Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 215: Q.3 - Chương 215: Âu Dương






“Học thư định làm gì?” Diệp Phong nghiên cứu hồi lâu cũng không hiểu chiếc vòng này có tác dụng gì. Nó không ảnh hưởng đến tay gã hoạt động, gã cũng không càm thấy gì khác lạ, đối phương có ý định gì? Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

“Ngươi đoán đi.” Mộ Dung Tử Thanh cười hi hi.

“Lẽ nào học thư cho rằng đeo vòng xong là đệ chịu phép?” Gã không hỏi được thì khích tướng.

“Việc đó không do ngươi.” Mộ Dung Tử Thanh đắc ý dương dương lấy trong trữ vật đại ra một cái vòng tương tự.

“Còn gì nữa?” Gã vội thu tay lại, tuy chiếc vòng không có ảnh hưởng nhưng gã không muốn đeo thêm, khóa gã chặt thế nào thì quyết không phải vật bình thường.

“Gọi là Tử mẫu tỏa tâm hoàn thì phải chia thành tử hoàn và mẫu hoàn.” Mộ Dung Tử Thanh đeo chiếc còn lại lên cổ tay, vẫy vẫy thị uy với gã: “Ngươi đeo tử hoàn, còn ta đeo mẫu hoàn.”

“Vậy thì sao?”

“Hiện tại ngươi có đồng ý cùng ta đi bắt tam giai yêu thú không?” Mộ Dung Tử Thanh cười cười.

"Kiên quyết không đi!" Gã lấy làm lạ, ra vẻ kiên quyết.

“Cũng được, ta không miễn cưỡng.” Mộ Dung Tử Thanh khẽ quay đi, thong thả cất bước.

Ny tử này biết nghe lời từ lúc nào? Gã ngạc nhiên, tuy nhận ra điều bất thường nhưng không biết là gì.

À, sao thế nhỉ?

Lúc Mộ Dung Tử Thanh cách gã hơn mười thước thì gã đột nhiên cảm giác trên tay xuất hiện lực hút phi thường, tay bị kéo vụt tới.

Gã ngẩng đầu lên nhìn cô. Đối phương quả nhiên cười ranh mãnh lắc lắc mẫu hoàn, rồi nhảy về phía đối diện với gã.

“Vù!” Gã lập tức bị kéo tới, khẽ lướt về chừng hai thước phía cô.

“Hả, cái quái quỷ gì thế này?” Lần này gã không trấn định nổi nữa, không hề cảm giác thấy hành động bị áp chế, vì sao thân thể lại không chịu nghe theo khống chế? Đúng rồi, lực đạo xuất phát từ tau, lẽ nào tử hoàn và mẫu hoàn lại hút nhau?

Gã còn chưa hiểu gì, tiếng cười lảnh lót của Mộ Dung Tử Thanh lại vang lên.

“Ta vào Vụ Ẩn sơn mạch, có bản lĩnh thì đừng theo.” Cô hơi nhếch miệng, gương mặt thanh tú ánh lên ranh mãnh. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

Gã chặn trước mặt cô, sốt ruột hỏi: “Học thư làm gì đệ hả?”

Mộ Dung Tử Thanh tươi cười: “Tử mẫu tỏa tâm hoàn, giữa hai chiếc vòng có cảm ứng đặc thù, không thể cách nhau quá mười thước, bằng không sẽ bị kéo theo.”

Hóa ra như thế… Diệp Phong thầm tức giận, nhất thời sơ ý là trúng kế của tiểu ny tử này. Bất quá ý nghĩ xoay chuyển, cũng may không giống như gã nghĩ rằng mẫu hoàn có thể khống chế tử hoàn. Đã vậy thì gã chưa chắc đã không thể chơi xấu lại đối phương. Luận thực lực, gã hơn hẳn cô, đợi đến khi cô chịu nổi tất sẽ phải giải khai tử hoàn.

Gã thầm vận sức, chân giậm mạnh, thân thể vút đi, định khiến Mộ Dung Tử Thanh bêu xấu.

Cô tựa hồ đoán được, vẫn giữu nụ cười tinh ranh, không hề biến sắc.

“Phịch.” Gã nhảy khỏi mước thước thì kháng lực trên tay kéo gã ngã nhào. Đám đông gần đó đều nhìn sang, lấy làm lạ sao gã lại vô duyên vô cớ ngã lăn ra.

“Ha ha ha.” Mộ Dung Tử Thanh cười rũ rượi sau lưng gã.

Gã ngượng ngùng bò dậy, quay lại bên cô, nghiến răng hỏi: “Thế là sao?”

“Chưa thấy ai ngốc như ngươi, xưa nay chỉ có mẫu thân quản giáo nhi tử, lấy đâu ra nhi tử dám ngỗ nghịch mẫu thân? Ngươi đeo tử hoàn, đương nhiên bị mẫu hoàn khống chế?” Mộ Dung Tử Thanh không hề khách khí cười nhạo.

“Mở ra cho ta.” Gã nổi giận.

“Ngươi cùng ta đi bắt tam giai yêu thú, thành công rồi sẽ mở cho ngươi.”

“Không mở thì đừng trách đệ làm gãy.” Gã uy hiếp, linh khí kỳ diệu thế này nhất định giá trị không tệ, chắc cô sẽ đau lòng.

“Ngươi thử xem.”

Cự lực thuật! Gã không khách khí, tay trái vang lên tiếng khớp xương kêu lách cách, cổ tay và cánh tay tăng gấp đôi, nhưng chiếc vòng như có thể co giãn, cũng tăng lên theo.

“Hì hì, nếu ngươi biết lai lịch của Tử mẫu tỏa tâm hoàn chắc sẽ không làm vậy.” Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh chợt đỏ lên rồi lảng đi: “Người chế tạo ra nó để trói buộc một võ tôn, luận phẩm cấp thì Tử mẫu tỏa tâm hoàn này là địa cấp linh khí, ngươi bẻ gãy được sao?”

Kỳ thật lai lịch đôi vòng này là một câu chuyện, vốn tên là Tình lữ tỏa tâm hoàn do một nữ võ tông tinh thông thuật rèn chế tạo. Tình nhân của nàng ta vốn là võ tôn cường giả, không chỉ phong lưu anh tuấn mà càng đa tình hoa tâm, trừ nàng ta ra còn dây dưa với những nữ nhân khác. Nàng ta bèn chế tạo ra đôi tỏa tâm hoàn này, danh xưng khi đó là thư hoàn và hùng hoàn, do thư hoàn làm chủ.

Nàng ta nghĩ kế đeo hùng hoàn lên tay tình nhân còn mình đeo thư hoàn, nam võ tôn đó không thể xa rời nàng ta quá mười thước, càng không thể dây dưa với nữ nhân khác. Lâu dần, hai người sớm tối bên nhau, nàng ta quả thật một phiến chân tình với tình nhân, sau cùng cũng cảm động được đối phương, sau rốt hai người thật lòng đến với nhau.

Nghĩ vậy từ đáy lòng Mộ Dung Tử Thanh cực kỳ hổ thẹn, cô trói buộc Diệp Phong chẳng phải cũng giống nữ võ tông khi xưa sao? Tuy mục đích của cô khác nhưng nếu lai lịch đôi vòng bị gã biết, không hiểu gã sẽ coi cô thế nào…Càng nghĩ, mặt cô càng đỏ, như màu quả táo chín rục, đẹp đến nao lòng.

Diệp Phong liếc cô với vẻ kỳ quái, thật không hiểu vì sao cô lại đỏ mặt, gã cũng không quá để tâm. Đôi Tử mẫu tỏa tâm hoàn này ngay cả võ tôn cũng không thoát được, e rằng gã vô năng, dù gì cũng chỉ cùng cô đi giết tam giai yêu thú, không có gì ghê gớm, thôi thì nhận mệnh cho xong.

“Ngươi định làm gì?” Mộ Dung Tử Thanh đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên tay bị nắm lấy, cảm giác lạ lùng từ lòng tay khiến tim cô đập loạn, không biến phải làm gì.

“Xuất phát thôi. Không phải học thư cần đệ giúp đỡ giết tam giai yêu thú sao? Học thư bất động thì đệ cũng bất động.” Gã liếc bằng tròng trắng, ny tử này sao lại ngẩn ra như bị gã lợi dụng không bằng. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn

“À!” Cô định thần lại, hé mắt lén nhìn xéo gương mặt gã, cảm giác kỳ quái khó diễn tả bằng lời dấy lên trong lòng.

oOo

Ở một góc học viện.

“Tin tức chuẩn xác không?” Một nhân ảnh hỏi nhỏ.

“Không sai được, Mộ Dung Tử Thanh chuẩn bị đến Vụ Ẩn sơn mạch tìm tam giai yêu thú, Yến Ny không có mặt nên không ai can được ả.” Một thân ảnh khác đáp.

“Được, nha đầu này ẩn thân trong học viện ba năm liền, vốn lần trước suýt đắc thủ thì đột nhiên bị quấy nhiễu. Lần này ả không may mắn thế nữa đâu.” Hắc ảnh cười hắc hắc rồi nói với người khác: “Yên tâm, việc này mà thành, mọi lời hứa của bọn ta với ngươi sẽ được thực hiện.”

“Ta tin vào danh dự của Âu Dương gia tộc…” Trong vùng tối lộ ra một người, là An Phan bị Diệp Phong đánh cho quay về cảnh giới võ sĩ ở cạnh kỹ trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.