Lần tỷ võ chiêu thân này không phải cứ có thực lực áp đảo quần hùng là sẽ giành được Mộ Dung Tử Thanh. Mấy thanh niên sau cùng sẽ do chính Tử Thanh chọn nên dù ác hán có được một suất cũng không quan trọng, nhưng mặt mũi Mộ Dung gia coi như bị vả một cái đích đáng.
“Không ai ứng chiến, tức là lão tử thắng lợi vô điều kiện?” Ác hán cười vang, đắc ý lấy một tấm ngọc bài trước mắt tất cả.
Ngay lúc Mộ Dung gia thở phào cho rằng mọi sự đã qua thì dưới đài xuất hiện một người.
Một tên lùn cao không đầy bốn thước, chỉ đến eo người thường, dáng vẻ cực kỳ nhăn nhở, mắt chuột miệng nhọn đầy gian tà.
Hắn là lục giai võ sư, thoạt nhìn quả thật chưa quá ba mươi. Hắn xuất hiện lại tạo thành xôn xao.
Một vài con cháu thế gia được mời đến, thực lực cao nhất cũng chỉ là trung giai võ sư. Giờ Âu Dương gia không biết tìm đâu ra những võ giả quái dị không chỉ về diện mạo mà thực lực cũng cao hơn người đến chiêu thân. Nếu còn vài ba đối tượng như thế lên đài nữa thì Mộ Dung Tử Thanh sẽ phải đối diện với những kẻ không ra gì. Với một thế gia tiểu thư mỹ lệ tôn quý, đó là đại sỉ nhục.
Âu Dương Vị Minh quả thật độc ác.
“Âu Dương Vị Minh, ngươi khinh người quá mức.” Thái thượng trưởng lão lăng không chỉ vào đối phương mắng: “Có bản lĩnh thì ra ngoài kia quyết sinh tử với lão phu.”
“Mộ Dung Bác Xuyên, lão phu đến đây chỉ để xem thịnh điển tỷ võ chiêu thân của Mộ Dung gia chứ không định liều mạng với lão điên ngươi.” Âu Dương Vị Minh cười lạnh: “Nếu ngươi muốn đấu, chi bằng chúng ta đấu luôn ở đây, có điều quyền cước không có mắt, ai đó bị thương thì Mộ Dung gia phải chịu trách nhiệm.”
Thái thượng trưởng lão sững người, quần hùng bên dưới đâu chỉ mấy vạn, hà huống còn các thế gia công tử được mời tới, nếu vì thế mà xảy ra chuyện gì thì Mộ Dung gia há chẳng vạn kiếp bất phục? Thái thượng trưởng lão khí phẫn cực độ, hơi run người lên, cổ họng ngọt lịm.
“Tiểu Phong, cậu còn không định ra tay hả?” Quỷ Vô Cực bực dọc.
“Mộ Dung gia, đích xác đáng bị mài bớt nhuệ khí.” Diệp Phong thản nhiên: “Tử Thanh chưa ra mặt, đừng vội. Chỉ với thủ đoạn này chỉ khiến người ta đồng tình Mộ Dung gia, không có lợi gì cho Âu Dương gia. Mỗ nghĩ… Âu Dương Vị Minh nhất định còn mục đích khác.”
“Quỷ lão, nhớ hộ mỗ từng tên khốn lên đài này.” Ngữ khí Diệp Phong chuyển thành lạnh lùng: “Đợi chốc nữa giúp mỗ tóm cổ chúng. Dám động đến nữ nhân của ta, chúng không được chết yên lành đâu.”
“Bọn không biết sống chết này, lão phu không muốn nhớ cũng khó.” Quỷ Vô Cực cười lạnh.
Gã lùn không đánh mà thắng, có được một tấm ngọc bài.
Tiếp đó lôi đài bình thường được một lúc. Sau mấy trận tỷ đấu lại xuất hiện ba nhân vật kỳ hình quái trạng khiêu chiến người lên đài, thực lực của chúng tuy không bằng ác hán và tên lùn nhưng thuộc nhóm xuất sắc trong số tuyển thủ. Thành thử trong nhóm tuyển thủ thắng trận đầu có năm con cờ của Âu Dương gia.
Một vài con cháu thế gia bắt đầu xuất thủ, nhanh chóng thu được thắng lợi. Vòng tỷ thí thứ nhất dần đi đến vĩ thanh, đồng thời vòng hai bắt đầu.
Ác hán và tên lùn chọn hai thanh niên là con cháu thế gia để khiêu chiến, với thực lực cao giai võ sư, chúng nhanh chóng thắng lợi.
“Cứ thế này, không đến lượt thứ bảy thì mọi thế gia công tử chúng ta mời đến đều bị loại hết. Tộc trưởng đại nhân, làm cách nào đây.” Một nhân vật cấp cao của Mộ Dung gia cuống lên.
“Lần này chúng ta thất sách. Chốc nữa chỉ còn cách kết thúc tỷ võ chiêu thân, coi là trò náo nhiệt mà thôi.” Mộ Dung Càn lắc đầu.
“Cứ thế này, danh dự của Mộ Dung gia chúng ta không phải sẽ tan hết sao?”
“Không thì sao? Lẽ nào trưởng lão muốn Tử Thanh chọn mấy tên khốn kiếp đó.” Mộ Dung Càn gầm khẽ: “Hơn nữa, công đạo ở trong lòng người. Âu Dương gia làm vậy sẽ khiến các thế lực khác bất mãn, dù Mộ Dung gia lập tức kết thúc chiêu thân thì họ cũng sẽ thông cảm. Đương nhiên, bồi tội là phải có.”
“Có lẽ đành như thế…”
Gần đó dưới đài, Âu Dương Vị Minh lùi đến sát Âu Dương Bất Tu, nheo mắt cười lạnh: “Tu nhi, xem ra con nên xuất hiện rồi, đòn nặng nhất cho Mộ Dung gia trông vào biểu diễn của con.”
“Gia gia yên tâm, tôn nhi nhất định khiến Mộ Dung gia nếm mùi báo thù tàn khốc nhất.”
Thân hình Âu Dương Bất Tu giẫm lên mấy người đứng xem, lướt lên lôi đài, tư thái đẹp đẽ cực độ, vô số người hò hét cổ vũ.
“Tại hạ Âu Dương Bất Tu, có tuyển thủ nào có ngọc bài chăng, xin lên tứ giáo?” Âu Dương Bất Tu bạch y phất phới đứng ngạo nghễ.
“Kịch hay giờ mới khai màn.” Mắt Diệp Phong ở dưới đài sáng lên, lẩm bẩm: “Ngươi là tộc nhân của Tử Thanh thì ta giữ cho chút danh dự, giờ ngươi bỏ thân phận này thì… hừ.”
“Âu Dương Bất Tu, ngươi lên đài làm gì.” Mộ Dung Càn nổi giận: “Âu Dương gia đối địch với bản tộc, ta có quyền cự tuyệt ngươi tham gia tỷ thí!”
“Mộ Dung thúc bá, Bất Tu một lòng với Tử Thanh, sao bá bá lại không thành toàn?” Âu Dương Bất Tu mềm mỏng bất ngờ, khiến người Mộ Dung gia hơi ngẩn ngơ.
“Là công khai chiêu thân, ta cũng có tư cách dự.” Hắn “thổ” máu, thê thảm bò lên lôi đài.
Chúng nhân dưới đài xôn xao, Âu Dương Bất Tu có vẻ giống với hạng si tình, bị Mộ Dung gia đối đãi như vậy mà vẫn tha thiết, thật khiến người ta bội phục. Dần dần, một vài người trên đài vốn đồng tình Mộ Dung gia bắt đầu thay đổi cách nhìn.
“Diễn hay lắm, thật ra ngươi muốn thế nào?” Mộ Dung Càn hiển nhiên cũng nhận ra, ra hiệu cho thái thượng trưởng lão rồi trầm giọng hỏi.
“Tiểu sinh thật lòng yêu Tử Thanh, dù muội ấy đối dã thế nào, tiểu sinh cũng muốn cưới nàng. Xin Mộ Dung thúc bá thành toàn!”
“Những lời dối trá này, ngươi tưởng ai sẽ tin?” Mộ Dung Càn lạnh lùng.
“Có phải nói dối hay không, mời chư vị nhận xét.” Âu Dương Bất Tu nói: “Chư vị đều biết việc gia gia mỗ dẫn tộc nhân rời khỏi Mộ Dung thế gia, nhưng có ai biết nội tình không?”
Chúng nhân đều tỏ vẻ hiếu kỳ, không ít người lớn tiếng hỏi: “Còn nội tình gì?”
Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão thoáng nhận thấy không ổn, nhưng không rõ là ở điểm nào, đành cảnh giác: “Âu Dương Bất Tu, cảnh cáo ngươi không được ở đây vu oan giá họa, bẻ cong sự thật.”
Âu Dương Bất Tu tất nhiên không để ý đến lời cảnh cáo của đối phương, tiếp tục biểu diễn: “Tại hạ từ bé cùng Tử Thanh tiểu thư thanh mai trúc mã, lớn lên được Mộ Dung tộc trưởng và gia gia định ra hôn ước. Vốn tại hạ mong muốn được cưới Tử Thanh tiểu thư, tiếc là…”
“Từ khi Tử Thanh đến Vân Châu Võ Dung học viện thì thay lòng, mặc kệ hôn ước để thân mật với một thiếu niên khác, tổn thương đến trái tim tại hạ.” Âu Dương Bất Tu tỏ vẻ “đau đớn”: “Bất quá, tại hạ không để tâm chuyện đó, xa nhau quá lâu thì muội ấy thay lòng cũng là bình thường.”
Con cháu các thế gia nghe nói Tử Thanh có qua lại với thiếu niên khác thì đều biến sắc. Họ đều là tinh anh của các thế gia, thân phận tôn quáy, làm sao chấp nhận được nữ nhân sắp cưới có quan hệ với nam tử khác? Tuy còn nghi ngờ nhưng trong lòng đã có ý phản cảm.
“Âu Dương Bất Tu, ngươi đừng nói sai sự thật. Ngươi có hôn ước với Tử Thanh từ bao giờ?” Mộ Dung Càn gằn giọng.
“Mộ Dung thúc bá, các vị đương nhiên không thừa nhận hôn ước này.” Âu Dương Bất Tu không khác gì một liệt sĩ ngẩng đầu lên nhìn chúng cường giả Mộ Dung gia: “Vì các vị bao che cho hành vi của Tử Thanh, dung túng cho muội ấy cắt đứt hôn ước. Tiểu điệt bỏ qua sự phản bội của Tử Thanh, vẫn muốn cưới muội ấy nhưng muội ấy cứ chấp mê bất ngộ. Gia gia tiểu điệt vì không chịu nổi mối sỉ nhục đó nên mới rời Mộ Dung gia. Các vị nói đi, sự thật đó có bị bẻ cong không?”
“Tử Thanh không hề có hôn ước với ngươi, nó thích ai hay lấy ai là tự do của nó, làm sao lại phản bội ngươi. Đúng là nói nhăng nói cuội.”
“Tức là Mộ Dung thúc bá thừa nhận Tử Thanh có qua lại ở bên ngoài?” Âu Dương Bất Tu đổi hướng, không nhắm vào hôn ước nữa mà nhằm vào chỗ yếu hại được những người tham dự chiêu thân chú ý: “Thúc bá có dám mời Tử Thanh ra trước mặt đông người thừa nhận không có quan hệ gì với thiếu niên đó chăng? ”
“Nếu Tử Thanh dám bước ra thừa nhận, Âu Dương Bất Tu sẽ đi ngay, thậm chí còn ba quỳ chín lạy xin lỗi Mộ Dung gia. Thế nào?”
Ánh mắt tất cả tụ hết vào mặt Mộ Dung Càn, chờ xem ông ta phản ứng thế nào.
“Độc ác, đúng là kế sách độc ác.” Diệp Phong hít sâu một hơi, sau rốt cũng hiểu ý đồ của Âu Dương gia. Hôm nay mà gã không có mặt, Mộ Dung gia sẽ sa vào một cái bẫy độc ác, từ đó vạn kiếp bất phục!