Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 270: Q.3 - Chương 270: Cái đuôi




Những thứ đó tuy hiếm có nhưng Diệp Thừa Thiên không kinh ngạc như Lý Ngọc. Với ông ta, mọi việc Diệp Phong làm là đương nhiên. Gã là niềm kiêu ngạo, là trụ cột gia tộc. Hơn nữa ông ta tuy ẩn cư nhưng vẫn nghe được một vài đại sự của Vân Châu

Một năm nay Lục Lâm bang liên tiếp tổn thất võ sư cao thủ, gặp khó về mọi phương diện. Với bang phái đang như mặt trời chính ngọ này, đó là một năm ác mộng. Tất cả đều là tác phẩm của Diệp Phong. Diệp gia tộc nhân cũng tin rằng đó là thành quả của gã.

Mỗi tộc nhân trong một năm này đều dốc sức tu luyện, trừ khi đi tuần, ăn cơm và ngủ thì mới nghỉ ngơi. Thiên phú đại đa số không cao nhưng tiến bộ đều khá rõ rệt, giờ có đơn dược và linh dịch trợ giúp, thực lực của gia tộc sẽ tăng nhanh trong thời gian ngắn.

“Tộc trưởng chọn ra một số nhân thủ trong tộc và các thành viên Hồng Diệp bang, phân phối phần lớn linh dược cho họ để nhanh chóng xung phá võ sư.” Diệp Phong không rườm lời, dặn luôn: “Không cần lo đến khí hải của họ.”

Gã lại lấy linh dịch ra, giới thiệu loại đã pha thành một phần mười và một phần trăm cho Diệp Thừa Thiên để ông ta cân nhắc chia phần. Diệp gia hiện tại cần cao thủ thực sự nên số tài nguyên này cần tập trung cho những người vượt trội. Một khi Diệp gia có được hơn mười cao giai võ sư thì Lục Lâm bang muốn diệt họ cũng không dễ.

Nhưng gã hiểu rõ số có thiên phú trong tộc không nhiều, nên không mù quáng pha nhiều linh dịch một phần mười. Căn cố không đạt thì linh dịch có thuần hơn, tộc nhân cũng không tận dụng được, nên trừ vài người có thiên phú cao như Diệp Lam ra, đa phần đều phục dụng linh dịch một phần trăm. Phần lớn phó bản thất phẩm võ kỹ được gã cấp cho thành viên Tụ Nghĩa xã. Diệt Lục Lâm bang cần tất cả ra sức, gã không thể thiên vị gia tộc, vì tiềm lực của bọn Lý Ngọc đương nhiên cao hơn.

“Ngay cả vạn niên linh ngọc dịch mà Phong nhi cũng lấy được, quả là trời giúp Diệp gia.” Diệp Thừa Thiên thập phần cảm khái, lúc gã một mình rời sơn cốc, đối diện với Lục Lâm bang truy sát, ông ta từng lo lắng, định để tộc nhân sống ở đây mười, hai mươi năm cho đến khi Lục Lâm bang quên mất họ thì nghĩ cách thiên di đến châu khác gây dựng cơ nghiệp.

Dù gì với lực lượng của Diệp gia, muốn đối kháng thế lực lớn nhất Vân Châu là điều không thể.

Nhưng mới qua một năm, gã chỉ quấy cho Lục Lâm bang loạn lên, tổn thất thảm trọng mà mang lại hy vọng quật khởi cho Diệp gia. Hiện giờ ông ta đầy lòng tin vào tương lai.

Có gã, Diệp gia nhất định sẽ có chỗ đứng tại Vân Châu, sau cùng sẽ sánh ngang với Lục Lâm bang. Nhất định!

Bàn luận chính sự xong, Diệp Thừa Thiên đưa gã đi tuần một vòng quanh sơn cốc.

“Hôm qua đại trưởng lão đi mua đồ sinh hoạt, hôm nay chắc sẽ quay về, chi bằng chúng ta cùng đi nghênh tiếp.” Diệp Thừa Thiên đột nhiên cười thần bí, kéo tay gã đi vào một vách đá.

“Tựa hồ đây không phải là hướng rời sơn cốc?” Gã nghi hoặc.

“Hầu thị huynh đệ từng nói thỏ khôn có ba hang, chúng ta tuy náu thân kín đáo nhưng lâu dài khó lòng không bị Lục Lâm bang phát hiện, nếu đối phương quá mạnh lại vây chặt cốc khẩu thì chúng ta coi như đang ở tuyệt địa.” Diệp Thừa Thiên vẹt cỏ khô ra rồi đẩy một tảng đá. Một động huyệt đen ngòm đủ cho hai người chui vào xuất hiện.

“Toàn tộc bỏ ra hơn hai tháng mở mật đạo thông ra phía ngoài cốc này. Nếu có gì bất ngờ có thể thông qua lối này cho một phần tộc nhân thoát đi. Bất quá ta hy vọng điều đó không xảy ra.”

“Cũng nên phòng xa.” Gã theo tộc trưởng vào trong động, từng bước đi ra.

Động huyệt này không khác nào đào xuyên qua chân núi, hao phí không tưởng tượng được, gã vừa kinh thán vừa cảm khái.

Đi chừng bảy, tám phút, hai người xuyên qua ngọn núi bên ngoài, ở lưng chừng núi được tộc nhân tạo thành một cái đài quan sát. Chỗ này cách lối vào hõm núi không đầy bốn mươi thước, có thể quan sát toàn thể tình hình rất rõ ràng.

“Chúng ta ở đây đợi đại trưởng lão.” Diệp Thừa Thiên đang vui, mỉm cười ngồi trên đài quan sát, nheo mắt nhìn ra xa.

Cũng khó trách, một năm nay, ông ta là Diệp gia tộc trưởng, áp lực không hề nhỏ. Diệp Phong trở về mang theo hy vọng của gia tộc, sao ông ta không vui cho được?

“Đến sớm không bằng kịp lúc, đại trưởng lão tựa hồ về rồi.” Diệp Phong nhướng mí mắt nhìn vào hàng cây bụi gần đó. Một toán người đang đi vào hõm núi, chính là đại trưởng lão đi mua đồ dùng sinh hoạt về, có cả Hầu thị huynh đệ.

Tuy tất cả đều dịch dung nhưng Diệp Phong chỉ nhìn là nhận ra Hầu thị huynh đệ. Đặc trưng hình thể cả hai huynh đệ quá nổi bật.

“Có nên chào hỏi họ không? Thấy con về, họ chắc vui lắm.”

“Bất tất, cứ để họ kinh hỉ.” Diệp Phong mỉm cười, nhưng con ngươi chợt co lại, thần thái chợt trở nên nghiêm túc.

“Hai người lén lén lút lút ở phía sau… cũng là người trong tộc?” Gã đưa tay chỉ, Diệp Thừa Thiên nhìn theo, sắc mặt chợt biến ngay.

Phía sau nhóm đại trưởng lão có hai thân ảnh gầy gò bám theo, ẩn thân sau gốc cây. Nếu bọn Diệp Phong không đứng ở trên cao, lại ở góc độ chéo thì khó lòng phát hiện.

“Không phải, đại trưởng lão bị bám đuôi rồi.” Diệp Thừa Thiên nóng lòng: “Đại trưởng lão, các vị bị theo dõi rồi.”

“Cái gì?” Ở hõm núi, đại trưởng lão cả kinh ngoái lại nhìn, hai bóng đen hiển nhiên nghe thấy tiếng Diệp Thừa Thiên, lắc mình chia ra bỏ chạy.

“Đuổi theo.” Đại trưởng lão nổi giận đuổi theo một người. Hầu thị huynh đệ đã tấn nhập võ sư, cùng phát ra năng lượng quang mang mờ mờ đuổi theo người còn lại.

“Hỏng rồi, hai tên này thực lực không tệ, e rằng đạt đến võ sư trung giai, lại thiện nghệ thân pháp tốc độ, đại trưởng lão có khi không đuổi kịp.” Chỉ khẽ liếc, Diệp Thừa Thiên đã nhận ra chênh lệch song phương.

Nếu hai người đó chạy mất, căn cứ địa của Diệp gia sẽ bại lộ.

“Yên tâm, chúng không chạy được đâu.” Mắt Diệp Phong lạnh lại, lắc mình nhảy xuống.

"Phong nhi!" Diệp Thừa Thiên ngạc nhiên cả kinh, đài quan sát cách mặt đất hơn ba chục thước, tuy không ngã chết người nhưng lực đạo rơi không nhẹ, không cẩn thận sẽ chấn thương chân ngay.

Thân thể gã đáp xuống nửa chừng, chân phải đạp mạnh vào vách núi, đà rơi xuống biến thành bay ngang, lực đạo cũng chuyển sang lướt đi, tan mất quá nửa trọng lượng. Thân ảnh gã như viên đạn pháo bắn vào hai kẻ bỏ chạy.

Diệp Thừa Thiên há hốc miệng, tốc độ của Diệp Phong quá khủng khiếp, vốn cách đại trưởng lão hơn năm chục thước nhưng chỉ vài cái chớp mắt đã vượt qua, áp sát kẻ bỏ trốn.

“Đứng lại.” Diệp Phong xòe tay vỗ mạnh lên vai đối phương.

“Muốn chết.” Hắn vốn kinh sợ vì đối phương bắt kịp quá nhanh, lúc nhìn rõ chỉ là một tiểu tử nhãi ranh thì lập tức sinh lòng khinh thị. Dù gì hắn cũng là tứ giai võ sư, đối phương còn trẻ như thế, dù thiện nghệ tốc độ cũng không sánh được với hắn.

Hắn lật tay đấm lại một quyền. Chỉ cần đánh gục đối phương, hắn sẽ an nhiên thoát thân.

Chát, đại lực dồn vào thể nội hắn, ta đau nhói lên, thân thể giáng mạnh vào một gốc cây.

“Đại trưởng lão, còn lại là phần trưởng lão.” Diệp Phong nói đoạn xoay người đuổi theo kẻ kia.

“Y là ai?” Đại trưởng lão không nhận ra, trong ấn tượng của ông ta, gia tộc không có kim nguyên tu luyện giả nào thực lực đến thế…

Không đầy nửa phút, võ sư đào tẩu còn lại bị Diệp Phong bắt sống. Thực lực của chúng chỉ là trung giai, nhận nhiệm vụ nghe ngóng tung tích của Diệp gia tộc nhân. Điền Trí vốn cho rằng với thực lực tứ giai võ sư của chúng, lại tu luyện thân pháp võ kỹ thì dù bị phát hiện cũng có thể thoát thân mang tin về. Nào ngờ Diệp Phong lại xảo hợp về thăm gia tộc.

Nếu không có gã, e rằng bí mật về sơn cốc sẽ được truyền về Lục Lâm bang, Diệp gia sẽ nguy hiểm.

“Các hạ là…” Thấy gã dễ dàng hạ được hai trung giai võ sư, đại trưởng lão chấn kinh vô cùng.

“Y là Phong nhi.” Diệp Thừa Thiên từ đài quan sát nhảy xuống, ánh mắt tỏ vẻ chấn động. Trước đó Diệp Phong có chiến tích kích sát cao giai võ sư nhưng đều phải trả giá, giờ gã chỉ khẽ động thủ là hạ được hai trung giai võ sư, đối phương không chịu nổi một chiêu. Thực lực của gã thật ra đạt đến mức nào rồi?

"Phong nhi?"

"Diệp Phong?"

Đại trưởng lão và Hầu thị huynh đệ sững người rồi vui mừng hớn hở.

“Diệp huynh đệ sau cùng cũng về thăm bọn mỗ.” Hầu thị huynh đệ ôm gã, Hầu Kiệt hưng phấn hỏi: “Hiện tại huynh đệ đạt đến mức nào rồi?”

Diệp Thừa Thiên và đại trưởng nóng lòng đợi gã trả lời, họ cũng muốn biết. Nửa năm trước gã chỉ có thực lực trung giai võ sĩ mà thôi.

“Ha ha, con mới tấn nhập võ sư tam giai.”

“Tiểu tử tu luyện bằng cách nào nhỉ? Chỉ nửa năm ngắn ngủi mà tăng cả một đẳng cấp? Hai chúng ta ngày ngày khắc khổ tu luyện mà chỉ tăng được một cấp.” Hầu Anh đấm một quyền vào ngực gã, cười thán phục.

“Xảy ra một chút việc bất ngờ nên thực lực của ta tăng nhanh.” Diệp Phong mỉm cười: “Các vị không cần ghanh tị, không lâu sau, thực lực của các vị cũng sẽ tăng như thế.”

“Cái gì? Sao huynh đệ lại biết?” Hầu thị huynh đệ trừng mắt hỏi.

“Ha ha, chốc nữa các vị sẽ biết. Bất quá trước đó, chúng ta nên thẩm vấn hai tên theo đuôi kia.” Ánh mắt gã trở nên lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.