Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 611: Q.3 - Chương 611: Đến gặp thần tôn






“Đấy là Ô Mông tự rước lấy.” Các thiên thánh trên đài biết Ô Mông chết dưới bổng của Diệp Phong nên thầm thở dài. Nhưng giờ họ không tiếc vì tổn thất một địa giai, bởi giá trị của Diệp Phong rõ ràng vượt xa Ô Mông.

Nếu… Diệp Phong có thể giải được nghi vấn bấy lâu trong lòng thần tôn, dù là giá nào Thánh điện cũng có thể chấp nhận.

Trong quảng trường, kim quang từ tru thần lĩnh vực của gã tan đi, chướng ngại tiễn khí từ từ tan biến. Trước mắt chúng nhân chỉ còn lại mình gã, Ô Mông như đã bốc hơi, không còn tung tích.

Tình hình đó khiến tất cả đoán được Ô Mông đã triệt để thất bại, bại đến độ cái mạng cũng để lại trong tru thần lĩnh vực.

Ánh mắt từ phía ngoài tụ hết lên chỗ các thiên thánh trên đài cao. Kiếm Vô Phong định đứng lên tuyên bố kết quả chiến đấu thì Liệt Mãnh lại cướp lời trước, nói bằng giọng cực kỳ hồn hậu: “Ô Mông đấu với Diệp Phong, người thắng là Diệp Phong.”

“Ô Mông vì thực lực kém cỏi nên đã mất mạng trong tay Diệp Phong, vì song phương có ước định trước, mất mạng cũng sẽ tự chịu trách nhiệm, không liên can đến người khác. Thánh điện không truy cứu tội giết người của Diệp Phong, tương lai kẻ nào trách cứ y vì trận chiến hôm nay sẽ bị Thánh điện xử phạt thật nặng.”

Chúng nhân ở ngoài đều hít một hơi khí lạnh, giết chết một địa giai cường giả mà Thánh điện không những không trách tội, ngược lại có ý che chở, ai cũng hiểu Diệp Phong sau này coi như lên mây. Khó trách, một nhân vật với hư giai tu vi mà chính diện trảm sát địa gia thì dù thế nào Thánh điện cũng không thể quá mức hà khắc… Chúng nhân đều ghen tị, có điều họ không biết thái độ đó của Thánh điện không chỉ vì gã có tiềm chất tuyệt luân.

Diệp Phong liếc Liệt Mãnh đầy lạ lùng, phiền hà lần này vốn do lão tạo ra, sao hiện giờ lại như đứng về phía gã? Dù gã thể hiện thực lực cao thâm thì cũng không đến mức khiến Liệt Mãnh e dè như thế chứ nhỉ? Dáng vẻ đối phương như trút được gánh nặng, được giải thoát không bằng.

Liệt Mãnh lúc này đang thầm cười khổ, đương nhiên lão không e dè thực lực của Diệp Phong nhưng phải e dè thái độ của thần sơn. Một khi thần tôn quyết định triệu kiến Diệp Phong, dù sau cùng kết quả thế nào thì gã cũng không còn là nhân vật lão có thể tùy ý nhào nặn nữa. Dù gã phản lại Thánh điện như Yêu vương thì lão cũng không có quyền lợi xử trí, hà huống kết quả lần triệu kiến này còn chưa biết.

Nên lão phải nhanh chóng tìm cách hòa giải bớt quan hệ căng thẳng với gã. Bằng không một khí gã đắc thế thì lão sẽ không dễ chịu gì. Nghĩ vậy, Liệt Mãnh miễn cưỡng mỉm cười “thiện ý” khiến Diệp Phong lạnh buốt trong lòng, toàn thân nổi gai ốc.

Chúng nữ ở ngoài quan chiến, cùng lên chúc mừng gã.

“Ca ca tốt nhất. Ca ca giúp Hạ Kỳ Lạp trút giận.” Hạ Kỳ Lạp theo sát cạnh gã như còn mèo khả ái.

“Ha ha, xem ra quan hệ giữa nha đầu của hỏa sứ và Diệp Phong không tệ.” Bọn Kiếm Vô Phong đột ngột xuất hiện cạnh Diệp Phong và chúng nữ, khiến gã hơi cảnh giác.

“Các vị thiên thánh đại nhân, không hiểu có chuyện gì?” Diệp Phong sinh nghi, toán đại nhân vật này cũng đến tìm thì không đơn giản.

“Không có gì đặc biệt, Diệp Phong ngươi đến thánh địa hai năm rồi mà chưa tu tập thánh kỹ. Tuy võ kỹ ngươi thi triển có uy lực không kém gì thánh kỹ nhưng trong Thánh điện không thiếu thủ đoạn có uy lực hơn thế nên bọn ta nhắc nhờ ngươi, mấy hôm nay nên ở lại Thánh điện, thánh kỹ của Kim điện và Thổ điện sẽ mặc tình cho ngươi chọn miễn phí, thế nào?” Kiếm Vô Phong cười ha hả.

Gã bất giác động lòng. Trước đây gã không hứng thú lắm với Thánh điện thánh kỹ vì tru thần tiễn kỹ hay nhất bí đều còn không gian tăng tiến, không kém hơn bất kỳ thánh kỹ nào. Nhưng giờ, trận chiến với Ô Mông cho gã thấy thánh kỹ cũng phân chia đẳng cấp.

Thiên ảnh tác hồn thương của Ô Mông, luận về uy lực e còn hơn nhất bí, gã phải nhờ vào uy lực của khai thiên hỗn độn chi khí của như ý bổng mới sánh được. Nhưng nếu gã tu luyện một môn thánh kỹ uy lực tương đương Thiên ảnh tác hồn thương rồi thi triển bằng như ý bổng thì sẽ càng kinh nhân. Đằng nào biết nhiều không hại gì, đề nghị của Kiếm Vô Phong khiến gã thật sự động lòng.

Muốn học tập thánh kỹ tại Thánh điện phải đồng thời có cả công huân và hồn thạch mới đổi được. Ý bọn Kiếm Vô Phong là hình như gã không cần đổi gì cũng có thể học được thánh kỹ tối cao, thậm chí là hơn cả Thiên ảnh tác hồn thương.

“Vậy… không biết bọn Thẩm Lan…” Gã nhất thời không đoán được ý đồ của đối phương nên nhân cơ hội hỏi dò.

“Không vấn đề gì. Thánh kỹ các điện dưới thiên giai tùy họ lựa chọn.” Kiếm Vô Phong bổ sung: “Không phải bọn lão phu keo kiệt mà tu vi của họ hiện giờ tối đa chỉ có thể tu luyện địa giai thánh kỹ.”

“Vậy Diệp Phong không từ chối nữa.” Lợi ích đưa đến nơi, gã không có lý do cự tuyệt. Tuy gã biết đối phương có ý đồ nhưng xem ra không có ác ý, chắc vì coi trọng thực lực và tiềm lực của gã mà thôi, dù không biết sẽ phải trả gí gì vì lợi ích này nhưng có cơ hội đề thăng thực lực, gã tuyệt đối không bỏ lỡ.

Theo cách thông thường, công huân của gã hiện giờ tối đa chỉ học được địa giai thánh kỹ, và phải chi thêm rất nhiều hồn thạch, gã được tiếp xúc với thiên giai thánh kỹ, mặc kệ có thi triển được hay không thì tương lai cũng có lúc dùng đến.

oOo

"Tiếp chiêu của muội: Thiên ảnh tác hồn thương!"

"Coi Phần thiên mạt nhật diễm của tỷ!"

Trên không, Mộ Dung Tử Thanh và Đông Phương Hồng Diệp đang so tài bằng địa giai thánh kỹ mới học được. Tuy rằng với tu vi hư giai thi triển địa giai thánh kỹ, năng lượng tự thân khó duy trì được lâu nhưng uy lực cũng phi thường kinh nhân, tăng thêm thực lực bảo vệ cho chúng nữ. Hiện tại nhị nữ chỉ mới hiểu sơ sơ, uy năng thể hiện ra đã vượt xa thực lực lúc trước của họ, nếu quen thuộc rồi thì thực lực sẽ còn tiến xa.

“Phong đang nghiên cứu gì nhỉ?” Thẩm Lan mới tham ngộ xong, cô chọn được một môn địa giai thánh kỹ thích hợp thi triển băng nguyên lực - - Thiên cương vạn điệp vũ. Một khi thi triển có thể ảo hóa ra vô số băng hồ điệp do nguyên lực năng lượng hình thành, con nào cũng uy lực kinh nhân, lại bay múa đầy trời khiến người ta không thể phòng bị.

Diệp Phong hé cặp mắt đang nhắm, kéo người ngọc vào lòng, cảm thụ mùi thơm từ thân thể cô phát ra, cười bảo: “Thủ đoạn chiến đấu mà Thánh điện tích tụ qua mấy vạn năm quả nhiên có điểm hơn người. Thiên giai thánh kỹ mà tu luyện đến cực trí, uy lực không kém gì Thần thông thuật tối cao thâm của Vu võ nhất tộc. Nhờ thế mà lực lượng thiên giai của Thánh điện không kém gì Vu võ.”

“Huynh chọn mấy môn?”

“Ha ha, thánh kỹ thích hợp với mình, một môn là đủ rồi.” Diệp Phong mỉm cười, nắm tay thành quyền, đấm vào hư không.

Một dải hắc quang từ quyền phong của gã vút ra, cách mấy thước trước mặt, không gian như sụp đổ thành một lỗ đen lớn. Quanh lỗ đen, mọi tồn tại, kể cả thiên địa linh khí và mọi năng lượng còn lại mà mắt thường không nhìn rõ đều bị hút vào. Tiếp đó lỗ đen như ăn no, từ từ khép lại tựa khép mắt.

“Chiêu Mẫn diệt hư không này thuần túy do sức mạnh hồn hậu phát ra khiến không gian sụp đổ. Trọng lượng của như ý bổng thích hợp với thủ đoạn này, còn mọi thiên giai thánh kỹ khác đều lãng phí năng lượng vào kỹ xảo hoặc tốc độ mà sa xuống hạ thừa… Chí ít cũng không hợp với ta thi triển.” Gã lắc lắc Thẩm Lan đang bị thiên giai thánh kỹ khiến cho kinh hãi, mỉm cười nói.

Uy lực môn thánh kỹ nào so với Nhất Bí thì thế nào?

“Uy lực chí ít cũng gấp đôi, trừ lực đạo của bản thân công kích thì Mẫn diệt hư không sẽ tạo ra hắc động khi không gian sụp đổ, nuốt chửng tất cả. Hiệu quả này có lúc là uy hiếp trí mạng với địch nhân.” Diệp Phong cực kỳ vừa ý với môn thánh kỹ này.

“Hỏa nguyên thánh kỹ và mộc nguyên thánh kỹ, để tránh bị Thánh điện hoài nghi, không học cũng không sao. Ngược lại với kim nguyên thánh kỹ, vì Tru Thần cung đúc từ tiên thiên kim nguyên nên tăng lực cực mạnh cho kim nguyên kỹ năng. Tuy thiên giai thánh kỹ hơn nhiều Tru thần tiễn nhưng không thích hợp cho Tru Thần cung thi triển. Tru thần tiễn mà phối hợp với Tru Thần cung, uy lực không kém bất kỳ thiên giai thánh kỹ nào.”

“Tức là huynh không sử dụng kim nguyên thánh kỹ?” Thẩm Lan tiếc rẻ.

“Không hẳn… Thiên giai thánh kỹ tuy không phù hợp nhưng trong số địa giai thánh kỹ, ta phát hiện được một môn rất hay.” Diệp Phong co tay búng, Linh tê nhất chỉ xẹt ra, lúc tách khỏi ngón tya gã, kim quang chia thành ba đại, năng lượng khí tức không hề giảm bớt.

“Đó là…”

“Càn khôn tạo hóa thuật! Môn thánh kỹ này không phải thủ đoạn chiến đấu mà là kỹ xảo thi triển kim nguyên, phân hóa kỹ năng phòng ngự hoặc công kích thành ba đạo hoặc nhiều hơn. Với thực lực hiện giờ của ta thi triển Lạc nhật thần tiễn thì một tên thành ba tên, coi như tăng gấp ba uy lực.”

“Lợi hại vậy hả?” Uy lực một mũi Lạc nhật thần tiễn đã siêu phàm, nếu ba mũi cùng phát ra thì uy năng tuyệt đối kinh thiên.

"Ha ha ha!" Ngoài xa vang lên tiếng cười sang sảng, Kiếm Vô Phong tươi cười đến nơi, nói ngay: “Diệp Phong, Kiếm mỗ có tin vui báo cho ngươi.”

“Tin tốt gì?” Gã tỏ vẻ hiếu kỳ, trong lòng máy động, đuôi chồn đã lộ ra rồi.

“Cường giả tôn quý nhất Thánh điện cũng là người sáng lập ra Thánh điện - - Ngũ hành thần tôn đại nhân muốn triệu kiến ngươi.” Kiếm Vô Phong nói xong, suýt nữa khiến Diệp Phong quỵ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.