“Cha, vậy là sao? Mộ Dung Tu tự làm tự chịu, liên quan gì đến Mộc Phong đâu.” Mộ Dung Tử Thanh đỏ mặt, tức giận vô cùng.
“Ta biết việc này Tu nhi có trách nhiệm nhất định, nhưng cũng không phải là lý do để Mộc Phong trọng thương y. Trọng yếu nhất là tổ phụ của y là chi ngoại tộc lớn nhất của Mộ Dung thế gia, nếu thái thượng đại trưởng lão biết tôn tử của ông ta chịu thiệt mà tộc trưởng cha đây tụ thủ bàng quan thì thế nào cũng có sóng gió.”
“Lẽ nào vì muốn vỗ yên thái thượng đại trưởng lão thì phải hi sinh Mộc Phong? Y là ân nhân cứu mạng con.”
“Việc này vi phụ tự biết xử lý. Cha thấy Mộc Phong thực lực không tệ, gặp cao giai võ sư cũng đủ sức đấu một phen, cha sẽ xử lý qua loa để có cái mà nói với thái thượng đại trưởng lão. Chỉ cần y chịu chút đau đớn dưới tay hộ vệ rồi chịu nhún thì cha sẽ nhân thế cho qua việc này.” Mộ Dung Càn không biết từ bao giờ đã hoàn toàn thu liễm cơn giận, phảng phất chưa từng động dung.
Mộ Dung Tử Thanh há miệng, tựa hồ định nói gì nhưng không nói ra.
“Con lớn rồi, con cháu trực hệ của Mộ Dung gia phải gánh trách nhiệm của gia tộc, không thể tự tung tự tác. Có những việc không phải con muốn thế nào thì nó sẽ thế, tất cả phải lấy lợi ích của Mộ Dung thế gia làm đầu.” Giọng Mộ Dung Càn chứa đôi chút già nua.
“Cha có dám đánh cược với con không?” Cô hít sâu một hơi, mắt tan hết hoang mang, đột nhiên lên tiếng.
“Đánh cược?”
“Trận này con cá Mộc Phong thắng! Chỉ cần phụ thân không xuất thủ, y sẽ bình an vô sự.” Mộ Dung Tử Thanh hếch cái cằm trắng nõn lên đầy tự tin: “Cha thắng thì từ rày con sẽ nghe theo gia tộc an bài, không còn cãi lại gì nữa, kể cả hôn sự. Nếu con thắng, con vẫn theo cha về gia tộc nhưng cha phải đáp ứng cho con năm năm, nếu trong thời gian đó, Mộc Phong không trưởng thành đến mức khiến các trưởng lão trọng thị thì con lại nghe theo an bài.”
“Tuy ta không nghĩ con có cơ hội thắng nhưng năm năm… thì ta không dám nhận mối cá cược này.” Mộ Dung Càn lắc đầu thở dài: “Tuy ta là tộc trưởng nhưng tối đa chỉ giúp con kéo dài được hai năm.”
“Hai năm thì hai năm. Nhưng phụ thân phải đáp ứng, nếu con thắng, dù sau này thế nào cũng phải đứng về phía con. Hai năm sau, kéo dài được ngày nào cha phải kéo dài ngày đó.” Năm nay là thời gian đưa ra để mặc cả với Mộ Dung Càn, hai năm tuy ngắn nhưng cô tin gã.
Mộ Dung Càn hơi trầm ngâm rồi gật đầu: “Được, vi phụ đánh cược với nhãn quang của con lần này. Ta muốn xem tiểu tử được con gái ta xem trọng có bản lĩnh gì.”
Bên ngoài.
Hai cao giai võ sư đã động thủ với Diệp Phong. Song phương đều dùng tay không, bởi không có ý định giết đối phương. Mộ Dung gia chỉ định giáo huấn Diệp Phong còn gã chỉ bị động phản kích.
Trong sân, quyền quang cước ảnh, nguyên lực giao nhau tung hoành, chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Diệp Phong một đấu hai nhưng không hề hạ phong, ngược lại cánh tay thô tháp của hắn phủ một lớp Kinh cức thứ giáp múa tít, hai đối thủ đều là thất giai võ sư cũng chỉ biết thoái lui tránh né.
Thấy cả hai nhảy bổ tới, gã quát khẽ, song chưởng ngưng thành thủ đao, tụ lại như hai lưỡi đao sắc bén, hai cạnh lởm chởm gai nhọn khiến người nhìn vào lạnh mình. Hai phiến năng lượng đao nhận theo động tác của gã mà chém ra, đón đỡ hai quyền đầu công tới.
Kinh cức thứ giáp vốn không có gì đặc biệt, nếu năng lượng và sức mạnh kém hơn đối phương thì phản lực không mang lại hiệu quả gì. Nhưng Diệp Phong biết Thần thông thuật, thi triển Cự lực thuật ra thì không chỉ nhục thể tăng cường mà nguyên lực chảy trong thể nội cũng sôi trào, Kinh cức thứ nhận đạt tới uy lực hơn hẳn tứ phẩm võ kỹ. Đó chỉ là phương thức công kích tầm thường của gã, chưa tính là thi triển võ kỹ.
Tiếc là gã chưa nắm rõ một môn kim nguyên công kích võ kỹ nào, bằng không thi triển ra thì sẽ uy hiếp được hai thất giai võ sư. Gã và Mộ Dung gia không có cừu oán sâu sắc, nên không muốn để lộ bí mật thổ hệ nguyên lực.
Hai võ sư nếm thử gai kinh cức của gã hiển nhiên chuẩn bị sẵn dàng, quyền đầu đấm ra có ngưng tụ một lớp năng lượng hộ giáp thật dày, giáng thẳng vào thủ đao của gã.
Chát! Năng lượng va nhau, tiếng nổ giòn đanh vang lên.
Ba bóng người nhảy ra, cùng hóa giải lực đạo phản xung kích.
“Với thực lực tam giai võ sư mà chống chọi được lâu thế dưới tay cao giai võ sư thì quả hiếm thấy.” Mộ Dung Càn cảm khái nhìn con gái: “Nhưng chỉ với thực lực này thì con không thắng được đâu.”
“A Hổ, A Báo! Thực lực của tiểu tử này không kém hơn các ngươi, không cần cố kỵ gì nữa, dốc toàn lực đi.” Mộ Dung Càn lớn tiếng hạ lệnh.
“Mộ Dung gia các ngươi đúng là khinh người quá mức.” Sắc mặt Diệp Phong sầm xuống, khí thế ngút ngàn, nếu không nghĩ rằng họ là tộc nhân của Tử Thanh thì gã đã lấy Huyền thiên như ý bổng ra đập nát rồi.
“Ngươi qua được cửa này, ta sẽ cho phép gặp mặt Tử Thanh.” Câu nói đột ngột của Mộ Dung Càn lập tức dập tắt lửa giận của gã.
Cho đến giờ, tất cả đều cổ quái, nếu bảo Mộ Dung gia không thích gã là chuyện bình thường nhưng Tử Thanh sao lại không lộ diện? Dù Mộ Dung Càn ngăn cản thì với tính khí của cô, nếu kiên trì tất phải có động tĩnh chứ? Gã không tin Mộ Dung Càn thi triển thủ đoạn gì quá đáng, vì cô là con gái của ông ta.
Chỉ cần gã thắng sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Xưa nay gã chưa từng sợ đả đấu. Chỉ sợ giao đấu oan uổng mà thôi.
“Tiểu tử, thực lực khá lắm,” không hiểu là A Hổ hay A Báo, nở nụ cười khoe hàm răng trắng ra: “Cẩn thận, bọn ta dốc toàn lực đây, hy vọng ngươi không thua quá nhanh.”
“Thắng thua nói từ bây giờ còn quá sớm.” Gã thở hắt ra, Cự lực thuật tan biến khỏi hai tay, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng linh động - - Tấn tật thuật phụ thể.
"Lục phẩm võ kỹ: Bài sơn đảo hải!" Trên mình một võ sư ánh lên thổ hắc quang mang thật dày, hình thành sóng năng lượng như kinh đào hãi lãng, trùm kín quanh Diệp Phong. Nếu bị làn sóng thổ nguyên này cuốn vào, kết quả không dễ chịu gì.
Gã hiểu rõ nếu thất giai võ sư thi triển võ kỹ cấp cao thì chỉ với Kinh cức thứ giáp và Cự lực thuật e sẽ kém hơn đôi chút, nên gã không định ngạnh tiếp mà đổi sang dùng tốc độ thủ thắng.
Sóng thổ nguyên hùng hồn ập tới trong nháy mắt, do thi triển kim nguyên thân pháp võ kỹ, mũi chân điểm nhanh xuống đất, lùi lại cực kỳ thần tốc.
Sóng năng lượng ùng hồn này bám sát gã, chỉ cách nhau một bàn tay. Diệp Phong thậm chỉ ngửi được mùi đắng ngắt đặc hữu của thổ nguyên năng lượng, áp lực kinh nhân khiến gã ngưng trọng vô tỷ.
“Tốc độ của y sao lại tăng lên nhiều thế?” Mộ Dung Càn kinh ngạc lẩm bẩm. Thông thường, tốc độ phun của ngưng hình nguyên lực vượt xa tốc độ thân thể người thi triển, thổ nguyên lực tuy nặng nề nhưng tốc độ phun vẫn cao hơn nhiều thân pháp của võ sư không cùng cấp. Ông ta chỉ nhìn là thấy kim nguyên thân pháp võ kỹ của Diệp Phong chỉ là loại tầm thường ở đại lục.
Thân hình gã nhảy lùi lại không hề kém hơn Bài sơn đảo hải. Sao… sao có thể?
Bài sơn đảo hải tràn đi hơn chục thước thi khí thế bắt đầu giảm. Diệp Phong nắm chắc thời cơ, tay phải chém mạnh xuống, kim sắc lợi nhận xẹt ra cắt lớp sóng thổ nguyên hùng hậu của đối phương rác một vệt dài.
“Vù!” Thân hình gã không lùi mà tiến, Thiết bì thuật được vận lên.
“Phụt!” Năng lượng chia thành hai làn sóng lướt qua hai bên mình gã, thêm mấy thước nữa mới tiên tan.
“Chiêu này cũng thế mà thôi.” Gã nhếch môi, Thiết bì thuật chuyển thành Tấn tật thuật, thân thể như mũi phi tiễn lao đi, vạch thành một đường vòng cung đẹp đẽ, tiếp cận viên võ sư vừa thi triển võ kỹ
“Tiểu tử lắm mồm, chỉ biết tránh né, có bản lĩnh gì hả.” Võ sư đó trừng mắt, nhưng muốn tránh thổ nguyên công kích phạm vi rộng như vậy thì võ sư thông thường không làm được. Thông thường họ đều chọn cách ngạnh tiếp.
“Có đi không có lại là thất lễ, tiếp mỗ một chiêu.” Gã đến trước mặt đối phương trong tích tắc, tay phải tung quyền.
“Công kích kiểu này chỉ đánh chết được muỗi mà thôi.” Y không hề phí sức cũng đỡ được quyền đầu.
“Không nghe thấy một câu sao, kiến nhiều cắn chết được voi?” Gã cười tinh ranh, thân ảnh quỷ dị lưu lại tàn ảnh, biến mất khỏi tầm mắt địch thủ.
“Chát, chát, chát…” Một tràng tiếng động trầm trầm vang lên sau lưng viên võ sư. Trong vòng mấy giây, Diệp Phong tung ra mấy chục đạo quyền cước tàn ảnh, tuy uy lực mỗi đòn không mạnh nhưng điểm công kích rất tập trung.
Thổ nguyên hộ giáp trên lưng y lập tức ảm đạm hẳn.
“A!” Y gầm lên giận dữ, xoay người chụp Diệp Phong, nhưng tốc độ của gã há một thổ nguyên võ sư sánh được? Y chỉ thấy một dải kim sắc tàn mang lướt qua, Diệp Phong như bóng với hình tiếp tục bám sát phía sau, đồng thời quyền cước không ngừng giáng vào những điểm mỏng manh trên hộ giáp.
Võ sư kia thấy tình hình không ổn, lập tức đến cứu, bàn tay to lớn vỗ mạnh vào gã.