Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 659: Q.3 - Chương 659: Diệp Phong trở về.






“Ác ma! Đừng tưởng dùng hoa ngôn xảo ngữ là gạt được bọn ta giao hồn thạch.” Thẩm Lan dấy lên hàn khí bước ra, gương mặt tuyệt mỹ hiện rõ nụ cười lạnh lùng: “Dù ngươi tha cho bọn ta thì cũng vì muốn bọn ta làm nô lệ cho ngươi. Si tâm vọng tưởng!”

“Bọn ta sẽ không giao hồn thạch cho ngươi.” Tam nữ cũng quát vang.

Ma tôn đanh mặt cười lạnh: “Cứng đầu cứng cổ, vậy thì mau hiến linh hồn ra, thành một phần linh hồn của bản tôn. Hút được linh hồn các ngươi, lẽ nào còn không tìm được chỗ giấu hồn thạch? Ha ha ha!”

Hút linh hồn, lão đồng thời lấy được cả ký ức. Vốn lão định để lại tính mạng cho bọn Yêu vương vì cần một toán thủ hạ đắc lực, mấy con rối không có linh hồn thần trí không thể kham được nhiệm vụ quan trọng. Nhưng bọn Yêu vương quyết tử thì lão không cần khách khí nữa.

“Muốn chiến thì đến đây.” Bọn Thẩm Lan quát, khí trường hùng hậu tràn tới vị trí của ma tôn.

“Không biết lượng sức.” Sắc mặt ma tôn lạnh lại, khẽ quát lên, năm ngón tay khum khum, trước mặt lão đột nhiên xuất hiện năng lượng cực mạnh, va vào khí lưu của tứ nữ.

Chát. Tiếng nổ đùng đục vang lên, gợn sóng năng lượng lan tràn trên không, chấn lùi chúng nữ một đoạn mới đứng vững được. Tuy khí thế do tứ nữ hợp lực bạo phát không kém gì địa giai bình thường nhưng lúc này họ đang đối mặt với một địa giai khác thường, địa giai thánh kỹ trước mặt ma tôn cũng thành trò trẻ con.

“À…” Ma tôn vừa lãnh đòn trong lúc giao phong, tức thì mắt ánh lên tinh mang hung hãn, nhìn về phía Yêu vương đầy giận dữ.

“Đáng ghét! Ngươi tưởng với linh hồn công kích như thế là uy hiếp được bản tôn hả.” Ma tôn gằn giọng, tựa hồ đang giằng giật quyết định gì đó. Yêu vương cũng nghiêm mặt, trán rỉ mồ hôi.

“Hừ! Linh hồn công kích của bản vương không đủ trọng thương ngươi nhưng khống chế một phần thực lực thì không vấn đề.” Yêu vương cười lạnh quát: “Lan nhi, các con công kích tăng tốc lên, đừng lỡ cơ hội.”

"Thiên cương vạn điệp vũ!" Hàn khí trong lĩnh vực của Thẩm Lan ảo hóa thành vô số băng điệp bay khắp trời.

"Phần thiên mạt nhật diễm!"

"Thiên ảnh tác hồn thương!"

"Hám sơn đảo hải chưởng!"

Bọn Đông Phương Hồng Diệp cùng xuất thủ, bốn đạo công kích không hề do dự bổ vào ma tôn.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Tàn hồn của ma tôn như bị ngăn trở, nhất thời không lấy đủ năng lượng chống lại, năng lượng kinh thiên động địa rung lên, thân hình ma tôn cấp tốc văng đi mấy chục dặm, toàn thân cực kỳ nhếch nhác.

“Khốn kiếp! Yêu vương quả nhiên có linh hồn tạo nghệ phi phàm.” Ma tôn không ngờ tàn hồn khôi phục đến địa giai mà vẫn bị Yêu vương ảnh hưởng. Lão không phải chủ nhân vốn có của nhục thân Sát Hoàng, linh hồn lại không hoàn chỉnh. Yêu vương nhận ra điểm đó nên mới dốc toàn bộ tu vi linh hồn ngăn cản được ma tôn.

“Các vị, cùng động thủ.” Thẩm Lan thét to, vang khắp các thánh giai cường giả tại trường.

Chúng nhân lúc đó mới định thần lại, cùng tỏ vẻ ngưng trọng. Họ hiểu trận nà liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả nên không dám sơ ý. Ai nấy phát ra thực lực mạnh nhất, khí tức ngút trời từ các thánh giai Yêu điện điên cuồng tràn ra.

“Ha ha ha! Các ngươi tưởng bản tôn không có trợ thủ hả.” Ma tôn âm u nhìn chúng nhân, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, mắt ánh lên sát khí quỷ dị.

Vù. Sau lưng lão, năng lượng quang tuyến đột ngột sáng lên chói lòa, mấy con rối thánh giai và hoàng cấp bị lão thao túng, sau cùng cũng đến thánh sơn.

Trong số mấy con rối thánh giai, năm kẻ tụ đủ ngũ hành, cực kỳ chỉnh tề tổ thành ngũ hành chiến trận. Thực lực của con rối không bằng hư giai nhưng tạo thành chiến trận thì được phân thần của ma tôn thao túng, phối hợp còn chặt chẽ hơn ngũ hành chiến trận thông thường. Chiến trận này, về chỉnh thể thực lực không kém gì hư giai ngũ hành chiến trận thật sự.

Năm con rối bổ tới, chặn được hơn mười hư giai của Yêu điện, song phương cùng phát ra khí trường, ngang tài ngang sức.

Tiếp đó ma tôn cười hắc hắc, phất tay cho hơn trăm con rối võ hoàng lao ra chia cắt đội ngũ hoàng cấp cường giả được thánh sơn bố trí. Mấy con rối cầm chân một hoàng cấp khiến nhất thời không ai tách mình ra giúp bọn Thẩm Lan được.

Xác định đối thủ xong, chiến đấu bạo pháp cực kỳ mãnh liệt. Tiếng năng lượng nổ liên hồi trên không khiến tứ nữ và Yêu vương đều biến sắc. Tuy chỉnh thể thực lực của thánh sơn cao hơn đại quân của ma tôn nhưng mấy con rối này không sợ chết, là quái vật không còn cảm giác.

Ma tôn hiển nhiên không tiếc gì số con rối đó, có sát thương thánh sơn cường giả là lão lệnh cho thủ hạ công kích điên cuồng, dù đồng quy vu tận thì lão cũng không thương xót… Mục đích của lão là linh hồn và hồn thạch mà thánh sơn có.

“Các ngươi tự tìm đường chết, bản tôn không có các ngươi cơ hội cầu xin nữa.” Mắt lão đầy sát ý, hiển nhiên hành động của Yêu vương và chúng nữ triệt để kích nộ lão. Giờ lão đã thích ứng với quấy rối của Yêu vương, tuy hơi trở ngại nhưng thực lực bị chế ngự rất hữu hạn.

“Liều mạng tử chiến thôi.” Bọn Thẩm Lan nhìn nhau, tỏ vẻ quyết đoán: “Nếu bất hạnh chiến bại, sử dụng bí pháp được Yêu vương truyền thụ kích nổ linh hồn, dù chết cùng phải kéo theo ác ma này.”

“Đúng.” Trước trận chiến này, Yêu vương đã tính tới khả năng xấu nhất. Nếu dốc toàn lực vẫn không ngăn được ma tôn thì cần phải đển lại chút ấn tượng cho lão. Yêu vương thập phần tinh thông linh hồn, truyền thụ cho chúng nữa cách tự dẫn nổ linh hồn để khi ma tôn hấp thu, sử dụng Linh hồn bạo phá cho lão một đòn đích đáng.

“Phong... nhất định sẽ về báo thù cho chúng ta.” Mắt chúng nữ ánh lên nhu hòa, nghĩ đến nam nhân mang lại cho họ cảm giác an toàn.

Bùng. Tầng không trên đỉnh thánh sơn, trong thánh địa thông đạo, linh khí nổ vang. Thông đạo sáng rực bạch mang, tiếp đó phun ra một luồng năng lượng màu xám trắng cực kỳ lạ lẫm. Năng lượng này vừa xuất hiện, ngũ hành nguyên lực sôi trào trong trường bị hút sạch vô ảnh vô tung khiến các thánh giai kinh ngạc.

Khí tức khiến bọn Thẩm Lan vừa quen vừa lạ bao trùm thánh sơn. Đồng thời trong luồng năng lượng mơ hồ, thân ảnh khiến chúng nữ nhớ nhung từ từ đi ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.