Rất nhanh, câu nói đầy sức sát thương đó đã động đến mục tiêu leo vào Mộ Dung thế gia của An Phan. Mặt hắn đeo mặt nạ che đi dung mạo nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc và âm trầm.
“Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Tử Thanh?” An Phan không đáp có nhận lời khiêu chiến không mà hỏi gặng.
“Muốn biết hả? Có thể đấy. Đánh bại ta rồi nói.” Diệp Phong ung dung mỉm cười.
“Giả thần giả quỷ… có phải là bẫy do mấy tên định cướp vị trí của ta bày ra?” An Phan ngẫm nghĩ, tỷ thí xếp hạng sắp bắt đầu, lãng phí tinh lực là việc tối ngu xuẩn. Tuy một học viên cao cấp, theo lý thường sẽ không gây ra trở ngại gì cho hắn nhưng ai biết được có bẫy rập gì trong đó.
“Thế nào? Không dám?” Diệp Phong cười khinh thị: “Chỉ cần sau nà ngươi đừng làm phiền Mộ Dung học thư, ta không khó dễ ngươi nữa.”
“Ngươi muốn rước nhục thì đừng trách ta nặng tay.” An Phan đón lấy thư khiêu chiến từ tay lão sư, đóng ấn ký vào. Đối phương nói đến thế thì không cho phép gã chịu nhún nữa, bằng không việc này đồn ra thì người khác sẽ cho rằng hắn sợ một học viên mới thăng lên cao cấp.
Vô Danh đấu với Tử vương tử, Vô Danh là hóa danh tại cạnh kỹ trường của Diệp Phong. Tin tức này lan nhanh, lôi đài diễn ra trận đầu nhanh chóng chật ních học viên đến xem náo nhiệt.
Thân phận Tử vương tử thì ai cũng biết. Hắn là nhân vật phong vân đứng đầu công khai bảng, thực lực An Phan cũng không phải điều gì bí mật. Có thể chen chân vào 20 vị trí đứng đầu, không ai không là đệ tử thế gia nắm trong tay một môn công pháp hoặc võ kỹ siêu đẳng. Chỉ dựa vào võ kỹ và công pháp do học viện thưởng cho để leo lên vị trí đó, hắn xứng đáng kiêu ngạo. Nhiều người cho rằng nếu An Phan có được một môn lục phẩm võ kỹ, dù lọt vào mười vị trí dẫn đầu cũng không khó khăn gì.
Còn Vô Danh thì đúng như hóa danh, chưa ai nghe nói đến. Nghe ngóng một lúc chúng nhân mới biết gã thậm chí chưa lọt vào thực lực bảng, nhất thời toàn trường xôn xao. Tuyển thủ như thế mà dám khiêu chiến An Phan? Còn An Phan sao lại chấp nhận chuyện ngoài lề xảy ra trước khi tỷ thi xếp hạng?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, trước khi khiêu chiến bắt đầu, có một trận đấu thế này để xem khai vị cũng không tệ. Những tuyển thủ xếp gần An Phan ở thực lực bảng cũng tỏ ra hứng thú chiếm lấy vị trí đẹp để xem, hy vọng Vô Danh không bại quá nhanh. Dám khiêu chiến An Phan chắc phải có đôi chút bản lĩnh, họ muốn xem sau một năm Tử vương tử thật ra đạt đến trình độ nào.
Cả hai lên đài, tỷ thí bắt đầu.
“Bất kể ngươi khiêu chiến ta vì mục đích gì nhưng dám nhắm vào Tử Thanh thì ta đều không dễ dàng bỏ qua.” Ánh mắt lạnh lại, thể nội An Phan dấy lên nguyên lực, chìm vào trạng thái chiến đấu.
“Đến đây, nói lắm làm gì.” Gã giơ ngón tay lên, thái độ miệt thị khiến đối phương nổi đóa.
“Muốn chết!” Tiếng nổ vang lên dưới chân An Phan, thân hình hóa thành tàn ảnh trên không, tay phải rực hồng mang, như sao băng bổ xuống ngực Diệp Phong.
Gã không tránh, nói cách khác những người có mặt đều cho rằng gã không tránh kịp. Tháng cái ngọn quyền đã giáng trúng.
“Chát!” Tiếng hỏa nguyên lực nổ tung vang vọng toàn trường.
Tiểu tử này chỉ biết hư trương thanh thế hả? Ngay cả tư thế chiến đấu cũng không có, đối diện với công kích của thất giai võ sĩ, dù không tránh được cũng phải phòng ngự chứ nhỉ? Hắn không thi triển công pháp và võ kỹ, nếu công kích này mà đối thủ không đỡ được thì dựa vào đâu mà khiêu chiến? Lẽ nào vì ở Giả diện cạnh kỹ trường khả dĩ ẩn tàng thân phận, nên đối thủ mới không sợ gì mà thử vận khí?
Con ngươi tím ngắt của An Phan hiện rõ nét khinh miệt, xem ra mình đã tính sai, một học viên cao cấp thôi mà, sao lại có quan hệ với Tử Thanh… thực lực này không xứng tranh giành với hắn.
Ngẩng đầu lên, hắn lắc lắc đầu không tin nổi.
Cái gì? Sao lại như thế? Đồng thời dưới đài vang lên tiếng kinh hô.
Gã không bị hất văng, thậm chí chỉ hơi lùi hai bước. Chỗ trúng quyền trên ngực loáng thoáng bốc lên khói xanh nhưng da thịt không hề hấn gì.
“Đó là công kích của ngươi?” Diệp Phong lạnh lùng cười nhạo.
Đối phương dám động đến người ở cạnh gã, chỉ cho một trận thì không thể trút giận. Diệp Phong muốn đồng thời đả kích An Phan cả về tâm lý và nhục thể, chấn tan tự tin của hắn, phá tan vinh diệu mà hắn tự hào, thậm chí phá tan hy vọng về Mộ Dung Tử Thanh mà hắn ôm ấp.
“Sức phòng ngự mạnh thật.”
“Có phải An Phan học trưởng chưa tận toàn lực? Dù không thi triển võ kỹ, một quyền đó cũng không dễ tiếp được.”
“Chắc là có gì bí ẩn. Đừng nói học viên cao cấp, dù tốt nghiệp sinh bình thường cũng không thể có sức phòng ngự biến thái đến thế.”
Mặc kệ nghị luận phía dưới, An Phan hiểu rõ một quyền của mình vừa rồi, tuy chưa toàn lực nhưng cũng đến chín phần, hà huống đặc tính của hỏa nguyên là bùng nổ, cùng mức nguyên lực thì hỏa nguyên có thể phát huy lực công kích mạnh nhất.
Lẽ nào là hắn… An Phan bất giác nhớ đến Diệp Phong từng chịu một đòn Ngạnh khí băng mà vẫn vô sự.
Không đúng, lực phòng ngự của kẻ này còn hơn cả Mộc Phong, không cần làm động tác gì cũng tiếp được một quyền toàn lực của hắn, còn Mộc Phong ít ra cũng phải chống đỡ. Hơn nữa từ cảm giác trên quyền đầu cho thấy đối phương tu luyện thổ nguyên lực, khác hẳn kim nguyên lực của Mộc Phong.
Học viên mới tấn cấp còn cao thủ thâm tàng bất lộ như thế, sao trước đây không nghe nói tới nhỉ?
“Khá lắm.” An Phan lãnh tĩnh hẳn, đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, muốn mượn hắn để nổi danh sao? Chắc cũng là một kẻ nhắm vào Mộ Dung Tử Thanh, song ẩn tàng rất khá.
Tam dương bạo viêm quyết!
Ầm! Hỏa nguyên lực nổ tung, da An Phan dấy lên hồng mang nhàn nhạt. Đối phương không phải học viên cao cấp bình thường, không thi triển chút bản lĩnh e rằng không hạ được, chỉ riêng lực phòng ngự của gã không kém hơn thất giai võ sĩ.
Bất quá, ta vẫn chưa sử dụng thực lực thật sự, hắn cười lạnh.
Diệp Phong sau rốt cũng tỏ vẻ nghiêm túc, thổ nguyên lực từ từ phụ thể, hiện rõ ngoài da. An Phan thi triển Tam dương bạo viêm quyết sẽ tăng tiến về chất lượng công kích, gã không muốn chịu thiệt gì sơ ý.
“Thổ nguyên khí hải… kém nhất là tốc độ.” An Phan lắc mình, tốc độ nhanh hơn hai thành.
Tiếp đó An Phan xuất hiện ở bên phải gã, cẳng chấn như thép luyện dấy lên hỏa hồng quang mang, hung hãn quét vào eo gã.
Chỉ biết dựa vào phòng ngự thì có tác dụng gì? Ta không tin ngươi kiên trì được lâu. Một quyền không ngã thì ta đấm mười quyền, mười cước. Xem ngươi chịu được đến bao giờ.
Chát!
Diệp Phong nhanh chóng vặn người, hữu quyền vẽ lên nửa vòng tròn giáng mạnh vào cú đá của đối phương.
Cả hai cùng chấn động, miệng đều hừ một tiếng. An Phan lui liền năm, sáu bước mới miễn cưỡng đứng vững. Diệp Phong giẫm mạnh xuống, tựa hồ dồn hết lực đạo xuống lôi đài, một vết nứt xuất hiện dưới chân gã, thân thể hoàn toàn bất động.
Cao thấp lập tức phân rõ. Cả hai đều không dùng võ kỹ, Diệp Phong thậm chí còn chưa vận nguyên lực, nhưng vẫn chiếm thượng phong.
An Phan toàn lực thi triển, tương đương với nhất giai võ sư. Diệp Phong dùng thổ nguyên lực dung hợp với thân thể, cũng đạt đến mức đó, thậm chí còn hơn. Bất quá võ kỹ mà An Phan biết chỉ có ngũ phẩm còn gã những thất phẩm, nên muốn thắng rất đơn giản.
Nhưng tốc chiến tốc quyết không phải là mục đích của gã, gã muốn làm nhục đối phương bằng bất kỳ cách nào.
Tuy xưa nay gã không phải người khắc bạc nhưng đối phương gây hấn trước, còn chạm vào giới hạn của gã. Vì còn nhiệm vụ trọng yếu cần hoàn thành, không thể mặc kệ tất cả lấy mạng An Phan ngay trong học viện nên gã đành chọn thủ đoạn này để báo thù.
“Học viện thủ tịch sinh chỉ thế thôi sao… chả trách Mộ Dung tiểu thư không thích ngươi.” Giọng gã khiến ai cũng nghe rõ, sắc mặt đối phương khó coi hẳn, Mộ Dung Tử Thanh không có hảo cảm gì với hắn vẫn là cái gai trong lòng hắn lâu nay.
“Xem ra trừ gương mặt có thể câu dẫn tiểu nữ sinh ra thì ngươi không có gì. Muốn là nữ tế của Mộ Dung gia… ngươi chưa đủ tư cách.” Diệp Phong đưa ngón tay xua xua, trào phúng cay độc: “Trước đây ta không hiểu vì sao Mộ Dung học thư lại không thích vị thủ tịch sinh tư chất ưu dị, thiên phú dị bẩm này, giờ thì đã hiểu, chẳng qua ngươi là loại chỉ được cái mẽ bề ngoài. Nên tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nhận thua rồi tốt nghiệp cho mau, đến Lục Lâm bang làm một tiểu lâu la không có tiền đồ. Nếu may mắn thì loại tốt thí như ngươi đạt đến võ sư, có lẽ sẽ giành được đôi chút địa vị. Nhưng cả đời ngươi chỉ thế mà thôi.”
Chúng nhân ở dưới đều ngẩn ra trước những lời độc địa của Diệp Phong. Xem ra gã chọn An Phan, hiển nhiên không đơn giản là vì tranh giành vị trí.
“Ngươi là ai?” Hai mắt An Phan đỏ ngầu, cơ hồ mất trí, lời Diệp Phong hiển nhiên chạm trúng điểm yếu trong lòng hắn. Hắn vốn chí cao hơn trời, sao lại chịu mai một tại Lục Lâm bang như thế.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Mộ Dung Tử Thanh thuộc về ta, dù ngươi si tâm vọng tưởng cũng vô dụng, hắc hắc.” Diệp Phong cười lạnh, với loại người như An Phan không cần thương xót. Nếu có thể, gã muốn giết hắn luôn, tránh để lại hậu hoạn.
“Muốn chết.” Lại nghiến răng, An Phan nộ hỏa xung thiên, hồng mang trên tay rực lên, ngự tụ lên quyền đầu nắm chặt.
Ngạnh khí băng!
Tiếng xé không khí chói lói, học viên đứng gần đau nhói tai.
Khi vận chuyển Tam dương bạo viêm quyết thi triển chiêu võ kỹ này uy lực càng bất phàm. Tuy bị đối phương sỉ nhục nhưng chỉ cần đánh gục được và giẫm đối phương dưới chân thì chút ưu thế miệng lưỡi có là gì.
“Cút!” Tiếng quát như sấm từ miệng Diệp Phong vang lên, tay gã dấy lên vằn đèn dao động như sóng trên không rồi tan ra. Quyền đầu mang theo lực đạo kinh nhân va vào công kích của An Phan.