“Mộc... Diệp Phong, cẩn thận. Âu Dương Bất Tu bây giờ khác nhiều lắm.” Mộ Dung Tử Thanh lo lắng nhắc nhở, cô biết công pháp gã tu luyện rất kỳ lại, vô địch trong cùng đẳng cấp, dù vượt cấp chiến đấu thì phần thắng cũng không thấp.
Nhưng võ sư và võ tông là hai cảnh giới chênh lệch xa lắc, cô sợ gã sẽ thua thiệt vì khinh địch.
“Vậy muội ngoan ngoãn ở cạnh ta, xem ra giáo huấn tên hề ngu xuẩn này, trút giận cho muội.” Gã cười hào sảng: “Ta sẽ đánh cho gia gia hắn cũng không nhận ra cháu. Ha ha ha!”
“Ngươi dám gọi ta là tên hề?” Âu Dương Bất Tu tụ được một dải bạch diễm trên lòng tay, lạnh lùng nói: “Ta sẽ khiến ngươi thu lại mọi câu nói.”
“Ngươi chỉ biết nói suông hả?”
“Muốn chết!” Âu Dương Bất Tu gầm khẽ, hóa thành một vạt lửa, bạch diễm trên tay như tia sét bổ vào mặt Diệp Phong.
Xoạt. Không khí lóe lên bóng xanh, bạch diễm nổ tung khiến lôi đài rung rinh, mặt đất xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Diệp Phong đứng bất động, như ý bổng hóa thành cự chùy, bề ngoài khói xanh vấn vít, hoàn toàn không tổn hại gì. Âu Dương Bất Tu bị công kích của chính mình khiến cho lấm lem, tà áo trắng bị đốt cháy trụi.
“Công kích cỡ này tối đa chỉ là pháo hoa trẻ con chơi, ngươi còn dám bảo mình không phải con rối?” Diệp Phong ôm Tử Thanh, thân hình lắc đi, cự chùy trong tay giáng xuống Âu Dương Bất Tu còn ngơ ngẩn.
Ầm! Luống cuống, Âu Dương Bất Tu chỉ biết giơ đao lên đỡ, lực đạo hùng hồn ép thân thể hắn lún xuống mấy phân, chân cắm xuống nền đá lôi đài.
“Ngươi dám nói mình không phải con rối không? Dám nói không? Dám nói không… Dám không…”
Diệp Phong đắc thế không dừng tay, liên tục giáng ra. Như ý bổng bổ xuống tựa mưa bấc. Ầm! Ầm! Ầm!...
Đợi khi trên đài tan hết khói bụi, chúng nhân mới nhận ra toàn thân Âu Dương Bất Tu lún vào nền lôi đài, chỉ thò từ nửa ngực lên, nguyên lực hộ giáp của hắn mỏng đến độ nhìn không rõ, tuy nhìn có vẻ không thụ thương nhưng xương cốt đã gãy vụn, cơn đau thấu tim khiến sắc mặt hắn méo mó, không nói ra được nửa câu.
“Thật ra ngươi có nói mình là tên hề không?” Nụ cười mỉm trên mặt Diệp Phong vẫn ôn hòa như gió xuân, nhưng xuất thủ không hề lưu tình, cự lực thuật quán thể, như ý bổng lại bổ mạnh.
Ầm! Lần này Âu Dương Bất Tu bị ấn lún cả người xuống lôi đài, chút nguyên lực hộ giáp còn lại tan tành.
"Tu nhi!" Âu Dương Vị Minh chấn kinh có thừa, đau lòng cực độ. Âu Dương Bất Tu là huyết mạch đích hệ, đồng thời là tôn tử mà lão gửi gắm hy vọng, lúc phản lại Mộ Dung gia, lão thà bản thân được ít lợi lộc hơn cũng kiên trì thỉnh cầu đối phương hao phí tinh lực, trọng điểm bồi dưỡng cho hẳn, đủ thấy địa vị của hắn trong lòng lão.
Tôn tử bị Diệp Phong đùa giỡn trên lôi đài, bảo sao lão không nổi giận.
Năng lượng bàng bạc dồn quanh người, Âu Dương Vị Minh quyết định bất chấp tất cả xuất thủ. Nếu tôn tử chết rồi thì lão hối hận cũng đã muộn.
Quỷ Vô Cực tỏ vẻ ngưng trọng, thực lực của đối phương không thể coi nhẹ. Khí thế của Âu Dương Vị Minh gần như tiếp cận tam giai.
Ầm! Ầm!
Nháy mắt, hai người va chạm kịch liệt trên không, năng lượng chấn động dữ dội, hất võ giả đứng xem ngã nghiêng ngả.
“Ai nha nha! Xem ra gia gia ngươi nóng lòng rồi kìa… Bất quá, tựa hồ ngươi chưa chứng minh mình chỉ là tên hề mà thôi.” Diệp Phong bỡn cợt, gã rất tin vào thực lực của Quỷ Vô Cực, không hề lo lắng.
Mộ Dung Tử Thanh trong lòng gã chấn kinh nhìn Âu Dương Bất Tu không hề có sức hoàn thủ, lòng dấy lên cảm giác kiêu ngạo vô cùng. Diệp Phong! Nam nhân ta chọn tương lai sẽ thành một đại nhân vật hô phong hoán vũ. Nhãn quang của ta không tệ. Vừa nghĩ cô vừa ôm gã chặt hơn.
Trên đài cao, thái thượng trưởng lão và Mộ Dung Càn trợn trừng mắt.
“Có thể dễ dàng đánh bại Âu Dương Bất Tu thực lực tiếp cận nhất giai võ tông như thế, lẽ nào Diệp Phong này đã là võ tông?” Thái thượng trưởng lão sau cùng cũng trọng thị Diệp Phong, võ tông chưa đầy hai mươi tuổi, trong lịch sử Võ Nguyên đại lục, thiên tài đạt tới trình độ đó tương lai đều là cường giả đỉnh nhọn. Thiếu niên tiềm lực như vậy, cưới Mộ Dung gia tiểu thư, tuyệt đối xứng đáng.
“Tôn giả này hình như giúp Diệp Phong?”
“Có lẽ họ quen nhau…” Họ không sao ngờ rằng Quỷ Vô Cực là thuộc hạ của gã.
Đám con cháu thế gia đều tỉnh khỏi cơn chấn kinh, thầm lấy làm mừng, may mà ban nãy không chạm vào thiếu niên trông có vẻ hòa thiện này. Ai ngờ khi gã động thủ là quyết liệt như vậy. Đáng sợ hơn là đối thủ thực lực gần ngang võ tông lại bị gã xử lý nhẹ như lông hồng, quả thật nhìn mà kinh hãi.
Tất cả không hẹn mà cùng quyết định lúc bàn bạc biệt bồi thường với Mộ Dung gia thì sẽ lựa chiều, chỉ cần giữ được danh dự là xong.
“Tiểu tạp chủng, mau dừng tay.” Âu Dương Vị Minh gầm lên trên không.
“Lão tặc, ra lệnh cho ta hả?” Diệp Phong lạnh lùng hẳn, như ý bổng vẽ một vòng cung trên không giáng xuống lôi đài.
"Địa long chấn!" Lôi đài đổ nát sụp xuống.
Âu Dương Bất Tu phun ra mấy ngụm máu như không cần mạng nữa, thân thể vùi sâu dưới đá đột nhiên bật lên, vẽ một vòng cung quỷ dị trên không rồi rớt phịch dưới chân Diệp Phong.
Gã hạ thủ rất có chừng mực, tuy đối phương thất khiếu lưu huyết, mất mạng bảy, tám phần mười nhưng chưa hôn mê, nằm thoi thóp dưới đất.
“Được rồi, bọn ta nhận thua.” Âu Dương Vị Minh xung kích mấy phen nhưng không qua được phong tỏa của Quỷ Vô Cực, đành muối mặt cầu xin Diệp Phong: “Trường tỷ thí này ngươi thắng, xin tha cho Tu nhi.”
“Muốn nhận thua? Cũng được.” Diệp Phong ra vẻ thông cảm: “Nhưng trận này do dỗ và lệnh tôn so tài, muốn nhận thua cũng phải do y tự miệng nói ra.”
Âu Dương Vị Minh nhìn tôn tử thoi thóp, tuy giận nhưng không làm gì được Diệp Phong, đành khuất nhục cúi đầu: “Tu nhi đã bị đày đọa thành thế kia, bảo nó lên tiếng thì mở miệng thế nào?”
“Vị tất, chi bằng để mỗ hỏi y.” Diệp Phong cười gian xảo, dùng mũi chân hất thân thể Âu Dương Bất Tu lật lại.
“Ngươi có nhận thua không?” Diệp Phong nhìn xuống Âu Dương Bất Tu nằm thê thảm dưới đất.
“Ta… ta…” Cổ họng hắn như thể bị chặn lại, không nói ra được tiếng nào.
“Ngươi nhận thua hay không?” “Ngươi nhận thua hay không?” “Ngươi có nhận thua hay không?” Diệp Phong hỏi liên tục như pháo liên châu, tiếc là Âu Dương Bất Tu không thể trả lời.
“Chi bằng… chúng ta đổi cách hỏi.” Diệp Phong cười “hòa thiện”: “Ta hỏi, ngươi chỉ cần gật hoặc lắc để trả lời.”
Âu Dương Bất Tu rên rỉ gật đầu, chút lực khí đó thì hắn có.
“Thật ra ngươi có muốn…” Diệp Phong dài giọng, Âu Dương Bất Tu vội dốc hết khí lực còn lại gật đầu.
“Tiếp tục tỷ thí?” Gã chuyển lời khiến Âu Dương Bất Tu sững sờ, cả câu là “ngươi có muốn tỷ thí tiếp không?”
Âu Dương Bất Tu gật đầu, Diệp Phong liền nở nụ cười đắc sính, lộ rõ hai hàm răng trắng, nói với Âu Dương Vị Minh: “Xem ra lệnh tôn không có ý nhận thua, các hạ là gia gia, cũng nên thành toàn cho hắn?”
Tất cả đều che miệng cười, thiếu niên này quả thật gian trá. Nhưng dù Âu Dương gia hay Mộ Dung gia chiếm thượng phong đều không liên quan đến họ. Ban nãy họ không đứng ra nói nửa câu công đạo hộ Mộ Dung gia, giờ tất nhiên cũng làm thế với Âu Dương gia.
Những thế lực phe Âu Dương gia run cầm cập, họ sợ Quỷ Vô Cực nên đời nào chịu đứng ra, đằng nào bị hành hạ là Âu Dương Bất Tu, không liên can đến họ.
“Xú tiểu tử, ngươi đừng khinh người quá.” Âu Dương Vị Minh gần như phát điên, đường đường là võ tôn, đã bao giờ lão bị đùa cợt như thế đâu, nếu không vì Quỷ Vô Cực, lão đã lao lên xé Diệp Phong thành vạn mảnh lâu rồi.
“Ta bắt nạt ngươi thì sao?” Diệp Phong hơi dụng lực xuống chân, xương Âu Dương Bất Tu kêu lách cách: “Âu Dương Vị Minh ngươi lúc trước không phải ngông nghênh lắm sao? Dù là điên đảo hắc bạch hay xuyên tạc sự thật đều là sở trường, giờ ta chỉ học chút vỏ ngoài, ngươi đã không chịu nổi hả?”
“Ha ha! Tiểu tử này được lắm.” Mộ Dung Càn bật cười. Ban nãy Âu Dương Vị Minh dùng mọi độc chiêu, sai mấy tên đáng ghét chứng minh tuổi tác rồi sai Âu Dương Bất Tu bịa đặt xuyên tạc khiến Mộ Dung gia vạn phần khuất nhục.
Không ngờ Diệp Phong vừa ra mặt là tình thế nghịch chuyển. Những nhục nhã mà Âu Dương Vị Minh dành cho Mộ Dung gia được gã trả lại từng chút lại. Nhìn gương mặt Âu Dương Vị Minh méo mó vì phẫn nộ, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng cười ha hả. Diệp Phong lấy gậy ông đập lưng ông thật khiến người ta hả dạ.
“Thanh niên… quá huênh hoang không phải việc gì tốt lành.” Trong đám đông, một bóng đen vút lên, là một võ tôn.
Hắn vỗ mạnh lên không, thổ hắc sắc năng lượng chùy cực lớn giáng vào Mộ Dung Càn trên đài cao. Xuất thủ xong, hắn không quan tâm đến kết quả, lắc mình như chớp hướng đến Diệp Phong