Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 31: Q.1 - Chương 31: Cạm bẫy.






“Con giết phụ thân Diệp Phong rồi?” Bạch Thủy Nham ve cằm nghĩ ngợi, đôi mắt hơi nheo phát ra nét gian trá.

“Phụ thân chẳng phải dặn con tìm cách kích nộ Diệp Phong sao? Giết phụ thân hắn, chẳng phải là thủ đoạn hay nhất?” Bạch Thủy Ưng đứng cạnh, dáng vẻ dương dương đắc ý.

“Ừ… khá lắm.” Bạch Thủy Nham đột nhiên cười lạnh: “Phụ thân hắn bất quá chỉ là bình dân, người tuy chết rồi nhưng Diệp gia không thể vì thế mà động can qua. Còn Diệp Phong… Chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con.”

“Hừ, hiện tại thực lực của hắn hơn con, nhưng con muốn giữ mình không khó.” Bạch Thủy Ưng bật cười khinh thị: “Một luyện thể giả không có tiềm lực, phụ thân tùy tiện phái hai hộ vệ thực lực cao một chút cho con, hắn làm gì được.”

“Tình hình hiện nay thì ta sẽ bày ra một mưu kế. Nếu Diệp Phong không dám động thủ thì thôi…. Nếu hắn dám chạm đến con, chúng ta nhân thể trừ diệt luôn, báo mối thù một chưởng.” Bạch Thủy Nham đảo mắt.

oOo

“Tộc trưởng… có cần cản y lại?” Nhìn theo bóng Diệp Phong mang theo hàn ý rời đi, một tộc nhân cấp cao đảm nhiệm chức quản sự thận trọng hỏi

Diệp Thừa Thiên cười khổ lắc đầu, lẩm bẩm tự trào: “Ngăn được sao?”

Để thắt chặt quan hệ với Diệp Phong, Diệp Thừa Thiên mới xếp cho phụ thân gã vào vị trí thủ lĩnh hộ vệ, vốn cho rằng trên phố chưa từng xảy ra xung đột, không có nguy hiểm gì, nào ngờ chưa được mấy ngày đã tạo thành bi kịch này.

“Phái mấy hộ vệ cao cấp bám theo, nếu do có nguy hiểm gì thì nhất định cứu y.” Mắt Diệp Thừa Thiên rực lên, sau cùng hạ quyết tâm.

Hai năm trước đã sai một lần… lần này không thể nữa. Diệp gia, không hề sợ Bạch Thủy gia!

Trên con phố náo nhiệt, trong một góc vắng, Diệp Phong lặng lẽ trùm lên người tấm áo bào trắng. Nếu không nhìn kỹ, người đi đường sẽ cho gã là người lạ.

Gã tuy nổi giận nhưng chưa lỗ mãng đến mức xong vào Bạch Thủy gia. Thê tính cách Bạch Thủy Ưng, hắn không đời nào trốn tránh vì đã giết phụ thân gã, gã chỉ cần đợi. Không lâu nữa, hắn sẽ xuất hiện. Lúc đó là giây phút hắn mất mạng.

Quả nhiên, đến trưa, Bạch Thủy Ưng dẫn theo hai võ đồ hộ vệ, nghênh ngang xuất hiện trên phố. Bất quá gương mặt huênh hoang trước kia thoáng nét khẩn trương, mắt đảo nhìn chung quanh, tựa hồ tìm kiếm gì đó, vật phẩm đầy rẫy dọc đường không khiến hắn chú ý.

Hừ. Khóe môi gã nở nụ cười lạnh, từ từ đứng dậy, lặng lẽ rời đường phố. Nơi này đông người, hiển nhiên không phải chỗ tốt để hạ thủ, đợi ở đây chỉ nhằm xác nhận hành tung của Bạch Thủy Ưng.

Giữa đường phố và Bạch Thủy gia có một con ngõ dài rộng, thưa thớt người qua lại. Đó là lối Bạch Thủy Ưng phải qua khi về nhà, ta sẽ gặp hắn ở đó.

oOo

Bạch Thủy Ưng mãn ý nhìn hai hộ vệ, đều là võ đồ tam giai và tứ giai. Một tên Diệp Phong không tài nào đấu với họ được, hắn chỉ hơn mình chút xíu thôi mà, đối diện với hai trung giai võ đồ, căn bản không uy hiếp được gì.

Kỳ quái! Phụ thân đã nói Diệp Phong đến chín phần sẽ tìm mình, chỉ cần hắn dám biểu lộ sát tâm, hai hộ vệ sẽ có lý do bắt sống tên khốn đó. Nhưng mình nghênh ngang xuất hiện trên phố, Diệp Phong mà chú ý, không thể nào không biết.

Đã nói rồi, bản thiếu gia đường đường là Bạch Thủy gia thiếu chủ, tên phế vật luyện thể đó dám động tới sao? Hừ, phụ thân cả nghĩ quá, đợi khi thực lực tăng lên, ta sẽ tự thân đi xử lý tên tiểu vương bát đản đó.

Chân phải còn ngâm ngẩm đau, nhớ đến uy lực phát chưởng khi đó của Diệp Phong, hắn run lên, rúng động tự đáy lòng.

“Chán thật, đi, chúng ta quay về.” Bạch Thủy Ưng cũng hơi thấp thỏm, hiện tại hắn có phần hối hận, vì thống khoái nhất thời mà giết phụ thân Diệp Phong, bây giờ đâm ra tâm thần bất an.

Ngay khi hắn phải đi qua lối bắt buộc, bên tai chợt vang lên tiếng quát.

“Chịu chết đi.” Một bóng người màu trắng như chớp từ trên trời giáng xuống, mục tiêu là Bạch Thủy Ưng đi giữa.

“Bảo hộ thiếu chủ!” Một hộ vệ đằng không lao lên nghênh đón bóng người đánh lén, người còn lại che chắn cho Bạch Thủy Ưng.

Quyền chưởng hai bên va nhau,hai bóng người văng xa, hộ vệ của Bạch Thủy Ưng lùi lại chỗ cũ, còn người đánh lén văng xa cả chục thước, hiển nhiên lạc vào hạ phong.

“Diệp... Phong!” Bạch Thủy Ưng hoảng sợ, run rẩy đối diện với ánh mắt lạnh người đó.

“Chuẩn bị chịu chết chưa?” Mắt đóng đinh vào cừu nhân giết cha, sát ý hung hãn hiện lên trê mặt Diệp Phong.

“Ngươi… ngươi đừng hòng ngông cuồng.” Liếc nhìn hai hộ vệ, lại nhớ lời phụ thân từng nói, Bạch Thủy Ưng yên tâm hẳn, “dựa vào ngươi mà đòi giết ta?”

“Có bản lĩnh hay không, thử thì biết.” Diệp Phong nhìn Bạch Thủy Ưng chằm chằm nhưng tâm niệm không rời khỏi hai hộ vệ đứng đối diện.

Đối phương nhất định cho rằng thực lực của gã bất quá võ đồ nhất giai, dù đánh giá cao cũng không đến mức võ đồ nhị giai, nhưng gã đủ khả năng đấu với hai trung giai võ đồ này, nếu họ vây công, gã sẽ yếu thế hơn nhưng có thể nhân cơ hội tập kích giết chết Bạch Thủy Ưng. Hiện tại hắn không xứng đáng là đối thủ của gã.

Nhưng đối phương hiển nhiên thập phần cẩn thận, một viên hộ vệ bảo vệ chặt chẽ, chỉ cử tứ giai võ đồ thực lực cao hơn đấu với gã. Muốn giết Bạch Thủy Ưng khó khăn hơn nhiều, nếu gã không có cách giải quyết tam giai võ đồ này tất không thể đến gần Bạch Thủy Ưng.

Bất kể thế nào, gã cũng không bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này. Một khi bạo lộ thực lực chân chính, muốn giết Bạch Thủy Ưng sẽ không còn dễ dàng nữa.

“Cẩn thận.” Viên hộ vệ giao thủ với Diệp Phong lạnh giọng nhắc nhở đồng bạn: “Tiểu tử này không chỉ là võ đồ nhất giai, e rằng đã đột phá nhị giai.”

Cái gì? Sắc mặt Bạch Thủy Ưng cứng lại, con ngươi suýt rớt ra ngoài, chưa đầy một tháng, lẽ nào Diệp Phong lại tấn cấp? Gã là người luyện thể, sao tốc độ tu luyện còn nhanh hơn khí hải tu luyện giả? Mình đang mơ ư?

“Hừ, lắm lời thừa quá.” Thân hình Diệp Phong xoay vòng, hai tay dang rộng theo thế Phảng hạc chi - - lăng vân triển sí! Cấp tốc lao vào viên hộ vệ trước mặt.

Qua lần giao thủ vừa xong, Diệp Phong xác định được viên hộ vệ đó tu luyện nguyên lực mộc thuộc tính. Phảng Hạc thế chứa đặc tính kim nguyên lực, vừa hay khắc chế đối phương. Thổ nguyên khí hải là tuyệt chiêu của gã, không thể để lộ quá sớm.

“Nhị giai mà dám ngạo nghễ như vậy hả!” Hộ vệ chặn trước mặt gã sầm mặt, tuy y cũng kinh ngạc trước tốc độ trưởng thành của gã nhưng xét thực lực thật sự, còn chưa phải là đối thủ của y. Chỉ có điều Bạch Thủy Nham hành sự cẩn thận, dặn dò nhiều lần rằng cần bảo vệ Bạch Thủy Ưng, nên mới để mình y cầm chân Diệp Phong.

Mộc hệ nhị phẩm võ kỹ: Liên hoàn kích! Mộc nguyên lực linh động mẫn tiệp, chiêu này có thể liên tục sử dụng quyền đầu, khuỷu tay và vai thi triển công kích tam đoạn, khiến đối thủ không thể đề phòng. Để tránh đêm dài lắm mộng, viên hộ vệ sử dụng luôn tuyệt chiêu.

Dực phác! Thân thể gã lao nhanh theo đường chéo, tay phải vẽ theo quỹ tích lăng lệ, nhục chưởng nghênh tiếp quyền đầu của đối phương.

Một luồng kình đạo sắc bén cắt và quyền của viên hộ vệ, khiến y đau đớn cực độ. Kim có thể khắc mộc, Diệp Phong tuy cố ý chịu lép nhưng lực đạo lăng lệ vẫn khiến đối phương chịu thiệt thòi. Bất quá gã cũng không dễ chịu, quyền kình hồn hậu khiến tay gã đau nhói, khuỷu tay đối thủ đập tới ngay.

Tả thủ dực phác! Diệp Phong dùng chân phải làm trụ quay tròn, thuận thế cắt vào tay đối phương, lần này song phương không chính diện va chạm, viên hộ vệ liên hoàn công kích tay phải của gã đang tê cứng, còn gã dùng tay trái đánh vào tay phải đối phương đang công tới. Hai tay gã và tay phải đối thủ hình thành thế tam giác.

Diệp Phong ngầm dùng thổ nguyên lực bảo vệ thân thể, cộng thêm nhục thể siêu phàm, nếu đòn công kích của cả hai đều trúng đích, chắc chắn gã thụ thương nhẹ hơn. Dựa vào ưu thế nhanh chóng hồi phục của người tu luyện nguyên nguyên lực, gã chiếm hoàn toàn ưu thế.

Nhưng với tứ giai võ đồ, kinh nghiệm chiến đấu đích xác bất phàm. Y hiển nhiên không muốn bị thường cùng Diệp Phong, liên hoàn kích biến ảo nửa đường, đệ nhị đoạn chưa hoàn toàn xuất ra, nguyên lực nhanh chóng thu lại, tụ tập ở vai, khuỷu tay ép sát thân thể, hóa thành đệ tam đoạn dùng vai tấn công. Nhưng thay đổi phương vị, nhắm vào tay trái Diệp Phong đang vung tới.

Đòn thứ ba là đòn mạnh nhất, nguyên lực sung túc nhất trong liên hoàn kích. Biến chiêu như thế không chỉ hóa giải công kích của Diệp Phong mà còn thuận thế va mạnh vào.

Bùng! Tay gã cắt mạnh vào vai viên hộ vệ, như chém trúng gỗ, cứng rắn vô cùng, chưa kịp phản ứng thì từ ngực xộc lên một luồng đại lực, thân thể gã văng xa.

Tứ giai võ đồ sử dụng nhị phẩm võ kỹ, gã chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể, còn chưa phải là đối thủ. Phụt! Cổ họng gã ngọt lịm, khóe môi rỉ máu, thân thể lăn dưới đất, ngực đáu buốt. Đối phương... rất mạnh.

“Diệp Phong, ngươi không giết được ta đâu.” Bạch Thủy Ưng đắc ý cười rin rít: “Bất quá ngươi định giết ta thì ta không cần khách khí nữa, bắt ngươi về Bạch Thủy gia rồi sẽ từ từ hành hạ. Ha ha.”

“Chỉ biết trốn sau lưng thì đừng lên mặt.” Diệp Phong xanh lét mặt mũi bò dậy, sát ý trong mắt không hề giảm bớt.

Bị gã mắng, Bạch Thủy Ưng đỏ lựng mặt mày, ánh mắt âm lạnh liếc tới, móc ra một viên đạn đen nhánh từ tay áo ra, thinh không lập tức xuất hiện tiếng nổ vang.

“Ngươi tự tìm đến cái chết, đừng trách ta. Hộ vệ cao cấp của Bạch Thủy gia sẽ đến ngay, ngươi có chắp cánh cũng khó thoát.” Bạch Thủy Nham cố ý lấy Bạch Thủy Ưng ra làm mồi câu, nhử Diệp Phong xuất hiện nhằm triệt để giải quyết mối họa. Tuy Diệp Phong chỉ là luyện thể giả nhưng đã hai lần quật khởi, khiến lão vô cùng bất an. Nguy hiểm, tất phải từ trong trứng nước.

Diệp Phong liếc nhìn hỏa quang nổ tung trên không, lòng lạnh buốt, biết mình sa bẫy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.