
'Hoan nghênh tiền bối tham gia Nguyệt Mại Hội, xin hỏi tiền bối có thể cho tiểu nữ xem thiếp mời không?'
Lâm Phong trong lòng giật mình, Nguyệt Mại Hội là cái gì? Chẳng lẽ là chỗ cho mấy nam tu sĩ giải tỏa khó chịu trong bụng dưới?. Trong lòng khó hiểu, nhưng khuôn mặt của Lâm Phong không hề tỏ vẻ bất ngờ, ngược lại thản nhiên nói:
'Ta mới tham gia lần đầu, không biết là còn cần phải có thiếp mời..'
'À, thì ra là vậy, vậy thì cảm phiền tiền bối góp năm hạ phẩm linh thạch làm phí dụng tham gia. Những lần sau tiền bối chỉ cần mang lệnh bài này đến là được, không cần nộp linh thạch nữa.'
'Được, cô nương cầm lấy.'
Nói xong, Lâm Phong lập tức lấy ra năm hạ phẩm linh thạch đưa cho cô gái, dáng vẻ hời hợt nhưng trong lòng đau xót gần chết. Dù sao thì trước mắt, tổng tài sản của Lâm Phong chưa đến hai trăm linh thạch, xài một viên là mất một viên. Đồng thời trong lòng hắn lại thêm phần tò mò với cái gọi là Nguyệt Mại Hội này, loại tụ hội gì mà chỉ vào cửa cũng mất năm viên hạ phẩm linh thạch?
Cô gái áo tím sau khi nhận đủ năm viên linh thạch của Lâm Phong đưa thì nhoẻn miệng cười vui vẻ, sau đó lấy từ trong túi ra một cái lệnh bài hai tay cung kính đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong tiếp nhận cái lệnh bài thì ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy chất liệu trơn bóng nhẵn nhụi, toàn bộ được điêu khắc từ một loại ngọc trắng bóng, bên trên có khắc một chữ Nguyệt.( 月 )
Cô gái thấy Lâm Phong sau khi xem xét LB xong cho vào trong người thì cười tươi, cúi người làm ra một động tác mời:
'Mời tiền bối vào trong, đại hội cũng chuẩn bị bắt đầu rồi!'
'Được, cảm ơn cô nương.'
Lâm Phong gật đầu, không nhanh không chậm đi vào trong hướng mà cô gái vừa chỉ.
Nơi này là một căn phòng lớn, cũng không biết bên ngoài có chứa cấm chế gì mà lúc Lâm Phong ở bên ngoài không nghe được âm thanh gì, nhưng khi bước vào trong phòng mới thấy nơi này có rất nhiều người, mà bất ngờ toàn bộ đều là tu sĩ, thậm chí theo Lâm Phong thấy có một hàng ghế đầu tiên rất có khả năng có cả mấy tu sĩ Trúc cơ kỳ đang ngồi.
Bởi vì được Phương Nhi nhắc nhở nên Lâm Phong cũng không tự tiện dùng thần thức thăm dò, mà lẳng lặng tìm một chỗ trống sau đó ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Phong mới cẩn thận quan sát căn phòng này. Phòng khá rộng rãi, được sắp xếp theo kiểu bán nguyệt, ngoài một cái đài chính giữa ra thì xung quanh có chừng gần trăm chỗ ngồi, hơn nữa hầu như đều đã kín mít.
Sau khi một vài tu sĩ lục tục đi vào thì cả căn phòng cũng không còn một chỗ trống. Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lẩm nhẩm dự tính, chỉ riêng tiền vé cũng có thể làm cho chủ nhân nơi này giàu có, sơ sơ mấy trăm viên, còn đám Trúc Cơ kỳ tu sĩ kia không biết giá vé ra sao, rồi chưa kể lợi ích khác.
Lúc này, từ phía sau màn, một trung niên nhân bước ra, sau đó đứng lên cái bục rồi tằng hắng một cái nói:
'Hoan nghênh quý đạo hữu giá lâm. Ta là Trương Kỳ, ở đây chắc nhiều đạo hữu đã quen thuộc với ta, nhưng cũng có nhiều vị mới đến lần đầu, cũng xem như ta ra mắt quý đạo hữu. Lần này có chút đồ vật đặc thù nên sẽ do ta trợ trận, kính mong quý đạo hữu ủng hộ nhiệt tình. Lần này quy cũ vẫn như những lần trước, nhưng có một vài đạo hữu là mới đến lần đầu, vì vậy ta cũng xin mất lòng trước được lòng sau nói sơ qua một chút quy tắc của Nguyệt Mại Hội để quý đạo hữu được rõ ràng.'
Lời nói của trung niên Trương Kỳ truyền theo một tia linh lực đặc thù, tuy không nói lớn tiếng nhưng truyền vào tai mỗi người đều rõ ràng, thấy cảnh này, gã có chút hài lòng nên nói tiếp:
'Nguyệt Mại Hội không nhiều quy tắc, nơi đây cạnh tranh công bằng, ai bỏ tiền nhiều thì sở hữu vật phẩm. Nhưng quý đạo hữu không nên vì khẩu khí mà đấu giá ảo, không có tiền mà nâng giá cao tranh đoạt. Nếu vậy thì xin chớ trách chúng ta không khách khí!'
Nói xong, Trương Kỳ liền như có như không thả ra uy áp khổng lồ của tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ. Cảm nhận được uy áp này, cả hội trường đều im phăng phắc.
Nhưng chỉ một giây, sau đó lại lập tức rộn rã bàn tán.
'Này, Trương tiền bối sao lại tự mình áp trục thế kia, chẳng lẽ lần này có vật phẩm gì đó kinh thiên động địa xuất hiện sao?'
Một lão giả râu tóc bạc phơ, có dáng dấp già yếu sắp đứt hơi, gương mặt xanh xao quay qua hỏi một lão giả béo mập ngồi cạnh.
Lâm Phong vì ngồi gần nên nghe rất rõ hai người này trò chuyện, nghe thấy cụ già kia ngoại hình cũng tám chín mươi tuổi lại gọi người trung niên Trương Kỳ kia là tiền bối mà tự nhiên như gió thoảng mây bay, Lâm Phong cũng không lấy làm lạ. Trong tu tiên giới, mạnh được yếu thua, lão giả mới có tu vi Luyện Khí kỳ, mặc dù có thể là Luyện khí hậu kỳ thì đối với Trúc cơ kỳ tu sĩ vẫn phải mượt mà gọi hai chữ 'tiền bối'. Bởi vì khoảng cách giữa Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ là hoàn toàn khác xa nhau.
Lúc này, Lâm Phong lại chú ý nghe tiếp câu chuyện.
'Hừ, chẳng lẽ ngươi già quá nên hồ đồ lú lẫn sao? Nếu không có vật phẩm quý trọng sao Trương tiền bồi lại tự than xuất mã chứ, dù gì địa vị của người ấy cũng rất đặc thù.'
Lão giả béo mập hừ một tiếng nói, dáng vẻ khá khó chịu, nhưng lão giả gầy yếu thì hiểu rõ tính tình của vị hảo hữu này, chỉ cười hắc hắc rồi im lặng không nói nữa.
Lâm Phong nghe loáng thoáng hai người đó nói xong, lại hóng thêm chung quanh một hồi nữa thì đã hoàn toàn rõ ràng, đây là một cái đấu giá hội, mỗi tháng tổ chức một lần.
Thấy tình cảnh nhốn nháo trước mắt, Trương Kỳ rất hài lòng với hiệu ứng tò mò của mọi người. Khi thấy thời điểm vừa đẹp, hắn liền vuốt râu, cầm một cây búa khẽ đập lên mặt đài, cười nói:
'Chư vị đạo hữu, không cần suy đoán. Là vật phẩm gì thì chẳng phải lát nữa sẽ biết hay sao? Tuy nhiên, ta chắc chắn chư vị sẽ không phải thất vọng!'
'Trương đạo hữu, vậy thì ngươi cũng nên nhanh chóng tiến hành đấu giá nha, ta ngồi đến mông cũng sắp dán vào ghế rồi đây!'
Một phụ nhân có vẻ phong tình vạn chủng, liếc xéo Trương Kỳ một cái cười duyên nói.
'Haha, Lam phu nhân thật biết nói đùa. Ta tuyên bố Nguyệt Mại Hội lần này chính thức bắt đầu!'
Trương Kỳ nghe Lam phu nhân trắng trợn đưa đẩy thì dường như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt lập tức đỏ lên, khục khục cười nói.
Mọi người trong phòng nghe rốt cục cũng đến lúc bắt đầu thì đều yên tĩnh lại, chăm chú nhìn lên khán đài.
'Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một lô năm viên Phục Cơ Đan, có tác dụng cầm máu trị thương, chỉ cần vết thương chưa động đến gân cốt thì sẽ giúp đẩy nhanh quá trình cầm máu liền da, gọi là thánh dược chữa thương cũng không quá. Giá khởi điểm hai mươi linh thạch, tăng giá tùy ý không giới hạn. Bắt đầu đấu giá!'
Nói xong, Trương Kỳ liền gõ búa cái 'Bộp!' tuyên bố bắt đầu đấu giá.
'Năm mươi linh thạch.'
Một tu sĩ có vóc người to lớn, vừa ra giá đã tăng hơn gấp đôi, dáng vẻ nhất định phải mua được lô đan dược này.
Lại nói, nếu bình thường thì Phục Cơ Đan cũng không đến nỗi là mặt hàng quý hiếm, nhưng trước tin thú triều ngày càng lan rộng, dù là ai cũng muốn chuẩn bị thêm một ít đan dược chữa thương, đó chính là ưu tiên số một.
Ngay sau đó, một âm thanh báo giá khác vang lên:
'Sáu mươi linh thạch!'
'Ta ra giá tám mươi!'
Lại là một tu sĩ khác cũng quyết mua được bình đan dược này.
Trước cái giá cao đó, mọi người liền sững lại một chút, đây đã là giá cao rồi, phải biết bình thường một viên Phục Cơ Đan chỉ có giá mười đến mười lăm viên hạ phẩm linh thạch là cao rồi.
Trương Kỳ thấy vậy, bèn cho thêm chút hỏa dược vào cho sinh động:
'Vị đạo hữu này ra giá tám mươi linh thạch còn ai ra giá cao hơn không? Xin nói thêm, lô Phục Cơ Đan này phẩm chất đã đạt tới trung phẩm, chất lượng không cần bàn cãi.'
'Hả, trung phẩm sao, được, lô này ta muốn rồi. Một trăm hai mươi linh thạch.'
Lam phu nhân nghe Trương Kỳ ém thông tin giờ này mới nói là đan dược trung phẩm, trong lòng thầm mắng một câu lão hồ ly, cũng không chần chờ nữa mà lúc này liền ra giá.
Tu sĩ to lớn lúc trước mấy lần mấp máy môi định nâng giá, nhưng thầm biết bản thân không đấu lại sự giàu có của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhất là vị Lam phu nhân này thì khỏi nói nổi tiếng về độ giàu, cuối cùng thở dài từ bỏ.
'Ha hả, Lam phu nhân ra giá một trăm hai mươi linh thạch cho năm viên Phục Cơ Đan. Còn ai ra giá cao hơn không?'
Nói xong Trương Kỳ nhìn quanh căn phòng mà chẳng ai ra giá, gã liền gõ một cái rồi cười nói:
'Chúc mừng Lam phu nhân thành công đấu giá Phục Cơ Đan. Lát nữa mời ra phía sau thanh toán linh thạch và nhận vật phẩm của mình.'
Nói xong, nhân lúc bầu không khí được hâm nóng, Trương Kỳ liền giới thiệu vật phẩm tiếp theo.
--
Cầu Nguyệt Phiếu, Like FB, có Nguyệt Phiếu lập tức có bạo chương. Đa tạ các bạn!