Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 449: Q.3 - Chương 449: Đối thủ chênh lệch






"Độc Cô thế gia, Độc Cô Diệt Phong! Ba mươi tuổi, lục giai!" Ngày hôm sau, Độc Cô Diệt Phong đấu trước. Diệp Phong đã hoàn thành một trận nên không cần đấu hôm nay.

Thánh giả đã tuyên bố hai vị bất thế thiên tài tham gia vụ cá cược, các tuyển thủ khác không có gì bất mãn. So với Diệp Phong và Độc Cô Diệt Phong, dù tuổi tác hay tu vi của họ quá cách xa, nên chúng nhân chỉ nhao nhao nghị luận xem trong hai thiên tài, ai sẽ thắng.

“Các vị bảo Diệp Phong và Độc Cô Diệt Phong, sau cùng ai sẽ thắng?”

“Đương nhiên là Độc Cô Diệt Phong! Ưu thế tuổi tác của Diệp Phong rất lớn nhưng Độc Cô Diệt Phong cũng có hệ số không nhỏ. Thành tích tổng là xem có được bao nhiêu điểm cơ bản. Tu vi hai bên chênh nhau như vậy, Độc Cô Diệt Phong chỉ cần chiến thắng một đối thủ ngũ giai là triệt để áp chế Diệp Phong.”

Đánh bại một đối thủ ngũ giai, với kẻ có tu vi lục giai nưh hắn không khó gì. Như thế hắn giành được 2x5x2-2 = 18 điểm. Điểm số này, một tuyển thủ chỉ với nhị giai tu vi dù trẻ tuổi đến đâu cũng khó giành được.

“Trận đầu của Diệp Phong miễn cưỡng hòa với tam giai thì phải? Ta thấy dù y còn dư lực thì thắng tam giai cũng khó. Như vậy phần thắng của y quá thấp.”

“Dù nói thế nào, khả năng Độc Cô Diệt Phong thắng lợi sau cùng cao hơn Diệp Phong nhiều. Ta chọn Độc Cô Diệt Phong!”

“Không sai!”

“Có lý!”…

Tiếng nghị luận đó liên tiếp chọc vào tai Diệp Phong, gã chỉ khẽ cười, còn người Thương gia và Đông Phương Hồng Diệp ở gần đó tỏ ra lo lắng. Trường so sánh này quan hệ đến tư cách thánh tiềm của hai người, thua thì cái giá rất thê thảm.

So với Độc Cô Diệt Phong, áp lực của Diệp Phong lớn hơn nhiều. Một khi thất bại, gã không chỉ thể vào thánh địa mà tiền đồ sẽ bị hủy hết. Ngược lại, Độc Cô Diệt Phong dù lần này không có tư cách thì còn cơ hội khác.

Giao đấu… bắt đầu.

Độc Cô Diệt Phong không chọn sách lược cố thủ như mọi người dự đoán, mà trực tiếp chọn đối thủ lục giai.

Hắn muốn chỉ trong một lần triệt để đánh gục Diệp Phong khiến gã không thể trở mình. Hắn muốn chứng minh rằng Độc Cô Diệt Phong mới là thiên tài nổi bật nhất lần này.

“Chát, chát…” Trên không va nhau kịch liệt.

Đã qua một ngày quan chiến, Độc Cô Diệt Phong hiển nhiên chuẩn bị sẵn sàng với Thần thông thuật của lĩnh vực. Ban đầu hắn chọn cách thủ thật chặt, không để lộ mảy may sơ hở.

Độc Cô Diệt Phong đấu rất dễ dàng. Thứ nhất vì hắn thực lực siêu quần, ứng phó đối thủ cùng cấp rất dễ dàng. Thứ hai thủ đoạn công kích của lĩnh vực chỉ ở tôn cấp. Trừ Diệp Phong đấu trận đầu với tam giai lĩnh vực ra, mọi tuyển thủ đều chưa thật sự lĩnh giáo Vu võ khi thi triển thủ đoạn thần thông hoàng cấp, thậm chí thánh cấp là đối thủ biến thái đến thế nào.

“Đến lúc ta phản kích rồi.” Hắn cười lạnh tanh, xòe tay ra lấy một thanh kim kiếm. Thoạt nhìn cũng biết không phải tầm thường, ít nhất cũng là thị địa giai linh khí.

"Thiên cương ảo sát kiếm!"

Vô số kim quang kiếm ảnh tung hoành, thân ảnh Độc Cô Diệt Phong lấp lóe trên không, thoáng sau đã biến ảo mấy phương vị. Một lưới kiếm khổng lồ trùm kín lục giai lĩnh vực, hình thành thế nghiền nát.

Lĩnh vực vung hai cánh tay to lớn, không sợ đau đớn chụp vào phá tan kiếm võng.

Nhưng tuyệt sát ấp ủ đã lâu của Độc Cô Diệt Phong đâu có đơn giản. Ảo kiếm thì phải có hư có thực, không thì với thực lực võ tôn của hắn đâu thể phát ra năng lượng khí thế hùng hậu như vậy?

Sáu đạo kim mang sáng hơn chợt phát ra từ kiếm võng, hợp lại làm một đâm vào đầu lĩnh vực.

“Phập.” Nguyên lực tụ thành đầu lĩnh vực bị xé ra, nhưng kim quang cũng gặp trở ngại nghiêm trọng, chưa đạt tới tinh hạch đã tiêu tan.

Hai thánh sứ gật đầu: “Ừ, chiêu này dù không giết được Vu ma cũng có thể trọng thương, cửu phẩm võ kỹ của Độc Cô gia quả nhiên danh bất hư truyền.”

Độc Cô Diệt Phong nhân cơ hội, thân hình gia tốc, linh kiếm trong tay chỉ vào lục giai lĩnh vực.

"Độc Cô nhất kiếm!" Thân thể hắn phảng phất hóa thành lợi kiếm, cắm vào vết thương trên đầu lĩnh vực.

Tinh hạch vỡ tan. Tinh hạch không biết phòng ngự, nguyên lực của lĩnh vực bị đâm qua thì tinh hạch cũng không còn.

"Độc Cô Diệt Phong, thắng!" Thánh sứ mãn ý tuyên bố. Liệt Diễm ở sau lưng cũng cười sảng khoái. Độc Cô Diệt Phong quả nhiên không khiến hắn thất vọng. Giờ phải xem Diệp Phong có bản lĩnh vượt qua Độc Cô Diệt Phong không đã.

“Thành tích của Độc Cô Diệt Phong: 24 điểm.” Thanh tích này vượt hơn gấp rưỡi điểm giành được tư cách. Đặt vào lần này, điểm đó đủ giành quán quân.

Độc Cô Diệt Phong mỉm cười kiêu ngạo, nhìn về vị trí của Diệp Phong, gây hấn cực độ.

Gã nhếch môi coi thường. Thái độ thản nhiên đó khiến Độc Cô Diệt Phong không vui tí nào.

Ngày mai, ta xem ngươi còn ung dung được nữa không.

Diệp Phong đã kết thúc một trận nên tuyển bạt tái tiếp tục cử hành như thường. Độc Cô Diệt Phong giành được điểm số cao kỷ lục, không những không ai phá được mà tuyển thủ có điểm số gần 20 cũng không xuất hiện.

Đông Phương Hồng Diệp xuất trận, cũng thắng đối thủ cùng cấp, điểm chỉ đứng sau Độc Cô Diệt Phong nhưng kém tới 6 điểm.

“Tiểu nữu này không chỉ bốc lửa, tính cách cũng vậy mà thân thủ không kém.” Liệt Diễm tham lam liếm môi lẩm bẩm: “Bản thiếu gia càng hứng thú với ả…”

Ngày thứ ba vẫn do Diệp Phong xuất trường trước. Nếu gã không thể vượt Độc Cô Diệt Phong thì hắn thậm chí không cần tiếp tục giao chiến.

“Lần này… chọn tứ giai.” Gã lướt lên không, nhạt nhẽo thốt.

Chọn lựa này không vượt ngoài ý liệu của chúng nhân. Gã muốn chiến thắng Độc Cô Diệt Phong, tất phải vượt qua đối thủ tứ giai trở lên. Nhưng, thánh tiềm tuyển bạt tái xưa nay chưa có ai vượt được hai cấp mà chiến thắng. Gã có sáng tạo được kỳ tích không?

Gã và tứ giai lĩnh vực giao thủ chưa được ba hiệp thì đã đánh văng lĩnh vực rồi nhíu mày nói với lưỡng vị thánh giả: “Thánh giả đại nhân! Hy vọng đối thủ của tại hạ cũng như lần trước, có chiến lực tương đồng.”

“Cái… cái gì?” Hai thánh sứ cả kinh. Lần trước họ ngầm cá cược nên để gã thể nghiệm Vu võ thần thông thật sự. Đằng nào gã cũng được họ chọn vào thánh địa, thành tích thế nào không quan trọng.

Lần này gã nếu muốn phân thắng bại với Độc Cô Diệt Phong. Gã thua thì hậu quả rất nghiêm trọng, dù không yêu cầu đối thủ kém đi thì chí ít cũng cần giữ nguyên tắc công bình, đối thủ có trình độ ngang mới lúc Độc Cô Diệt Phong khiêu chiến mới đúng. Nhưng gã lại yêu cầu đối thủ mạnh hơn… Khác gì tự rước lấy cái khổ.

“Diệp Phong, ngươi xác định… khiêu chiến đối thủ có trình độ đó?”

“Đúng vậy.” Gã mỉm cười: “Giao đấu lần trước, mỗ còn chưa đã tay.”

Kỹ xảo chiến đấu của Thần thông thuật chân chính còn nhiều chỗ gã chưa hiểu. Hiếm có cơ hội để học tập thế này, sao lại bỏ qua dễ dàng. Còn thắng bại cá cược với Độc Cô Diệt Phong… đáng để lo lắng chăng?

“Ngươi yêu cầu, bản thánh sẽ đáp ứng.” Kim thánh sứ nhìn gã đầy thâm ý, trầm giọng: “Hy vọng ngươi không hối hận.”

Tăng thêm mỗi giai, thực lực của Vu võ đều cao hơn nhiều. Với việc ba trận trước gã đều cực kỳ chật vật thì muốn thắng tứ giai là bất khả thi.

Nhưng suy đoán vĩnh viễn chỉ là suy đoán. Kim thánh sứ không cho rằng gã hư trương thanh thế! Trận này, gã không thể thua.

Võ hoàng khảo sát giả nhanh chóng nhận được chỉ ý của thánh giả, năng lượng khí tức của lĩnh vực thoạt trông không hề thay đổi nhưng chiến lực đã được kích hoạt toàn bộ.

Cảm giác gấp gáp tràn tới, so với lúc giao chiến tam giai lĩnh vực, gã biết công kích của đối phương mạnh hơn mấy phần.

Trường thể thuật! Tay lĩnh vực như cự mãng quấn ba bốn vòng quanh gã rồi thu lại, cảm giác nghẹt thở khiến gã không thể tránh thoát. Tay còn lại của lĩnh vực ảo hóa thành cự chùy giáng xuống.

“Thế này mới thú vị.” Gã thản nhiên, thân thể dấy lên thổ hắc nguyên lực, tam trọng khí hải - - khởi động!

"Thiết bì thuật!"

"Thập bát điệp chấn phòng ngự!"

Gã chặn đứng cự chùy giáng xuống, nhân lúc thân thể rung động mà thoát khỏi vòng trói buộc của cánh tay. Nhưng cánh tay đó đột nhiên ném mạnh, như sợi dây da đang căng lại lỏng ra, quật mạnh vào ngực gã còn chưa kịp tránh đi.

“Chát.” Lực đạo còn mạnh hơn cự chùy giáng vào thể nội gã, ngũ tạng lục phủ như bị nghiền nát, đau đớn thấu tim.

Trường thể thuật hóa ra còn diệu dụng này. Gã không giận mà mừng, cú quật này đáng lắm. Gã chìm trong say mê chiến đấu, không để ý đến ánh mắt của khán giả, cũng không quan tâm đến thắng bại.

“Diệp Phong này lẽ nào không sợ thua?” Lưỡng vị thánh sứ hơi thất vọng, tình hình cho thấy, về cơ bản gã hoàn toàn bị lĩnh vực áp chế, đừng nói thủ thắng mà kiên trì được nửa canh giờ hay không cũng khó nói. Nếu phòng ngự của gã tầm thường thì bại lâu rồi.

Độc Cô Diệt Phong cũng nhận ra lĩnh vực mà Diệp Phong đối diện có chiến lực vượt xa hắn chọn, nhưng mặc kệ. Mục đích của hắn là đánh bại gã, triệt để đánh bại để phá hủy một thiên tài có thể vượt hơn hắn. Còn có công bằng hay không thì quan hệ gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.