Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 57: Chương 57: Xuống núi




--------

( Bạo canh 4 - Từ hôm nay mỗi ngày Độc Hành liều mạng bạo chương, mong các bạn đọc xong bấm Like FB hoặc nếu có hảo ý thì Bấm đề cử Nguyệt Phiếu cho Hỗn Nguyên Hệ Thống nhé! Hôm nay Độc Hành bạo 5 canh, mời các bạn đón xem! )

------

Phát hiện cơ thể luyện Kim Thân Công Pháp lại mang đến kinh hỉ này, Lâm Phong trở nên cực kỳ chờ mong đến khi tiểu thành, lúc đó thì không chừng các loại đao thương kiếm kích bình thường đối với Lâm Phong chỉ như muỗi đốt inox mà thôi.

Nhìn bụi phấn của cái ghế còn sót lại, Lâm Phong liền ngồi xuống bên cạnh, tự châm cho mình một bình trà, vừa uống vừa suy ngẫm.

Vừa rồi sức lực cánh tay mạnh mẽ đã mang tới cho Lâm Phong một ý tưởng, đó chính là kết hợp sức mạnh luyện thể này với cây Lang Nha Cung mà hôm trước chế tạo tại Tạo Hóa Phường.

Xem ra Lâm Phong cũng phải tìm cách đi đổi Tinh điểm tìm kiếm công pháp phù hợp với cây cung này. Nghĩ vậy, Lâm Phong cũng không còn tâm tư uống trà mà tiếp tục đả tọa củng cố căn cơ.

Ba ngày sau, Lâm Phong một đường từ bên ngoài trở về, mang theo phần thưởng hoàn thành công tác tháng này, sẵn tiện tìm hiểu nơi để đổi Tinh điểm lấy kỹ năng. Vu Bàn Tử thấy Lâm Phong giao nộp linh dược đủ số lượng mà lại có chất lượng tốt như vậy thì cũng khen ngợi Lâm Phong một câu, sau đó giao đủ phần thường nhiệm vụ công tác cho hắn.

Thì ra đó là một tòa thư viện tên là 'Vạn Kinh Các', bất ngờ là nó cũng gần chỗ Lâm Phong đang canh giữ dược viên. Nhưng với một người tối ngày chỉ ru rú trong dược viên như Lâm Phong thì gần hay xa cũng tương đồng như nhau.

Tạm thời Lâm Phong chưa có ý định ghé thăm chỗ này, một là vì tinh điểm của hắn không nhiều, chỉ có mười tinh điểm mà thôi. Vì vậy, trước hết hắn phải tìm cách tăng tinh điểm.

Hiện nay, phương án khả thi nhất của Lâm Phong chính là tìm cách bán một hai cây linh dược mà hắn đã thôi thúc trong linh điền hệ thống.

Vừa đi vừa nghĩ, Lâm Phong đã nảy ra một ý nghĩ, mỉm cười thần bí sau đó đả tọa tu luyện.

Mà bởi vì tu sĩ đến Luyện Khí hậu kỳ, cách Trúc cơ chỉ còn một bước như Lâm Phong, đối với thực phẩm bình thường đã không mang ý nghĩa dinh dưỡng nữa mà có ăn hay không cũng vậy, năng lượng trong cơ thể sớm đã dùng linh lực để vận chuyển. Mặc dù vậy, Lâm Phong cũng sớm nhạt miệng, cũng muốn xuống núi tìm cơ hội thưởng thức mỹ vị một phen.

Nhân tiện mang một gốc Tịnh Linh Thảo năm mươi năm hỏa hầu để giao cho Kha Vạn, dù sao có linh dược sớm ngày nào thì hiệu quả trị liệu cho con gái người ta cũng càng cao, Lâm Phong cũng muốn kết một cái thiện duyên.

Kết hợp cả hai dự định trước mắt, Lâm Phong định ngày mai sẽ tìm vị Vu sư huynh kia để bàn bạc, trong lòng thầm nghĩ lần này chắc lại phải xuất huyết.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong sau khi chuẩn bị xong xuôi, liền mở cấm chế đi ra ngoài. Sau đó dán một cái Truyền Âm Phù nho nhỏ lên cửa, phòng ngừa vị băng sương nữ tử kia có ghé thì cũng coi như có tiếng nói.

Lâm Phong một đường không nhanh không chậm đi đến chỗ Vu Bàn Tử.

Đến nơi, thấy gã đang ngồi phẩm trà, tay lại nhón một trái nho cho vào miệng nhai nhóp nhép rất là khoan khoái. Lâm Phong nhân lúc tâm trạng gã đang vui vẻ, liền cười hì hì tiến tới chào hỏi:

'Chào Vu sư huynh, hôm nay trông huynh tiêu dao khoái hoạt như vậy, chắc là có chuyện vui phải không? Ha ha..'

'Ồ, Lâm sư đệ, chẳng phải hôm qua ngươi mới giao nộp linh dược rồi sao. Sao hôm nay lại đến, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?'

Vu Bàn Tử sớm đã thấy Lâm Phong đến nhưng cũng chờ Lâm Phong lên tiếng trước thì mới trả lời, bởi theo quan niệm của gã, như vậy mới có khí chất cao thâm mạc trắc, là người bề trên. Lại nói, mỗi lần tiếp xúc Lâm Phong đều mang đến chút niềm vui cho gã, nên hắn ta cũng không có ác cảm gì với Lâm Phong cả, liền cười hỏi.

'Ha hả, đệ xin lỗi làm phiền nhã hứng của Vu sư huynh. Ài, nói đến thật khổ, đệ có người thân bên ngoài đang lâm trọng bệnh, nay tu vi có chút tinh tiến nên muốn xuống núi xem thử có cách gì trị giúp không, cho nên mới làm phiền Vu sư huynh, thật ngại quá!'

'Hả, vậy ý của Lâm sư đệ là…?'

Vu Bàn Tử trong lòng đoán ra vài phần, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngạc nhiên hỏi.

'Sư huynh tuệ nhãn như đuốc, sư đệ thật có ý định muốn xin sư huynh xuống núi một hai ngày để giải quyết chuyện bên ngoài, sau đó mới có thể yên tâm thực hiện công tác. Nếu sư huynh giúp được, ngày sau sư đệ chắc chắn nhớ kỹ!'

Nói xong, Lâm Phong thần bí móc ra mười viên linh thạch vừa cầm chưa nóng tay hôm qua, vật hoàn cố chủ trả lại cho Vu Bàn Tử.

Vu Bàn Tử thấy linh thạch thì hai mắt sáng lên, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại có vẻ khó xử nói:

'Sư đệ, ta rất thưởng thức cách làm người của đệ, nhưng lần này sư môn chuẩn bị có đại sự năm năm một lần. E rằng việc này hơi khó. Vả lại nếu đệ không về kịp thì bên trên có hỏi xuống ta cũng khó ăn nói.'

'Sư huynh, đệ mới vào môn phái nên thân gia rất mỏng, đó đã là tất cả của đệ, mong sư huynh…'

Lâm Phong tưởng Vu Bàn Tử lại đòi thêm linh thạch, ra vẻ xấu hổ, trong bụng có chút tiếc hôm trước không chừa vài viên để dự phòng.

'Lâm sư đệ, ta không phải không biết xấu hổ mà đòi thêm linh thạch của đệ. Những điều ta nói là sự thật, tuy nhiên…'

Vừa nghe hai chữ 'tuy nhiên' Lâm Phong tự nhiên cũng hiểu mọi chuyện còn có đường cứu vãn, bèn mừng rỡ hỏi:

'Sư huynh, đệ chỉ xin đi vài ngày, tuyệt đối sẽ trở về đúng thời gian. Hơn nữa cũng sẽ không làm sư huynh khó xử.'

'Thôi được, ta cho Lâm sư đệ hai ngày. Trong hai ngày nhất định phải về, bởi vì đệ tử ngoại môn chúng ta sẽ chuẩn bị tổ chức Ngũ niên đại tái, sắp xếp lại phân công thứ hạng sự vụ ngoại môn, cực kỳ quan trọng. Lục sư bá chưởng quản ngoại môn sẽ có một buổi nói chuyện với tất cả đệ tử ngoại môn. Sư đệ nhớ rõ rồi chứ?'

'Đa tạ Vu sư huynh thành toàn, sư đệ nhớ rõ.'

Lâm Phong nghe đến Ngũ niên đại tái thì có chút khó hiểu, nhưng mặc kệ chuyện gì thì cũng không quan trọng bằng những chuyện cần giải quyết trước mắt, vì vậy mà sau khi cảm ơn Vu Bàn Tử xong, Lâm Phong lập tức xuống núi.

Đường xuống núi gập ghềnh khó đi, nhưng đó là với người thường, còn đối với Lâm Phong chỉ là chuyện nhỏ. Mặc dù hiện nay Lâm Phong chưa thể ngự khí phi hành, nhưng thân pháp đã đạt tới mức độ khó tưởng tượng, một đường chạy như bay xuống chân núi, sau đó tiến thẳng về phía Nam Vân Thành.

Vừa đi, Lâm Phong vừa lấy Truyền Âm Phù báo tin cho Kha Vạn, hẹn gặp tại chỗ cũ. Còn Lâm Phong thì triển khai thân pháp chạy đi.

Cảm nhận từng làn gió mát và cảnh vật vùn vụt rớt lại hai bên, Lâm Phong cảm thấy vô cùng thoải mái. Dù sao ngồi đả tọa, tu luyện mãi cũng có chút tù túng, Lâm Phong thật sự cũng chưa quen lắm với loại khổ tu như vậy.

Trên đường đi, Lâm Phong không quên thay đổi một bộ đồ bình thường, nhằm tránh gây sự chú ý quá mức của người khác.

Vừa đến cổng thành, Lâm Phong lập tức thấy một chuyện kỳ lạ, dòng người đông đúc đang ồ ạt chen lấn vào thành, binh lính giữ cổng cũng được tăng thêm mấy người, tình hình có vẻ căng thẳng hơn lần đầu tiên Lâm Phong vào thành rất nhiều.

Thấy vậy, Lâm Phong lập tức giảm tốc độ, chầm chậm đi đến cổng thành.

Quân lính gác cổng thấy Lâm Phong bình thản chậm rãi móc ra một cái Lệnh bài thân phận thì cung kính cho vào. Thì ra đây là cái lệnh bài khi trước Lâm Phong được cấp khi giao nộp đầu yêu thú cấp ba. Một chiêu thu phục nhân tâm khi đó của thành chủ lại giúp cho Lâm Phong tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Bước vào thành, Lâm Phong nhìn thấy cảnh vật bên trong không hề thay đổi gì quá lớn nhưng người thì tăng lên rất nhiều.

Sở dĩ có cảnh này, theo Lâm Phong suy đoán, tám chín phần mười là do tin tức về cơn thú triều sắp nổ ra, dân cư rải rác và thôn làng nhỏ không có sức chống cự quanh đây lại tụ tập về Nam Vân Thành này như một thói quen.

Trong ý nghĩ của họ, không đâu khác an toàn hơn nơi này, mà đúng thật như vậy, Nam Vân Thành chính là tuyến phòng thủ mạnh nhất, duy nhất họ có thể tìm kiếm sự che chở.

Mà cũng nhờ vậy, số lượng binh sĩ tạm thời của Nam Vân Thành lại tăng lên đột ngột, rất nhiều người vì muốn góp sức bảo vệ gia đình và người thân cũng xông xáo tòng quân.

Lâm Phong đối với tất cả chuyện này trước sau đều bảo trì thái độ quan sát, bởi vì theo hắn thấy thì vị thành chủ kia cũng không phải tay vừa, chắc cũng đã có hậu chiêu phía sau rồi.

Bước đến quán trà hai lần hội họp với Kha Vạn, Lâm Phong bước vào căn phòng cũ ngồi chờ Kha Vạn. Thần thức của hắn lúc này đã bao phủ phạm vi lớn hơn trước nhiều, vì vậy mà cũng không khách khí thầm quan sát phía bên ngoài.

Chỉ lát sau, Lâm Phong thấy Kha Vạn đi tới, nhưng lần này hắn cũng không ung dung thoải mái như ban đầu mà gương mặt có chút tái xanh, có vẻ hao tổn nguyên khí khá nhiều. Bên cạnh Kha Vạn là một người con gái che mặt, nhưng đối với Lâm Phong, mạng che mặt này có cũng như không, chẳng qua vì tôn trọng người khác, Lâm Phong cũng không tò mò mà vừa thấy Kha Vạn tới liền thu thần thức trở về.

Kha Vạn dường như không phát hiện luồng thần thức của Lâm Phong, vẫn bình tĩnh mang theo cô gái đi đến trước cửa phòng.

Kha Vạn biết Lâm Phong sớm đã ở phía trong, vì vậy cũng không khách khí đi vào, còn cô gái thì hơi khẽ sửa sang y phục, bước vào phía sau Kha Vạn.

'Chào Lâm đạo hữu, mới một thời gian không gặp, tu vi đạo hữu lại tiến thêm một tầng, thật sự là việc đáng chúc mừng, haha!'

Kha Vạn thấy Lâm Phong đứng dậy đón mình thì cũng chắp tay cười nói.

'Haha, chuyện nhỏ không đáng kể gì. Nhưng cũng qua mới một đoạn thời gian, sao Kha đạo hữu đây lại có vẻ không được khỏe cho lắm thì phải? Có việc gì cần Lâm mỗ ra sức không?'

'Haha, không có gì, cảm ơn Lâm đạo hữu quan tâm. Chẳng qua là hao tổn chút nguyên khí mà thôi, qua mấy ngày điều tức là sẽ khỏe lại. À, ta xin giới thiệu với đạo hữu, đây là con gái ta, Kha Băng Nguyệt.'

'Tiểu nữ Kha Băng Nguyệt xin vấn an Lâm tiền bối!'

Ngay sau lời giới thiệu của Kha Vạn là một động tác thi lẽ và một câu chào vấn an của Kha Băng Nguyệt đang mang mạng che mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.