Đông Phương Bạch ở bên, tựa hồ thấy nét khác lạ của nàng ta, lắp bắt với vẻ khinh miệt: “Hồng Diệp, mặc kệ đi, xú tiểu tử này có lợi hại hơn nữa cũng chỉ nhị giai mà thôi. Không thể là đối thủ của muội…”
“Câm miệng.” Đông Phương Hồng Diệp lạnh mặt lại. Đông Phương Bạch lập tức im re bất động, sắc mặt cứng lại.
“Ta chỉ đáp ứng bá phụ lấy danh nghĩa hôn thê đưa ngươi vào thánh địa. Vào đó rồi, hai chúng ta không còn quan hệ gì. Nếu ngươi còn dám nói trước mặt người khác ta là hôn thê của ngươi thì đừng trách ta không nể tình.” Đông Phương Hồng Diệp trừng mắt, không giận mà oai.
“Muội cũng thừa nhận là hôn thê của ta… Còn cả nam nhân đó, chi bằng…” Đông Phương Bạch lúng búng nói.
Đông Phương Hồng Diệp nổi giận nhưng nhớ ra phụ thân hắn có ơn dưỡng dục tài bồi nên đành nén lại, hừ lạnh: “Đông Phương Hồng Diệp này không cần dựa vào nam nhân.”
Bất tri bất giác, Diệp Phong và tam giai lĩnh vực đấu gần được nửa canh giờ, tuy gã khởi động nhị trọng khí hải nhưng muốn đánh gục đối phương cũng không dễ. Bất quá nguyên nhân chủ yếu nhất vì gã muôn quan sát thủ đoạn của lĩnh vực, mỗi kỹ xảo vận dụng Thần thông thuật tinh diệu được thi triển là khiến gã được mở rộng tầm mắt.
“Hóa ra Ngự khí Thần thông thuật cũng ngang với khí trường lĩnh vực của hoàng cấp võ giả.” Từ đáy lòng day đấy lên ý nghĩ lớn mật, bất giác kích động: “Khi tu vi đạt đến trình độ nhất định sẽ có thể lợi dụng nguyên nguyên lực liên thông với thiên địa năng lượng để có hiệu quả thao túng khí năng trong phạm vi hữu hạn.”
Tam giai lĩnh vực mỗi lúc thi triển sát chiêu thường phối hợp với khí lưu chi lực quanh Diệp Phong, hạn chế năng lực tránh né và đón đỡ của gã. Cao thủ đối quyết, một tích tắc hoặc một chút sức đều có thể ảnh hưởng đến thắng bại, nếu không có cách ứng phó với khí lưu chi lực này thì địch nhân sẽ dễ dàng bị quấy nhiễu rồi lãnh đủ uy lực của hình thể Thần thông thuật. Xem ra phương thức chiến đấu thần diệu này đã mở rộng tầm mắt cho gã, nếu thi triển Thần thông biến chiến đấu, gã tin rằng mình sẽ tăng thêm được ba thành chiến lực trở lên. Tiếp nữa, tam giai lĩnh vực thể hiện thêm nhiều thủ đoạn tinh xảo, khiến gã hiểu sâu thêm về cách nắm vững Thần thông thuật.
"Thời gian kết thúc!" Lưỡng vị thánh sứ đồng thời đứng dậy tuyên bố. Diệp Phong và tam giai lĩnh vực hoàn thành cú va chạm sau chót, dừng lại với vẻ tiếc nuối, vẻ mặt gã khiến phần lớn tuyển thủ tắt tiếng.
Vị võ tôn trẻ nhất này lẽ nào là một kẻ chiến đấu cuồng? Giao đấu kịch liệt như vậy mà gã còn chưa đã tay? Đồng thời, họ đều lo lắng, nếu mình chọn đối thủ mà biến thái như thế thì đúng là không còn mảy may hi vọng thắng được. Một vài hậu tuyển nhân tu vi tam giai thầm tính xem có nên chọn nhị giai đối thủ cho thích hợp hơn?
“Thành tích của Diệp Phong: 11 điểm.” Điểm cơ bản là 3, điểm tuổi tác được nhân là 3 và 2 điểm thưởng vượt cấp. Điểm này cực cao, đặc biệt với những hậu tuyển nhân chỉ nhị giai thì quả thật phi thường.
Tuy gã chưa đạt mức được tuyển thẳng nhưng không ai tại trường cho rằng gã không đủ tư cách được tuyển. Điểm thưởng của thánh giả chỉ tuyên bố sau trận thứ ba, khi có thành tích tổng rồi, nhưng biểu hiện của lưỡng vị thánh giả cho thấy họ rất vừa ý với gã. Có thể nói gã là thánh tiềm giả đầu tiên được chọn.
“Diệp tiểu hữu, chúc mừng, chúc mừng. Xem ra một vé khó thoát khỏi tay tiểu hữu.” Diệp Phong thắng lợi trở về, ba người nắm quyền của Thương gia cùng đến chúc mừng. Thương Khâu tỏ vẻ tiếc nuối than: “Tiếc là thiếu một chút tiểu hữu có tư cách trực tiếp được tuyển.”
Gã mỉm cười, hiểu ý Thương Khâu, với biểu hiện hôm nay dù hai trận sau từ bỏ, thậm chí bại hết thì cũng được thánh giả chọn. Trực tiếp giành vé hay giám tiếp với gã không có gì khác nhau, nhưng với Thương gia thì phần thưởng nhận được khác xa.
Trận vừa rồi gã đã “tận lực”. Đối diện đối thủ biến thái như vậy mà gã không bại trong nửa canh giờ thật khiến Thương Khâu không tiện trách gã không giữ lời hứa.
“Thương tộc trưởng cứ yên tâm.” Gã cảm kích Thương gia, nếu không có họ, gã không có tư cách thành thánh tiềm hậu tuyển nhân, thân phận này từng nhiều lần giúp gã hóa giải nguy cơ. Nhờ thế gã có thêm cơ duyên biết được bí ảo về Thần thông thuật chân chính, về tình hay ơn, gã đều không thể quên họ.
“Còn hai cơ hội nữa, Diệp Phong nhất định không khiến Thương tộc trưởng thất vọng.” Gã đảm bảo.
Bọn Thương Khâu cười tươi khách khí: “Thương gia chúc tiểu hữu thế như chẻ tre, tranh được ngôi đầu.”
Ngày đầu tiên hoàn thành thi đấu cho mười lăm tuyển thủ, trừ Diệp Phong chỉ có một nữ tử Bích Thủy cung có điểm là nhiều hy vọng được chọn. Những trận sau không xuất hiện đối thủ lĩnh vực biến thái như với Diệp Phong nên tình cảnh không khó coi lắm. Trận đầu tuy là thăm dò nhưng có thành tích tốt cũng là lời cổ vũ cho lần khiêu chiến sau. Nên ở mức nào đó, nhiều tuyển thủ đều tận lực giành lấy điểm số nhất định.
Không phải họ cố ý ẩn tàng thực lực, chỉ vì họ là đối tượng được các đại thế lực toàn lực bồi dưỡng, khẳng định thân hoài các loại dị thuật bí thuật cùng võ kỹ đỉnh cấp, tại trận đầu không ai dễ dàng bộc lộ. Hơn nữa giao đấu cho phép sử dụng linh khí, võ giả có được linh khí thích hợp thì chiến lực sẽ tăng cao. Những nhân tố đều là biến số lớn trong hai lần khiêu chiến sau.
oOo
Màn đêm sắp buông xuống, chỉ còn tà dương lơ lửng trên sườn núi. Hào quang rực rỡ rải xuống khiến cảnh sắc chung quanh cực kỳ lãng mạn mê người.
Khiêu chiến kết thúc, các tuyển thủ về chỗ nghỉ ngơi, suy tính.
“Diệp Phong?” Gã đang định cùng người Thương gia về trú sở, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi ngọt ngào.
Gã hớn hở quay lại, thấy Đông Phương Hồng Diệp thản nhiên đi tới. Bất quá so với lúc nhìn các nam tử khác, cô đã bớt lạnh lùng hơn.
"Hồng Diệp... tiểu thư!" Tuy lấy làm lạ sao đối phương gọi mình lại, nhưng từ vẻ mặt Đông Phương Hồng Diệp cho thấy cô chưa nhớ lại gã. Nên gã không tỏ ra đường đột nữa.
“Ta… thật sự giống với Hồng Diệp thư của ngươi?” Đông Phương Hồng Diệp cũng không biết sao mình lại hỏi câu đó.
Gã gật đầu khẳng định: “Hai người… hoàn toàn giống nhau.”
“Đằng nào ta cũng nhiều tuổi hơn ngươi, nếu ngươi chịu đáp ứng yêu cầu của ta thì ta để ngươi gọi là Hồng Diệp thư, thế nào?” Nói đoạn, Đông Phương Hồng Diệp chợt giật mình, từ lúc nào cô tỏ thái độ tiểu nữ nhi thế này? Vì sao thấy gã rồi thì tâm cảnh lạnh lùng của cô lại dao động?
Bá phụ cho cô biết cô là cửu hoàng thiên tài thiếu nữ của Đông Phương gia tộc, từ bé đã mất cha mẹ, được bá phụ nuôi lớn… Như thế ở thánh sơn này là lần đầu cô thấy gã mới đúng. Hà huống cô không nhớ gì những việc trước đó, vì sao từ đáy lòng luôn có cảm giác từng biết gã? Ảo giác sao?
“Hồng Diệp tiểu thư có gì xin cứ nói. Diệp Phong nhất định làm theo.” Diệp Phong như quay trở lại lúc ở Hồng Diệp bang, Hồng Diệp thư tươi cười thầm thĩ với gã, tình cảnh ám muội nữa… Gã chợt đỏ mặt.
“Sao ngươi còn cả thẹn hơn cả nữ nhân? Ta không bảo người làm… việc gì mờ ám cả.” Đông Phương Hồng Diệp cùng đỏ mặt trách, diễm quang bừng sáng. Tuy mất ký ức nhưng nội tại của cô vẫn thế.
“À… thật ra là yêu cầu gì?” Gã thầm mắng mình nghĩ lung tung.
“Ta muốn ngươi đấu một trận với ta.” Gương mặt vốn lạnh lùng của cô sau cùng cũng nở nụ cười.
Gã ngẩn ra cười khổ: “Hồng Diệp tiểu thư quan tâm đến hư danh sao?”
Đông Phương Hồng Diệp vươn người, toàn thân toát lên phong tình mê người, đẹp đẽ vô ngần khiến mọi nam tử trẻ tuổi gần đó đều nuốt nước bọt.
“Ta chỉ muốn tìm một mục tiêu để theo đuổi, như thế sẽ càng trưởng thành nhanh… thế thôi.” Đông Phương Hồng Diệp từ từ thôi động hỏa nguyên khí tức, khẽ cười: “Ngươi, chắc lợi hại lắm.”
Gã khẽ nhún vai cười: “Hồng Diệp tiểu thư có hứng thì Diệp Phong phụng bồi.”
Gã trực tiếp sử dụng nhị trọng khí hải, biết tính cô không thích kẻ khiêm nhượng. Trận chiến của cô với Độc Cô Diệt Phong cho thấy, trình độ nảy của gã vị tất thắng được dễ dàng.
“Ngươi thắng ta thì được gọi ta là Hồng Diệp thư.” Ngữ khí của cô đượm ám muội, bật lên tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
Công kích lăng lệ cùng giáng tới. Bàn tay ngọc rực lửa rực đỏ trong tròng mắt đen ngòm của gã. Tuy Đông Phương Hồng Diệp có cảm giác thân thiết không nói được thành lời với gã nhưng khi động thủ thì không chần chừ tí nào.