Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 613: Q.3 - Chương 613: Đập đi làm lại






Mục đích Diệp Phong đến thánh địa là để tìm cách giải trừ vu chú - - Sinh mệnh điêu linh cho sư phụ. Nhưng tìm được rồi còn phải về Võ Nguyên đại lục mới giúp được sư phụ thật sự khỏe lại.

Nhưng gã quên mật một phiền hà thập phần trọng yếu là quay về Võ Nguyên đại lục phải qua thông đạo ngược chiều. Lúc họ xuôi chiều tiến nhập thánh địa, năng lượng phong bạo không bị dẫn phát nên không hiểu được gian hiểm. Nhưng Thánh điện nghiên cứu mấy vạn năm không phá giải được nguy hiểm đi ngược dòng thì đủ thấy khi năng lượng phong bạo nổi lên đáng sợ thế nào. Dù là địa giai hoặc thiên giai đều không chống được dòng năng lượng cuồng đó.

Cũng may tu vi của gã chi là hư giai, hi vọng không dẫn phát năng lượng phong bạo quá mạnh. Nhưng dù thế nào, gã cũng phải lấy được Hồn tâm khoáng để kháng cự năng lượng phong bạo này, bằng không hy vọng quay lại Võ Nguyên đại lục sau khi đạt thành mục đích sẽ biến thành bong bóng.

Nhưng Hồn tâm khoáng chỉ sản sinh ở trung tâm khoáng mạch có phú nhiêu hồn thạch. Hồn khoáng này mà xuất hiện thì sẽ khiến Thánh điện và Vu võ tranh đoạt kịch liệt, với thực lực hiện giờ của gã không có tư cách tham dự… Sự tình, khá khó xử rồi.

“Ừ, Diệp Phong, ngươi đang nghĩ gì?” Kiếm Vô Phong thấy sắc mặt gã hơi lại thì hỏi.

“Tại hạ nghe nói số lượng phú nhiêu hồn khoáng rất ít, còn thần sơn tiêu hao Hồn tâm khoáng tựa hồ không nhỏ. Thánh điện còn phải lấy một phần Hồn tâm khoáng cho thánh sứ về đại lục, như vậy có đủ dùng không?” Gã hỏi dò.

“Tất nhiên không đủ.” Kiếm Vô Phong cười khổ lắc đầu: “Hồn tâm khoáng lấy được không dễ, một phần bị Vu ma nhất tộc cướp mất. Từ khi thần tôn vào thần sơn, số lượng Hồn tâm khoáng cần cho mỗi trăm năm là gánh nặng như nhẹ với Thánh điện. Nếu không nhờ lúc xưa Vu ma yếu thế, Thánh điện tích tụ được không ít thì e không chống chọi được đến giờ.”

“Chỉ là để cung ứng cho cho nhu cầu Hồn tâm khoáng của thần tôn mà gần nghìn năm nay, cơ hội Thánh điện phái thánh sứ xuống đại lục ngày càng ít… Nếu không vì đại lục còn việc quan trọng chưa giải quyết xong thì Thánh điện đâu đến nỗi quẫn bách như thế.” Kiếm Vô Phong nói đến việc trọng yếu là Yêu vương.

Để bắt Yêu vương, Thánh điện không ít lần sai hư thánh xuống đại lục nhưng không làm gì được ông mà con tiêu hao nhiều Hồn tâm khoáng. Hiện giờ, trừ miễn cưỡng đáp ứng được yêu cầu của thần tôn thì Thánh điện không còn thừa Hồn tâm khoáng để sai thánh sứ xuống đại lục. Chả trách gã vào thánh địa hai năm mà Thánh điện không có động tĩnh gì, hóa ra vì Hồn tâm khoáng thiếu thốn nghiêm trọng nên đành gác việc đối phó Yêu vương lại.

Xem ra muốn đoạt Hồn tâm khoáng từ tay Thánh điện là việc bất khả thi. Gã tuy thèm muốn hôi sắc khoáng thạch lơ lửng quanh thần sơn nhưng biết Hồn tâm khoáng đó không thể động vào được. Trong thần sơn còn năm người thực lực cao hơn thiên thánh, định đoạt đồ trong tay họ khác nào tự rước lấy diệt vong.

Muốn lấy Hồn tâm khoáng phải tìm phương pháp khác.

“Được rồi, thần tôn đã cho phép ngươi vào bái kiến, vào đi.” Chướng ngại năng lượng của thần sơn từ từ mở ra một thông đạo hẹp như mời Diệp Phong vào. Gã không dám hỏi Kiếm Vô Phong làm cách nào báo tin cho thần tôn.

“Thiên thánh đại nhân không vào bái kiến Diệp Phong sao?” Gã ngần ngừ.

“Đơn độc triệu kiến, Kiếm mỗ không tiện vào theo.” Kiếm Vô Phong mỉm cười: “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần thật thà trả lời thần tôn thì sẽ là việc tốt.”

Đến nước này, gã chỉ còn cách nghiến răng đi vào thông đạo dẫn tới thần sơn.

“Loại hôi sắc năng lượng này tương tự với hỗn nguyên lực trong thể nội ta. Chỉ là càng tự nhiên, hoàn mỹ lại thần bí hơn…” Càng đến gần chướng ngại xám xịt, gã càng cảm nhận được hôi sắc năng lượng và khí hải hòa hợp với nhau, có điều là khí hải của gã đang bái phục hôi sắc năng lượng còn đối phương thể hiện uy áp, khiến gã có cảm giác kính sợ như nhìn lên núi cao ngất trời.

Gã bất tri bất giác chậm bước lại, tâm thần chìm hết vào niềm kính sợ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói hư vô phiêu diêu: “Ha ha, tiểu tử, vào rồi sao còn chần chừ?”

Gã lập tức toát mồ hôi lạnh, ban nãy tâm thần gã như được hôi sắc năng lượng chỉ dẫn, thoáng chạm được đến cảnh giới chí cao trong sâu thẳm linh hồn, suýt nữa đã vận hành Nguyên Thần quyết mà tu luyện. Nếu tu luyện trong tình huống vô ý thức thì bí mật về công pháp của gã sẽ bại lộ, lại đang ở trong thần sơn, nếu để thần tôn phát giác sơ hở thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Cũng may giọng nói đột ngột của thần tôn khiến gã tỉnh khỏi trạng thái nhập định, bằng không hậu quả khó tưởng tượng. Gã hơi trấn định, nhanh chóng đi qua thông đạo, vào trong thần sơn.

Vào thần sơn, đập vào mắt là một tòa Kim điện hùng vĩ vươn lên sừng sững. Kim điện phát ra uy ấp hùng hồn, khí thế tuyệt luân khiến gã khó ngẩng lên.

“Tiểu tử, đừng sợ, vào đi.” Giọng nói hư vô phiêu diêu vang lên, đại môn Kim điện từ từ mở ra, trước mắt gã hiện lên một tòa điện cao lớn, trống trải, năm cây trụ đủ cho mười người ôm mỗi cây sừng sững đừng ở các phương vị. Trên mỗi cây khắc vô số hình ảnh và văn tự cổ xưa, gã nhìn nhưng không hiểu gì.

Bất quá chính giữa năm cây trụ có khắc từng đạo phù, hàm nghĩa không lạ lẫm gì với gã, là ngũ hành nguyên lực -- kim mộc thủy hỏa thổ.

Đến lúc này, gã không còn khẩn trương, trấn định bước vào trong điện.

“Tiểu tử khá lắm. Ngươi khiến bản tôn nhớ đến một tiểu võ hoàng cách đây không lâu có đến bái kiến, tuy y… nhưng cũng là nhân vật rất khá.” Giọng nói phiêu diêu dừng lại, nói đầy hàm hồ.

Diệp Phong hiểu đối phương đang nói đến Yêu vương. Mấy chục năm với một thần tôn sống hơn mười vạn năm thì là không lâu lắm.

“Không rõ thần tôn triệu kiến tại hạ vì việc gì?” Gã không biết người nói chuyện với mình ở vị trí nào, chỉ thấy trong đại điện phía trước có năm bức tượng sống động toát ra khí tức uy nghiêm mà hùng hậu. Tượng khắc họa năm nhân vật uy phong lẫm lẫm, chắc là nguyên hình của Ngũ hành thần tôn được thờ phụng ở đây. Gã ôm quyền hướng về phía một bức tượng, cúc cung hỏi.

Giọng nói hư vô phiêu diêu lại vang lên: “Nghe nói ngươi có thể đồng thời khu động hai loại nguyên lực, có thể thi triển cho ta xem không?”

Diệp Phong không hề do dự, lập tức thi triển tru thần không gian, quyền đầu tích tụ thổ chân nguyên dao động. Đằng nào bốn khí hải của gã cũng dung hợp làm một, dù Ngũ hành thần tôn có thần thông quảng đại hơn nữa cũng không biết được trong thể nội gã có mấy khí hải?

Quả nhiên, thanh âm hư vô phiêu diêu ừ một tiếng có vẻ hài lòng. Đối phương trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ngươi có thể cho ta biết vì sao ngươi lại thực hiện được không?”

Vấn đề này, từ lúc trò chuyện với Kiếm Vô Phong thì đã đoán được nên chuẩn bị sẵn rồi. Gã kể lại một lần nữa những gì đã nói với Kiếm Vô Phong, rồi bổ sung một câu: “Vì sao hai khí hải hợp lại, tại hạ không hề biết. Nhưng theo tại hạ đoán, có lẽ vì thổ nguyên khí hải của tại hạ bị hủy, sau này nhờ cơ duyên xảo hợp có được tiên thiên kim nguyên, không có gốc là bản nguyên khí hải nên hai khí hải mới đồng thời lớn lên.”

Lời giải thích này là gã bịa ra, lúc gã có Tru Thần cung thì đích thổ nguyên khí hải đã hình thành quy mô, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước, gã có thể đồng thời tu luyện nhiều khí hải là dựa vào nguyên nguyên lực hồn hậu cân bằng lại, nhưng gã nói thế thì đối phương tất nhiên không thể phân biệt đúng sai, hà huống gã bịa đặt nhưng thoạt nghe rất có lý, khiến người ta buộc phải tin.

Thanh âm phiêu diêu lại trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ. Diệp Phong đứng trong điện, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, nhưng thực tế gã đang khẩn trương cùng cực, áp chế mình hết mức khiến mồ hôi lạnh cũng không dám toát ra. Nếu đối phương chỉ hơi nghi ngờ, e rằng gã sẽ lộ sơ hở, từ đó bại lộ việc đã nói dối.

Thần tôn không khiến gã đợi quá lâu, ân thanh phiêu diêu lại vang lên: “Đập đi làm lại? Cũng là cách có thể…”

Da mặt Diệp Phong hơi giần giật? Lẽ nào họ không vừa lòng chỉ tu luyện một loại khí hải mà muốn tu luyện hai loại, thậm chí ngũ hành khí hải toàn tu? Nhưng với tu vi của họ thì sao lại có ý nghĩ kỳ quái đó?

Đập đi làm lại! Nghe ra rất có lý, nhưng hung hiểm và gian nan trong đó đâu chỉ một câu là khái quát được? Hà huống phương pháp đồng tu khí hải này là do gã kết hợp trải nghiệm của mình mà bịa ra, không có Nguyên Thần quyết thì thành công hay không khó nói trước. Nhiều khả năng là đập rồi mà không làm lại được.

Bất quá gã không tiết lộ là mình nói dối, Ngũ hành thần tôn chính thị thủ phạm bức hại sư phụ, nếu họ muốn đập đi làm lại thì gã hy vọng chúng mất mạng hoặc tu vi tận phế, coi như báo thù cho sư phụ.

Đồng thời gã cũng lấy làm lạ, Ngũ hành thần tôn lẽ ra là năm người nhưng giọng nói thì hình như nãy giờ chỉ một người trò chuyện với gã, lẽ nào chỉ có một vị thần tôn có nghi vấn? Những thần tôn khác không hề hứng thú với việc đồng tu nhiều khí hải? Nhưng đó không phải việc gã quan tâm nhất, mà là đã cho đối phương biết ‘bí mật’ rồi, không hiểu sẽ được đối đãi thế nào….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.