“Còn ai muốn thử nữa không?” Ngữ khí thiếu niên lạnh lùng khiến chúng nhân vội vàng lui lại.
Ngay cả lục giai võ sư đều chết trong tay Diệp Phong, còn ai dám chạm vào gã nữa? Người vừa hứa hẹn là A Qua đã chết, điều kiện không còn ai thực hiện, tự nhiên đắc tội với một thiếu niên tiềm lực vô cùng như gã là việc ngu xuẩn. Nhiều người thầm lấy làm may mắn, ban nãy đã không xuất thủ, thậm chí còn cười lạnh với Hùng gia tộc trưởng, đắc tội Diệp Phong, Hùng gia e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Những người có mặt tự giác tránh đường cho gã đi qua, sợ hãi nhìn theo bóng gã xa dần.
“Các ngươi mau đưa tin tức này về cho Thương Ẩn tổng quản!” Giữa đám đông, một trung viên viết vội vàng mấy chữ, giao cho thuộc hạ. Tai mắt của Thương gia không nơi nào không có.
oOo
“Hả, mới mấy tháng mà y gây ra nhiều như vậy hả, đúng là phi phàm.” Thương Ẩn liếc nhìn mật báo, hơi biến sắc.
“Tổng quản đại nhân nói đến tiểu tử nào?” Giám định sư của Trường đấu giá Thương gia cười ha hả hỏi. Thương Ẩn hiếm khi khen ai nên lão lấy làm hiếu kỳ.
“À, là tiểu tử biết luyện chế Dịch dung đơn?” Giám định sư hiển nhiên hơi kinh ngạc, đọc xong thì trở thành chấn kinh.
“Kim quang xuyên qua tất cả… Một đòn là xuyên qua lục giai võ sư… có võ kỹ lợi hại thế hả? Hơn nữa tiểu tử này là tu luyện thổ nguyên lực mới đúng, sao lại phát ra được kim nguyên công kích nhỉ?”
“Ha ha, ngươi là giám định sư, chắc biết rằng ngũ hành nguyên lực có thể tuần hoàn tương sinh…” Thương Ẩn mỉm cười, nheo mắt nói: “Kim do thổ sinh, nếu ta không nhầm, tiểu tử đó có một món cực phẩm hộ thân linh khí!”
“Chỉ mỗi món linh khí có thể chuyển hóa ngũ hành nguyên lực công kích thì phẩm giai đã không thể kém hơn huyền cấp. Diệp Phong với thực lực chưa đến võ sư mà phát ra kim nguyên công kích vượt trình độ võ sư thì linh khí đó ít nhất cũng thuộc nhóm địa cấp cực phẩm...” Giám định sư ngẩn người, nghi ngờ: “Lẽ nào là cường giả sau lưng y cho?”
“Chắc không sai…” Thương Ẩn trầm tư một chố rồi từ tốn nói: “Xem ra bối cảnh của y sâu hơn ta tưởng.”
Một món cực phẩm địa cấp linh khí không phải người thường có thể đưa ra, cường giả đứng sau lưng gã rất có thể thực lực không thua gì võ hoàng. Thực lực đó ở Võ Nguyên đại lục tuyệt không thể là hạng vô danh, nhưng từ biểu hiện của gã thì y không đoán được ai ẩn tàng phía sau.
“Tăng mức độ chú ý Diệp Phong lên mức cao nhất.” Thương Ẩn quả quyết hạ lệnh.
oOo
Mấy hôm sau, tin Tô Kiệt thân vong truyền về Lục Lâm bang.
“Kiệt nhi chết rồi?” Tô Chiến Thiên nghe tin dữ thì nổi giận đùng đùng: “Thật ra là sao? A Ngốc cùng A Qua đâu?”
“Vì bảo vệ thiếu chủ, A Ngốc hộ pháp thân thụ trọng thương, hiện đang nằm ngoài sảnh. A Qua hộ pháp truy kích hung thủ giết thiếu chủ, đã bị hung thủ giết chết.” Người đáp là viên võ sư đến Diệp gia hôm trước.
“Là cường giả phương nào hạ thủ? Lẽ nào y không biết Kiệt nhi là con ta?” Tô Chiến Thiên đau lòng cực độ, rít lên.
“Hung thủ... Hung thủ là một thiếu niên của một tiểu gia tộc ở Ngọa Lăng thành.” Viên võ sư run rẩy.
“Cái gì?” Tô Chiến Thiên giận dữ quay nhìn viên võ sư chằm chằm, khí thế vô hình lập tức ép tới khiến hắn không thở được.
“Thiếu niên này hai năm trước có xung đột với thiếu gia, khi ấy thiếu chủ được Bạch Thủy gia tộc trưởng mời…” Mất hơn mười phút, viên võ sư mới kể lại ngọn ngành câu chuyện.
“Kim quang đó thật sự lợi hại như thế?” Tô Chiến Thiên đổi sắc mặt liên tục, hung quang tàn nhẫn liên tục lướt qua mắt hắn, hồi lâu mới nghiến răng hỏi.
“Không sai, bản thân Diệp Phong thực lực đã rất khá nhưng so với lưỡng vị hộ pháp còn kém nhiều. nếu không vì đạo kim quang đó quá đáng sợ… thiếu chủ đã không sao.” Nhớ lại uy lực khủng khiếp của tru thần tiễn kỹ, giọng hắn run lên.
“Ta mặc kệ Diệp Phong đó là thần thánh phương nào, dám giết Kiệt nhi của ta, nhất định phải khiến hắn trả giá gấp trăm.” Tô Chiến Thiên giậm chân, nền đá cứng như thép miếng lún xuống vỡ tan, một hố sâu xuất hiện.
“Truyền lệnh của ta.” Tô Chiến Thiên hung hăng quát: “Thông cáo khắp Vân Châu, toàn lực treo thưởng bắt Diệp Phong, và tộc nhân họ Diệp ở Ngọa Lăng thành. Một tộc nhân bình thường thưởng một tinh tệ, nhân vật trọng yếu mười tinh tệ, tộc trưởng và trưởng lão thưởng một trăm tinh tệ.”
“Nếu có người hiệp trợ bản bang chủ bắt được hung thủ thì trừ 500 tinh tệ tiền thưởng, bản bang chủ còn tặng một món huyền cấp linh khí, một môn ngũ phẩm võ kỹ!”
“Tuân mệnh!” Viên võ sư thầm thè lưỡi, lần này , Tô Chiến Thiên thật sự động nộ, tiền thưởng lớn kinh người.
Năm trăm tinh tệ là tài phú nhiều thế lực nhỏ không kiếm nổi trong một năm. Huyền cấp linh khí là bảo vật chí ít cũng phải võ sư cường giả mới có thể có. Còn một môn ngũ phẩm võ kỹ đủ cho nhiều thế lực coi là trân bảo, một vài tiểu gia tộc sẽ coi đó là truyền gia võ kỹ.
Món tiền đó đưa ra vì một thiếu niên mười sáu tuổi, đừng nói Vân Châu, dù cả Võ Nguyên đại lục cũng chưa từng có.
Treo thưởng cao như thế đủ để hắc ám dung binh cao cấp nhất động lòng. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, vô số hắc ám dung binh cấp cao đổ về tây nam Vân Châu. Mục tiêu của họ chỉ có một, tìm thấy và giết một thiếu niên mười sáu tuổi tên Diệp Phong.
oOo
Một tháng sau, giải thưởng của Lục Lâm bang vang khắp Vân Châu. Ngoài ra còn cả hình Diệp Phong, Diệp Thừa Thiên, lưỡng vị trưởng lão, Hầu thị huynh đệ để dễ nhận dạng.
Diệp Phong cũng vì thế mà nổi danh.
“Ha ha, Tô Chiến Thiên quả thật dốc vốn rồi, món tiền thưởng này ngay cả thiếu gia ta cũng động lòng.” Trên đạo lộ Vân Châu, một thanh niên chừng hai mươi tư, hai mươi nhăm tuổi dẫn một người hầu mắt chuột đầu nhọn, ước chừng bốn mươi, thong thản bàn luận về tiền thưởng của Lục Lâm bang.
“Hắc hắc, Tô Kiệt là con một của Tô Chiến Thiên, bị người ta giết rồi, hắn không phát điên hay sao?” Lâu la nhăn nhở cười nịnh nọt.
“Hừ, Tô Kiệt dựa oai của tên phụ thân khốn kiếp, đi đâu cũng kiêu căng. Hiện tại mới bị giết đã là may cho hắn lắm rồi. Loại công tử bột ăn hại như hắn lẽ ra bị một chưởng đánh chết lâu rồi.” Thanh niên hừ lạnh coi thường.
“Thiếu gia nói đúng.” Người hầu tiếp tục lấy lòng: “Luận thân phận, thiếu gia thân là người kế thừa Vân Châu Trương gia, tất nhiên không kém hơn Tô Kiệt. Luận thực lực, thiếu gia từ bé tu luyện khắc khổ, đã đạt đến thất giai võ sĩ, Tô Kiệt chỉ biết gây loạn đó so thế nào được.”
Vân Châu Trương gia, cũng là một trong Vân Châu tứ đại thế lực như Lục Lâm bang. Thanh niên này là Trương Bách Cường, con cả Trương gia gia chủ!
Trầm mặc một lúc, Trương Bách Cường lại chú ý đến tin tức mới nhận.
“Diệp Phong, mười sáu tuổi, hai trước từng bị Tô Kiệt phế khí hải, sau đó khôi phục một cách kỳ tích. Thực lực tiếp đó tăng nhanh, chỉ mấy tháng là đạt tới võ sĩ, với thực lực này tru sát một võ sư Bạch Thủy gia.”
“Trận chiến Ngọa Lăng thành, y dựa vào kim quang vô địch, liên tục tru sát lục giai võ sư và tam giai võ sư, hơn nữa còn trọng thương một lục giai võ sư. Thực lực bản thân y chưa đạt đến võ sư nhưng sức chiến đấu vượt cả nhất giai võ sư. Vì giết Tô Kiệt nên y đang bị Tô Chiến Thiên đưa ra mức thưởng ngất trời tại Vân Châu để bắt lấy báo thù.”
“Diệp Phong lợi hại như thế, tựa hồ thiếu gia ta còn kém hơn y.” Trương Bách Cường cảm khái, đột nhiên thở dài: “Nếu gặp được y thì tốt quá.”
“Thiếu gia cũng động lòng với món tiền thưởng này?” Lâu la thò đầu cười xiểm nịnh: “Có món tiền đó, thiếu gia có thể tự lập thế lực, cơ sở vững hơn nhiều.”
“Chát!” Trương Bách Cường vỗ vào đầu đối phương, tỏ vẻ khinh thị: “Tiểu Binh, ngươi theo ta lâu như vậy, sau lại không tiến bộ gì cả. Tô Chiến Thiên treo thưởng có hậu hơn nữa nhưng sao trân quý bằng một cao thủ. Y còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, vài năm sau nhất định sẽ là cường giả uy chấn nhất phương. Nếu bây giờ chiêu lãm được y thì đúng là việc hay.”
Tiểu Binh ôm đầu, lẩm bẩm đầy oan ức: “Bị Tô Chiến Thiên treo thương tập nã, tiểu tử này chết chắc. Dù thiếu gia muốn che chở cho y, e tộc trưởng đại nhân không đồng ý. Chỉ bằng vào lực lượng trong tay thiếu gia thì…”
“Đúng, đáng tiếc…” Trương Bách Cường thở dài. Phụ thân nhất định không vì một thiếu niên mà đắc tội với tên điên Tô Chiến Thiên.
Còn cả cao thủ trong giới hắc ám dung binh nừa, đều là cuyên gia sát nhân. Dù Trương gia ra mặt bảo vệ thì gã cũng khó lòng thoát khỏi độc thủ, với toán sát thủ này, giết một Diệp Phong có khác gì giết một con kiến.
“Thôi vậy, sắp đến lễ tốt nghiệp của Võ Dung học viện rồi, lần nay ta ra ngoài chủ yếu vì muốn xem trong số tốt nghiệp sinh có nhân vật kiệt xuất nào đáng cho ta thu nhận không thôi.”
“Sớm muộn gì ta cũng chứng minh cho phụ thân và gia tộc thấy, không cần họ giúp, ta vẫn tạo được thế lực cho mình.”