Tập hợp lực lượng nhưng rồi mất công vô ích, lục Lâm bang tất nhiên rất giận dữ nhưng Tô Chiến Thiên cũng bó tay. Diệp Phong cả năm nay vẫn thần xuất quỷ một, thực lực lại cao cường, trừ phi tìm được hành tung chính xác của gã rồi cử trọng binh vây ráp mới có thể bắt được.
Việc này khiến Lục Lâm bang cảnh giác. Có vẻ Diệp Phong định lợi dụng Đồ Lang bang tam công tử, kiến lập thể lực tại Vân Châu, chỉ vì một cao giai võ sư của Lục Lâm bang tẩu thoát nên ý đồ của gã bị tiết lộ, trở nên công cốc. Sau đó gã sát nhân diệt khẩu rồi bỏ chạy.
Sau mấy ngày tìm kiếm tại Mộ Quang thành mà không thu được kết quả gì, cao thủ Lục Lâm bang rút hết. Mộ Quang thành đương nhiên quy về Lục Lâm bang, nhưng sau đó mười ngày Đồ Lang bang nhị công tử được mấy đầu mục như Yến Sơn đưa về thành, đồng thời mang theo năm trăm bang chúng, lên tiếng muốn thu phục Mộ Quang thành, trùng kiến cơ nghiệp Đồ Lang bang.
Lục Lâm bang tất nhiên hoài nghi việc Đồ Lang bang dư đảng đột nhiên xuất hiện nhưng đối phương giải thích rất hợp tình hợp lý.
Lúc trước tam công tử Vương Khuê tụ tập một nhóm hắc y nhân thực lực cao cường, tạo thành uy hiếp cực lớn với lão bang chủ. Lão bang chủ biết Đồ Lang bang sắp có đại loạn nên ngầm sai bọn Yến Sơn hộ tống nhị công tử đi trốn để đề phòng vạn nhất, coi như giữ lại huyết mạch cho bang phái. Nếu tất cả thuận lợi, lão bang chủ dẹp yên tam công tử phản loạn thì nhị công tử sẽ an nhiên quay về. Nếu tam công tử đoạt quyền thành công, nhị công tử sẽ đảm nhận trách nhiệm trừ phản nghịch, gây dựng lại Đồ Lang bang.
Nhưng việc đời khó lường, không ai ngờ tam câu tử lại câu kết với tử địch Diệp Phong của Vân Châu Lục Lâm bang Vương Khuê tuy đoạt quyền thành công nhưng vì một võ sư Lục Lâm bang tẩu thoát, để lộ tin tức nên bị báo thù. Lục Lâm bang cố nhiên không bắt được Diệp Phong nhưng Đồ Lang bang vì thế mà bị diệt bang.
Cũng may huyết mạch của Vương Thiên Long còn nhị công tử, nguyên khí Đồ Lang bang giữ được gần nửa. Hiện tại mọi sự yên lành, họ phải quay về lấy lại thứ thuộc về mình.
Vốn Mộ Quang thành đã lọt vào tay Lục Lâm bang thì không đời nào còn giao lại cho Đồ Lang bang nhưng giờ Lục Lâm bang đang rối ren, nếu cưỡng đoạt địa bàn của các thế lực phụ thuộc sẽ khiến những thế lực khác trong địa bàn thống trị xáo động. Trước đây thì điều đó không khiến Tô Chiến Thiên bận tâm.
Nhưng hiện giờ Lục Lâm bang khó khăn về tài chính, cần nhiều tiền để chống chọi nên không thể thiếu sự viện trợ của các thế lực phụ thuộc. Trong lúc quan trọng này, tô Chiến Thiên không muốn rối ren thêm mà khiến các thế lực dưới tay bất mãn, cộng thêm nhị công tử nguyện ý mang phần lớn số tiền tích lũy lâu năm của Đồ Lang bang, tới một vạn năm nghìn tinh tệ, cống hiến cho Lục Lâm bang, vừa hay giải cơn nguy cấp cho họ Tô. Mộ Quang thành vì thế lại quay về tay Đồ Lang bang.
Nhị công tử Vương Khôi Lỗi trở thành tân nhiệm Đồ Lang bang bang chủ, yến Sơn được sắc phong phó bang chủ. Thực lực của nhị công tử quá kém, thành viên bang phái còn lại gần như đều là tâm phúc của Yến Sơn nên quyền lực thật sự nằm trong tay ông ta.
OOo
"Yến phó bang chủ! Cung hỉ ông tấn cấp tứ giai võ sư." Lý Ngọc và Lăng Vân, cùng một nhóm thành viên Tụ Nghĩa xã, giờ đã dùng diện mạo thật, xuất hiện trong Đồ Lang bang, đảm nhiệm chức vụ. Trước đó họ luôn che mặt bằng vải đen khi ở bên Vương Khuê, lại không giao thiệp với ai, nên thành viên Đồ Lang bang không nhận ra họ.
Người biết họ trừ tam công tử Vương Khuê chỉ còn thủ hạ tâm phúc của y, giờ tất cả đã chết, họ không cần lo lắng bại lộ thân phận. Lục Lâm bang tuy đang truy tìm dư đảng của Diệp Phong nhưng không có manh mối gì.
"Việc đó là nhờ linh dược của các vị, ha ha ha." Yến Sơn vuốt râu cười.
"Hiện tại Đồ Lang bang đã nằm trong tay Yến phó bang chủ, kế hoạch kiến lập Tụ Nghĩa đường của chúng ta cũng nên chuẩn bị." Lý Ngọc mỉm cười.
"Ta đã phái người điều tra về những thế lực bị Lục Lâm bang diệt trừ trong vòng mười năm nay, tin rằng còn không ít cao thủ trong đó. Nếu chúng ta tụ tập được lực lượng này, sẽ tạo thành uy hiếp không nhỏ với Lục Lâm bang, vì thế tất cả phải tiến hành thật bí ẩn." Lăng Vân nghiêm túc.
"Các vị thật sự muốn đối phó Lục Lâm bang?" Yến Sơn bình thản hỏi.
"Thế bất lưỡng lập!" Lý Ngọc gằn giọng: "Yến phó bang chủ không muốn tham dự, bọn mỗ không cưỡng cầu. Tương lai mỗ sẽ đưa ông và nhân mã của đến thế lực khác ở Vân Châu."
"Cậu coi thường Yến mỗ? Lục Lâm bang tuy lợi hại nhưng không dọa được Yến Sơn này! Bất quá, thực lực hiện giờ của các vị mà đấu với chúng khác nào lấy trứng chọi đá."
"Yên tâm, bọn mỗ chỉ thạm thời ẩn náu trong cái vỏ Đồ Lang bang này tích lũy lực lượng. Đợi khi thời cơ chín muồi sẽ vùng dậy. Năm xưa Lục Lâm bang cũng từng bước khuếch trương như thế, không phải sao? Muốn diệt chúng cũng phải từng bước."
"Được, đằng nào nhi tử và nhi nữ của lão phu đã tấn cấp võ sư, có thể tự giữ mình. Lão phu không còn gì lo lắng, sẽ cùng liều với các vị." Yến Sơn nói vậy vì đã cân nhắc cẩn thận, tuy hiện thời Tụ Nghĩa xã thực lực chưa cao nhưng từ số linh dược, linh dịch và tinh tệ của họ thì thấy nền tảng của mấy thiếu niên này rất vững vàng. Hơn nữa, ở tổng bộ Đồ Lang bang ngày đó, tuy ông ta không tận mắt thấy nhưng theo lời đồn thì thiếu niên một mình giết được ba cao giai võ sư đó khiến ông ta rất tin tưởng. Diệp Phong là thanh niên không thể suy đoán theo lẽ thường, ai biết được sau này gã đạt tới trình độ nào.
"Ha ha, lão phu tin các vị, lục Lâm bang...Phong quang không còn lâu nữa."