Có phải Diệp Phong kia không? Sao hôm nay lại đến đây?” Diệp Phong xuất hiện, đám đông ồn ào hẳn lên.
“Lẽ nào năm nay y tham dự?”
“Có thể. Bất quá tuy hai năm trước y từng bốn năm liên tục đoạt ngôi, nhưng giờ phượng hoàng lạc phách kém cả gà, không còn khí hải thì lấy đâu ra bản lĩnh?” Giọng nói khinh thường, nghe là biết do một thiếu niên nói ra.
“Hừ, người ta không có bản lĩnh nhưng lại câu được đệ tử Bích Thủy cung, ngươi được sao?” Tuy cười nhạo đối phương nhưng ngữ khí đầy ganh tỵ.
“Hừ, số y may thật.” Giọng nói đầy ghen tức liên tục vang lên. Nhưng không ai dám lớn tiếng… Dù sao một đệ tử Bích Thủy cung đang đi bên Diệp Phong, không ai dám chạm tới gã.
“Y phong quang không được lâu nữa đâu. Đệ tử Bích Thủy cung thân phận thế nào? Sau này người ta tiếp xúc với nhiều thanh niên tuấn kiệt, có chấp nhận một phế vật nữa không? Có lẽ hiện tại y đắc ý nhất thời mà thôi.”
Chúng nhân cười nhạo. Đích xác, phế vật không có khí hải, chỉ biết luyện thể, sau này sao có thể sánh với đệ tử Bích Thủy cung?
“Y lựa hôm nay đến để khoe khoang hả?”
“Ta thấy thế, hôm nay mọi thanh niên các gia tộc trong thành đều đến thi đấu, Diệp Phong y không còn uy phong trên lôi đài được thì ở dưới thể hiện uy phong uy phong, may chăng thỏa mãn lòng hư vinh.”
“Dựa vào nữ nhân, đúng là vô dụng.” Nét mặt chúng nhất nhất thời đủ mọi hỉ nộ ái ố.
oOo
Quảng trường trung ương, cũng là nơi Bích Thủy cung thu đồ đệ mấy ngày trước, giờ đã dựng lên một lôi đài bằng đá mỗi chiều mười thước.
Trên chủ tịch đài ở phía đông, tộc trưởng Diệp gia và Bạch Thủy gia ngồi phía trước, đằng sau là tộc trưởng các gia tộc khác. Đều là những người có máu mặt trong Ngọa Lăng thành.
Gần lôi đài cũng dựng không ít chỗ ngồi quan sát, các tiệm bán hàng gần đó đều dừng làm ăn, đầy ních người xem.
Một hộ về Diệp gia vội vàng chạy đến cạnh Diệp Thừa Thiên, ghé tai thì thầm.
Diệp Phong đã đạt đến thất giai, nhân cơ hội này thể hiện ra cũng không hẳn không được. Luyện thể hai năm đạt đến bình dân thất giai, đích xác là thành tựu bất phàm. Chỉ tiếc rằng… thực lực đó không đủ để dẹp yên tính huênh hoang hai năm nay của Bạch Thủy gia, ôi!
Lần trước phái Diệp Bất Quần đến lấy lòng, không ngờ tên xuẩn tài đó lại tạo thành hiệu quả ngược. Nếu Diệp Phong thật sự nghĩ thông, ông ta có thể nhân cơ hội làm dịu đi mối quan hệ giữa hai bên. Diệp Thừa Thiên thầm hạ quyết tâm. Theo tiến độ của Diệp Phong, thành võ đồ chỉ là việc sớm muộn, cũng coi là một phần sức mạnh của Diệp gia, tất nhiên không đời nào dễ dàng bỏ qua.
Nhĩ lực của Bạch Thủy Nham sắc bén vô cùng, cười ruồi trào phúng: “Sao thế, năm nay Diệp gia các vị không còn ai, phái cả thiên tài không có khí hải xuất trường ư?”
Diệp Thừa Thiên lạnh lùng liếc đối phương, không hề phản bác, con trai Bạch Thủy Nham là Bạch Thủy Ưng đã tấn nhập võ đồ, ngôi quán quân lần này nắm chắc đến chín phần. Tranh hơi lời lẽ với nhau không có ý nghĩa gì.
Gần lôi đài, mấy chục thiếu niên đang thư gân giãn cốt, dáng vẻ chỉ chực lên đài. Toán thiếu niên chia làm đôi, đông nhất là thuộc Bạch Thủy gia và Diệp gia, mỗi nhà trên dưới mười người.
Trong các tuyển thủ trẻ tuổi của Bạch Thủy gia, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi khá anh tuấn, mặt hơi đắc ý được vây quanh như ngàn sao quanh vầng trăng. Hắn giơ tay phải lắc lắc với các tuyển thủ Diệp gia, ra vẻ khiêu khích.
Hắn là con trai duy nhất của Bạch Thủy Nham tên Bạch Thủy Ưng, thiên phú tu luyện số một số hai ở Ngọa Lăng thành. Sau khi Diệp Phong gục ngã, trong số các thanh niên dưới mười tám tuổi, thực lực của hắn cao nhất. Hắn hơn Diệp Phong một tuổi, năm nay mười bảy, nửa năm trước tấn nhập võ đồ, là thanh niên đạt đến cảnh giới này nhanh nhất, sau Diệp Phong. Năm xưa, hắn luôn coi Diệp Phong là tử đối đầu, vì Diệp Phong tuy nhỏ hơn một tuổi nhưng thực lực luôn cao hơn, năm nào trên thiếu niên đấu trường, hắn cũng chỉ đạt á quân.
Khí hải Diệp Phong bị phế, thời gian đầu hắn liên tục đến làm phiên, sỉ nhục gã. Nhưng vì Diệp Phong tỏ ra suy sụp và ẩn nhẫn nên hắn mất hứng, không buồn đến bêu xấu gã nữa. Nhưng nếu ngẫu nhiên gặp, hắn cũng không ngại làm nhục, hai năm nay, Diệp Phong tương đối hay gặp tình trạng này.
Diệp Phong gục ngã, lớp hậu bối của Diệp gia không có ai thực lực vượt trội. Hai năm nay, ở thiếu niên đấu trường, thậm chí Diệp gia không vào được ba vị trí đứng đầu. Đối với một gia tộc độc bá nửa địa bàn Ngọa Lăng thành thì quả thật là việc mất mặt. Tuy còn thiếu niên có thiên phú như Diệp Lam nhưng y còn quá nhỏ tuổi, vài năm tới Diệp gia khó lòng vươn lên.
Thành ra, thiếu niên Diệp gia chỉ biết nín nhịn thái độ gây sự của Bạch Thủy Ưng, ai bảo đối phương quá mạnh? Nhất giai võ đồ và thất giai bình dân, khoảng cảnh như đỉnh cao và vực sâu, tuyệt đối không thể vượt qua. Hà huống trở thành võ giả sẽ bắt đầu tu luyện võ kỹ, bước sang cảnh giới mới về nắm vững nguyên lực. Chỉ khác nhau một cấp nhưng kỳ thật là hai khái niệm khác hẳn.
“Tỷ thí sắp bắt đầu rồi. Vì sao còn chưa thấy vị luyện thể thiên tài của gia tộc các vị?” Diệp Thừa Thiên làm lơ nhưng Bạch Thủy Nham hiển nhiên đắc thế vẫn không tha, kế tục trào phúng.
“Năm nay Diệp gia không để Diệp Phong tham dự… Hơn nữa tỷ thí bắtđầu rồi, không được đổi tuyển thủ, tại hạ muốn đổi cũng không thể phá hoại quy củ.” Diệp Thừa Thiên bình tĩnh đáp.
“Ha ha, vậy thì lão phu thất vọng quá.” Bạch Thủy Nham ngửa mặt cười chói tai, trong mắt đầy nét khinh miệt: “Nghe nói tiến độ luyện thể của y không tệ, vốn định nhân cơ hội này xem thiên tài khi xưa có bao nhiêu thực lực.”
“Sẽ có cơ hội… Hi vọng Bạch Thủy gia chủ lúc đó đừng kinh ngạc.” Diệp Thừa Thiên lạnh lùng.
“Một con cá ươn thối tha lẽ nào còn giãy được nữa!” Bồi một câu độc ác xong, Bạch Thủy Nham lại nhìn Bạch Thủy Ưng, ánh mắt đầy yêu thương.
oOo
Diệp Phong cùng hai mỹ nữ đi loăng quăng du ngoạn, một chốc sau đến chỗ chuyên bán trang phục, trang sức. Trang sức tinh tế cũng các loại y phục đẹp đẽ khiến ánh mắt ba người nhất thời không rời đi được.
Ngọa Lăng thành tuy không quá phồn hoa nhưng với tiểu nha đầu, vẫn là lần đầu tiên đi dạo ở phố phường náo nhiệt như thế, đôi mắt hiếu kỳ không ngừng quan sát, niềm bất mãn vì bị Diệp Phong kéo đi chơi dần tan biến, tính tình trẻ con nghịch ngợm dần bộc lộ.
Thấy cô bé cao hứng, Thẩm Lan cũng vui vẻ. Một bên là thiếu niên cô quan tâm nhất, một bên là tiểu sư muội sau này cùng tu luyện, đương nhiên cô hy vọng hai bên cơm lành canh ngọt. Cô nhận ra tiểu nha đầu hình như bất mãn với Diệp Phong, có lẽ vì gã đánh rách dải lụa trắng của cô bé, thành ra cô dẫn tiểu nha đầu vào một tiệm bán trang phục thiếu nhi, muốn chọn cho một bộ thật đẹp.
Tiểu nha đầu chọn hồi lâu, sau rốt nhờ Thẩm Lan tinh tế chọn được, Diệp Phong lại cưỡng bách cô bé phải thay y phục, nên cũng đành đỏ mặt đổi sang bộ màu trắng đẹp đẽ. Tiểu nha đầu còn nhỏ nhưng phong thái đã chớm hình thành, được y phục tô điểm, càng trở nên linh lung khả ái, ngay cả chủ tiệm cũng luôn miệng khen.
Thẩm Lan nhân cơ hội, vừa khen tiểu nha đầu xinh đẹp vừa tìm cách cho cô bé biết, tuy Diệp Phong mất nửa tháng tiền công nhưng thấy cô bé vui như thế cũng đáng.
Tuy tiểu nha đầu mơ hồ về khái niệm kim tiền nhưng nghe được từ lời lẽ của Thẩm Lan rằng Diệp Phong đối với mình thành tâm hảo ý, ánh mắt nhìn gã không còn chứa nhiều địch ý như trước.
Xem ra tên lừa đảo này không xấu lắm… Ừ, nếu sau này hắn đến Bích Thủy cung, để hắn nếm mùi đau khổ một chút là được. Ý nghĩ ngây thơ này khiến cô bé mỉm cười sung sướng.