Lâm Phong lúc này đang cấp tốc rời đi, trong lòng hưng phấn nhưng ngoài mặt càng chăm chú triển khai thân pháp nhanh chóng phi độn chạy nhanh như bay rời đi.
Một đường phi độn, đến tận lúc trời sụp tối, Lâm Phong mới tìm một cái hốc đá cẩn thận chui vào sau đó triển khai thần thức nghe ngóng động tĩnh, cho đến khi cảm thấy chỉ còn tiếng côn trùng kêu, thật sự an toàn thì hắn mới ngồi xuống thở dốc.
Lâm Phong trong lòng cao hứng nhưng không vội vàng xử lý xác hai con yêu thú mà cẩn thận dùng một tảng đá lớn che lấp chỗ hắn đang trú ẩn, sau đó yên lặng ngồi xuống điều tức hơi thở tiến vào trạng thái đả tọa lấy sức.
Một đêm bình an qua đi, Lâm Phong liền tìm một chỗ vắng vẻ xử lý xác con Bạch Nhãn Lang. Cũng may tối qua trong lúc đả tọa, Lâm Phong đã tìm hiểu một số thông tin về hai con yêu thú này qua hệ thống cho nên tốc độ xử lý Lâm Phong rất nhanh.
Sở dĩ tốc độ xử lý của Lâm Phong nhanh như vậy một phần cũng nhờ hôm trước trong lúc tiện tay mua con dao 'thần khí' của người thợ rèn kia, không ngờ hôm nay nó lại được dùng đúng mục đích như vậy.
Bạch Nhãn Lang vốn mạnh nhất là hàm răng và móng vuốt, dùng để làm mũi tên hoặc dao nhọn thì chính là tài liệu tuyệt hảo. Gân cốt của Bạch Nhãn Lang cũng vô cùng rắn chắc, dùng làm dây cung không tệ. Vì vậy mà khi xử lý những thứ này, Lâm Phong đột nhiên nảy sinh chủ ý chế tạo một cây cung.
Trong các vũ khí thì cung thường được cho là tốc độ xuất kỳ bất ý không cao, thường thì trong chiến đấu cấp cao, ngươi giương được mũi tên lên thì phỏng chừng bảo vật, phi kiếm của kẻ địch đã găm ngươi như con nhím rồi. Nhưng nếu nói về lực xuyên thấu và sát thương thì cung tên luôn nằm trong hàng đầu. Lâm Phong vẫn chưa quên truyền thuyết có nói qua Hậu Nghệ giương cung bắn rớt mặt trời, mặc dù có chút là truyền thuyết nhưng đối mặt với một mũi tên uy lực bay tới thì dù là ai cũng không nguyện ý.
Phần thịt của Bạch Nhãn Lang thì Lâm Phong chỉ lấy mấy tảng để làm lương khô, còn lại đều vứt đi. Dù làm vậy có chút lãng phí nhưng hắn cũng không muốn suốt ngày phải phơi khô chế biến cái thứ này. Nhìn nhìn những tài liệu thu thập được từ con Bạch Nhãn Lang gồm móng vuốt, răng, bộ da, gân cốt, Lâm Phong mỉm cười hài lòng. Sau đó nghỉ ngơi một chút, đốt một đống lửa rồi nướng chút thịt nướng.
Chậm rãi thưởng thức bữa ăn đơn giản, Lâm Phong tiếp tục xử lý thi thể con Độc Giác Tê.
Quả nhiên con yêu thú này da dày thịt béo, nếu không nhờ những vết thương sâu hoắm do con Bạch Nhãn Lang gây ra trên người Độc Giác Tê, Lâm Phong với con dao thần khí chắc cũng không tránh khỏi một phen công phu thực sự.
Trên người con Độc Giác Tê không nhiều tài liệu như con Bạch Nhãn Lang, mà thứ quý giá nhất chính là cái sừng duy nhất của nó. Lâm Phong phải mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được cái sừng này ra. Dưới ánh mặt trời, cái sừng Độc Giác Tê đen óng, rắn chắc có những hoa văn tự nhiên làm cho Lâm Phong yêu thích ngắm nghía một hồi.
Trải qua một phen làm đồ tể bất đắc dĩ, Lâm Phong nhìn nhìn phần thịt và những thứ vụn vặt còn sót lại của hai con yêu thú, lập tức tìm ít cây khô chất đống lại, sau đó vận một cái Hỏa Cầu Thuật đốt sạch sẽ. Hắn cũng không mong mùi thịt tươi sẽ dẫn thêm vài con yêu thú lợi hại khác đến. Lâm Phong không có tự tin sẽ có vận khí thu thập thêm vài con yêu thú cấp ba nữa.
Xử lý xong, Lâm Phong không quên cắt hai cái xương thủ cấp hai con yêu thú để lãnh thưởng của thành chủ. Tin rằng với hai cái đầu yêu thú cấp ba này Lâm Phong cũng kiếm được một ít tiền để xoay sở.
Trải qua một ngày bận rộn, Lâm Phong tìm một chỗ cao để quan sát phương hướng rồi nhanh chóng quay trở về.
Thân ảnh của Lâm Phong thỉnh thoảng lại nhìn một phương hướng rồi nhanh chóng chạy đi. Bởi vì theo khoảng cách ngày càng gần đến Nam Vân Thành, Lâm Phong càng thấy nhiều người hợp thành đội vội vã quay về, bởi vì theo tính toán của Lâm Phong thì còn mấy ngày nữa là hết hạn treo giải của thành chủ.
Trải qua một phen dốc sức, rốt cuộc Lâm Phong đã nhìn thấy tường thành Nam Vân Thành thấp thoáng phía xa sau hai ngày đêm vừa chạy vừa thăm dò. Lúc này, Lâm Phong không biết cách nào đã nhập vào một nhóm thợ săn cũng đang quay về, trên những chiếc gùi trên lưng thì chất đầy các loại thú hoang dã như Cọp, Chồn, Báo...
'Lâm huynh đệ, xem ra ngươi lần này thu hoạch ít đến đáng thương nha?'
Một đại hán lưng hùm vai gấu đang đứng phía sau Lâm Phong, vai mang một túi thú săn được, vừa cười xếp hàng chờ vào thành vừa nói.
'Bành đại ca, tiểu đệ vốn muốn tìm chút vận may bằng linh thảo, linh dược, nhưng huynh cũng biết rồi đấy, ở vòng ngoài thì đến cỏ thơm cũng không còn nói gì linh thảo.'
Lâm Phong cũng cười hắc hắc trả lời.
'Phải rồi, nhìn ngươi không mang theo vũ khí gì, dám đi vào đó cũng xem như có đảm lược. Tý nữa chờ ta mang thú săn đi bán sẽ mời ngươi đi uống một bữa thỏa thích, có được không?'
'Haha, ăn nhậu ai mà chê, nhưng tiểu đệ có chút việc, đành hẹn đại ca dịp khác vậy. Hôm nào rãnh đệ sẽ tự mình bái phỏng chỗ huynh rồi chúng ta quẩy.'
'Được, Lâm đệ tùy thời cứ đến!'
Thì ra vị Bành Hưng – Bành đại ca này của Lâm Phong là một thợ săn thú trong thành, cuộc sống tuy không khá giả nhưng cũng rất thoải mái. Đây cũng là một cái lợi ích khi được sống gần khu Vạn Thú Sâm Lâm. Lúc Lâm Phong hòa vào dòng người thì bị vị Bành đại ca này tiến đến làm quen rồi cùng nhau một đường vào thành.
Mặc dù Bành Hưng không biết Lâm Phong là tu sĩ, nhưng cũng hào sảng kết giao một hồi, còn chỉ rõ nhà cửa, nói chuyện huyên thuyên trên trời dưới đất rồi mới chịu chia tay với Lâm Phong ở một ngã tư đường sau khi vào thành.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Bành Hưng rời đi, sờ sờ mũi mỉm cười rồi đi về một hướng khác.
Đối với những thợ săn bình thường thì địa chỉ đến đầu tiên không phải là phủ thành chủ để lãnh thưởng mà là một trạm chuyên thu mua thú săn. Còn những tu sĩ như Lâm Phong, mục tiêu dĩ nhiên là phủ thành chủ để lãnh thưởng.
Qua vài lần dò đường, Lâm Phong đã thấy phủ thành chủ trước mặt. Đây là một biệt phủ xây bằng gạch đỏ, bên ngoài có gia cố thêm một loại đá không biết tên nhưng có vẻ rất kiên cố và có mấy phần khí thế, bên trên tường thành có mấy cái lô cốt có người canh gác.
Lâm Phong đảo thần thức qua thì thấy có một tu sĩ Luyện khí sơ kỳ ngồi trong một căn phòng ẩn bên trong, trong lòng Lâm Phong liền giật mình.
'Có một tu sĩ luyện khí làm gác cổng, xem ra phải đánh giá lại thực lực phủ thành chủ này mới được.'
Vừa nghĩ Lâm Phong vừa bước tới cửa phủ, lúc này đã đứng khá nhiều người. Lâm Phong thậm chí còn nhìn thấy mấy thợ săn võ giả bình thường bất ngờ cũng ở trong nhóm này, hơn nữa còn mang theo một ít đầu yêu thú cấp một.
Lâm Phong liền hiểu rõ, bọn họ cũng muốn kiếm thêm chút đỉnh. Dù sao thịt yêu thú cấp một và thịt thú hoang dã bình thường đối với thường nhân chỉ thưởng thức mỹ vị thì không khác nhau lắm, nhưng giá cả khác hẳn, ít nhất những thợ săn có thực lực này mang mấy đầu yêu thú cấp một đến phủ thành chủ để giao nộp thì được giá hơn rất nhiều.
Gác phủ thành chủ là bốn tên hộ vệ vũ trang tận răng đứng cạnh hai con Kỳ lân được chạm khắc tinh xảo.
Lâm Phong theo mấy người bước vào bên trong. Lúc đi qua ngang người mấy tên hộ vệ thì bọn họ chỉ nhìn nhìn mà không nói gì. Dù sao, trong lòng mấy tên hộ vệ này rất rõ ràng đây toàn là những người có khả năng lấy mạng bọn họ trong nháy mắt, còn bọn họ cũng chỉ là kiếm chén cơm ăn, bên nào năng, bên nào nhẹ thì ai cũng rõ ràng.
Sau khi bước vào, dưới sự dẫn đường của một hộ vệ, mấy người Lâm Phong đi ngoằn ngoèo đến một cái sân lát đá xanh rộng rãi, ở giữa có một cái bàn có mấy người đang vừa nói vừa viết, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau gì đó.
'Chào La quân sư, đây là nhóm nộp yêu thú tiếp theo.'
Vị hộ vệ sau khi dẫn nhóm người đến nơi thì cung kính nói với một trung niên cao gầy, khuôn mặt có chút tang thương. Thần thức Lâm Phong đảo qua liền phát hiện người này chỉ là một phàm nhân có chút nội công phàm tục mà thôi.
'Được, vất vả rồi, ngươi có thể đi.'
La quân sư đứng dậy sau đó cười nói với hộ vệ, sau đó nhìn nhìn nhóm người Lâm Phong mới đến chắp tay nói:
'Chào các vị anh hùng, trước tiên đa tạ mọi người vì dân chúng Nam Vân Thành mà xuất lực diệt trừ yêu thú. Trước tiên, mời các vị anh hùng nghỉ ngơi thưởng trà trong chốc lát!'
'La quân sư, đa tạ hảo ý của ngài. Thứ cho ta nói thẳng, ta muốn nộp yêu thú rồi đi ngay, ta còn chút việc gấp nên mong ngài giải quyết cho.'
Một người thợ săn dáng vẻ trầm ổn, mười phần khí lực chắp tay nói, xem ra quả thật có việc tại thân.
'Ha hả, được, mời vị anh hùng đến bên kia kiểm kê yêu thú, nếu không có yêu thú cấp hai trở lên thì sẽ nhận năm mươi kim nguyên bảo một con yêu thú cấp một ngay tại chỗ mà không cần xếp hạng!'
La quân sư cũng không tỏ vẻ gì mà rất ôn hòa nói, tay còn làm một tư thế mời.
'Được, vậy ta xin phép!'
Người thợ săn nói xong liền bước qua kia, mấy người thợ săn phàm nhân còn lại thấy vậy cũng bước theo. Những người còn lại hiển nhiên đều là thân thủ không tầm thường, đều săn được yêu thú cấp hai trở lên.
La quân sư đối với những người còn lại thì hai mắt sáng lên, lập tức cung kính hơn xa lúc trước mời tất cả ngồi xuống, sau đó có mấy thị nữ khí chất xinh đẹp mang trà thơm ra.
Trước tình hình có vẻ bất thường này, Lâm Phong cũng tự nhiên mà ngồi thưởng thức trà thơm, ánh mắt thì thưởng thức những đường cong tuyệt mỹ cho đến khi khuất dạng hẳn vào trong.