Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 124: Q.2 - Chương 124: Báo thù bắt đầu






Trên đại lộ thênh thang, một thiếu niên thân hình cực nhanh đang cắm cúi bước, bước chân của gã trầm và nặng, mỗi bước được hơn mười thước, khiến mặt đất rung lên ầm ầm. Trên bờ vai không cường tráng lắm có một con khỉ con đang đứng, cao ngang đỉnh đầu gã, tròng mắt lấp lánh tia hưng phấn và hiếu kỳ.

“Tiểu Hôi, bên ngoài không như trong rừng, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.” Diệp Phong vỗ vỗ đầu nó, trìu mến dặn.

Chí, Tiểu Hôi gật đầu, chạm hai cái vào vai gã.

“Sắp đến Xuân Ý thành rồi, trước hết cải trang để thăm dò tình hình đã, rồi định ra kế hoạch báo thù.” Gã lấy một viên Hóa hình đơn, hóa trang thành một thiếu niên tướng mạo bình thường, không ai trong Lục Trúc bang nhận ra được.

Nửa canh giờ sau, gã đến cửa thành.

“À… giờ người thu phí vào thành sao lại đổi thành võ đồ cấp thấp?” Gã hơi lấy làm lạ, lần trước cùng Hầu thị huynh đệ đến đây, thu phí ít nhất cũng là võ sĩ.

Nhưng gã không quá để tâm, ném một tinh tệ ra rồi nghênh ngang mang Tiểu Hôi vào thành.

Trong mọi ngõ ngách, đội hộ vệ và tuần tra của Lục Trúc bang đã ít đi nhiều, có lúc mười mấy phút gã cũng không thấy một thành viên nào. Kỳ quái, quá kỳ quái, người Lục Trúc bang đi đâu rồi? Sau rốt gã cũng thấy lạ, nhân thủ Lục Trúc bang không chỉ thiếu nhiều mà đội ngũ đi tuần đều có thực lực võ đồ, so với trươc đã kém đi mấy cấp.

“Lẽ nào Tô Kiệt vẫn chưa chịu dừng, phái nhân thủ Lục Trúc bang đi truy quét tàn dư Hồng Diệp bang?” Gã nhíu mày thầm nghĩ.

Tìm kiếm hồi lâu trong thành, sau cũng gã cũng thấy một thành viên Lục Trúc bang đi lẻ, một ngũ giai võ đồ.

Gã lặng lẽ áp sát, nhân lúc không ai chú ý, vỗ một chưởng vào cổ đối phương. Gã không vận dụng thổ nguyên lực nhưng với sức mạnh nhục thể, một đòn này khiến đối phương không kịp kêu nửa tiếng đã ngất đi.

Gã nhấc đối phương như quạ cắp gà con đi vào một ngõ vắng.

Thành viên xui xẻo này mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, đập vào mắt là hắc sắc trọng chùy kề lên mặt.

“Ngươi… ngươi định làm gì? Có biết ta là người Lục Trúc bang không?” Nhìn rõ đối phương chỉ là một thiếu niên lạ mặt, ngũ giai võ đồ này cứng cỏi hẳn, lên giọng hỏi.

“Hừ, không phải người Lục Trúc bang, ta tìm làm gì.” Diệp Phong hừ lạnh, Chấn thiên chùy dí sát mặt đối phương: “Thành thực đáp mấy câu hỏi của ta, bằng không ta giết ngươi.”

Cảm thấy gã không nói đùa, hắn biến sắc, gật đầu sợ sệt.

“Một tháng trước Lục Trúc bang vây bắt Hồng Diệp bang, có ai bị các ngươi bắt không?” Diệp Phong nóng lòng muốn biết tình hình về Hầu thị huynh đệ.

“Không… lần đó tôi không tham gia.” Viên võ đồ nhăn nhó: “Nhưng Hồng Diệp bang không có ai bị bắt, theo bang chủ trở về tuyên bố, Hồng Diệp bang đã bị tiêu diệt, chỉ còn tàn dư đào tẩu.”

“Lực lượng phòng vệ Xuân Ý thành sao lại kém thế? Thành viên Lục Trúc bang các ngươi đi đâu hết rồi?” Gã hỏi tiếp.

“Việc đó…” Đối phương ngần ngừ một chốc rồi nhìn gã, ấp úng: “Bang chủ muốn vây tiễu tàn dư của Hồng Diệp bang, phái chủ lực trong bang đi tìm, thành ra trong Xuân Ý thành không đủ lực lượng phòng ngự.”

“Ngươi dám nói láo?” Gã nhận ra đối phương nói năng vòng vo, ánh mắt láo liên, biết là có chuyện dối trá, lập tức quát to, đồng thời vẩy nhẹ Chấn thiên chùy, võ đồ đó lập tức cảm giác được đại lực dồn lên đầu, vội vàng cầu xin.

“Đừng, đừng giết tôi, tôt khai thật đây.”

“Còn giấu giếm thì ngươi không có cơ hội thứ hai đâu.” Diệp Phong nhếch môi cười lạnh, mặt mũi lạnh tanh.

“Nhưng hảo thủ chủ lực từng vây đánh Hồng Diệp bang có lẽ… bị tiêu diệt toàn bộ.” Hắn nghiến răng đáp thật: “Bang chủ dặn chúng tôi giữ bí mật, các hạ nhất định đừng cho ai biết là việc này do tôi nói.”

“Chết hết?” Diệp Phong ngạc nhiên rồi hỏi: “Sao chúng lại chết?”

“Không biết…” Hắn liếc Diệp Phong thần sắc không lấy gì làm hòa hoãn, vội giải thích: “Tôi thật sự không biết, hôm đó bang chủ và Tô Kiệt thiếu gia về thành, chỉ có bốn người trơ trọi. Sau đó bang chủ dặn dò chúng tôi đi tìm các huynh đệ khác trong bang, kết quả tại Hồng Diệp trấn phát hiện một việc rất cổ quái là lạ lùng.”

“Nói tiếp đi.” Gã nhìn đối phương chằm chằm, bình tĩnh thốt.

“Hồng Diệp trấn không hiểu vì sao lại biến thành một đống đổ nát cháy đen, thành viên trong bang chết trong đó, tử trạng rất thảm…” Nhưng nhớ lại tình hình hôm đó, viên võ đồ run giọng, mặt đầy sợ hãi.

“Chỉ còn mười mấy người, những người kia đâu?” Gã nhíu mày.

“Theo điều tra kỹ càng… có thể họ đã hóa thành tro hết…”

“Cái gì?” Diệp Phong cả kinh, biến hơn trăm người thành tro, không phải ai cũng làm được. “Hồng Diệp trấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Việc đó tôi không biết, theo bảo tiêu của Tô Kiệt thiếu gia thì Hồng Diệp trấn tựa hồ bị hỏa nguyên năng lượng kinh nhân quét qua, còn nguyên nhân… thì không ai biết.”

Diệp Phong máy động, nhớ lại lúc nhảy xuống khe núi từng thấy một đám mây lửa từ Hồng Diệp trấn dâng lên. Xem ra đối phương nói thật.

Việc này nhất thời không thể làm rõ, bất quá gã biết được một tin quý giá. Là nhân thủ Lục Trúc bang hiện tại thiếu thốn nghiêm trọng. Hôm đó Lâm Đắc Ý mang theo gần như hết hảo thủ trong bang, để lại Xuân Ý thành chỉ còn không nhiều võ đồ và võ sĩ. Gần như họ không đủ sức duy trì trật tự trong thành.

Bất quá tin tức chủ lực Lục Trúc bang bị diệt chưa lan ra nên Xuân Ý thành chưa có phản ứng gì thái quá.

Gã lại hỏi han kỹ lưỡng về tình hình của bốn vị đương gia, biết trừ Mạnh Lãng vẫn nằm bất động trên giường, thì nhị đương gia và tứ đương gia cơ bản đã lành vết thương. Vì thế mà Xuân Ý thành không quá hỗn loạn, dù gì sức uy nhiếp của ba võ sư vẫn còn.

“Tô Kiệt của Lục Lâm bang hiện tại thế nào?” Ánh mắt gã lạnh lại, hắn mới là thủ phạm chính, lần trước tiếc là không giết được hắn, lần này nhất định không tha cho hắn nữa.

“Tô Kiệt thiếu gia dưỡng thương xong đã đi rồi, còn đi đâu… chỉ bang chủ mới biết.”

Tô Kiệt đi rồi? Gã thầm nghĩ, hắn và Lục Trúc bang ai đi đường nấy cũng có lợi cho mình, thực lực của Lục Trúc bang sẽ giảm đi, gã báo thù cũng dễ dàng hơn. Còn về Tô Kiệt, chỉ cần hắn chưa về đến Lục Lâm bang, gã còn cơ hội.

Hắn kêu khóc van xin: “Việc nào biết tôi đã cho các hạ biết hết rồi, xin tha mạng cho tôi. Nhất định tôi không cho ai biết về các hạ…”

Diệp Phong hừ lạnh, nửa uy hiếp nửa khinh miệt: “Không lâu nữa võ giả trong Xuân Ý thành sẽ biết tin chủ lực Lục Trúc bang bị diệt… Dù ngươi đi cáo mật thì với nhân thủ hiện tại của các ngươi cũng không bắt được ta. Ngược lại ngươi để lộ tin này ra, nếu bang chủ biết thì e mạng ngươi xong rồi.”

“Tôi không nói… không nói…” Hắn dập đầu liên tục, hồi lâu mở mắt ra thì Diệp Phong đã biến mất.

Ngẩng đầu lau mồ hôi lanh, ngũ giai võ đồ đó tựa hồ dự cảm được Xuân Ý thành sắp xảy ra đại sự, đảo mắt một vòng, lập tức quyết định. Hắn cởi y phục Lục Trúc bang ra, về đến chỗ ở thu thập mọi thứ rồi rời khỏi Xuân Ý thành.

Lục Trúc bang bóc lột các võ gia qua lại Xuân Ý thành đén trình độ siêu việt. Trừ phi người đó chỉ ghé qua, bằng không nếu ăn dù một bữa cơm, nghỉ lại một tói cũng phải trả giá một tinh tệ.

Tinh tệ là tài phú quý giá cho mọi võ giả tu luyện, nên nhiều người vẫn oán thán hành vi của Lục Trúc bang, đặc biệt là các võ giả thường lai vãng Xuân Ý thành, nhưng vì Lục Trúc bang thế lực mạnh mẽ, lại có Lục Lâm bang chống leng nên võ giả tầm thường không dám trêu vào. Hơn nữa Lục Trúc bang chủ trương lôi kéo các cường giả đạt đến võ sư, không thu phí vào thành, thành ra chúng ngồi vững trên ngôi thống trị toàn thành.

Nhưng gần tháng nay, Lục Trúc bang trừ ba vị bang chủ, cơ hồ không thấy bang chúng cấp võ sĩ nào, ngay cả nhân thủ thu phí nhập thành cũng đổi thành võ đồ. Đương nhiên khiến các võ giả hoài nghi.

Một canh giờ sau khắp thành đều có tin thành viên chủ lực Lục Trúc bang bị tiêu diệt, nhiều võ giả thường đến Xuân Ý thành đều chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.