“Còn đứng vướng mắt ở đó hả? Từ lúc nào võ hoàng cao thủ của Liệt Hỏa tông cũng biến thành quân vô lại thế hả!” Bạch hổ nhe hàm răng trắng, há cái miệng như chậu máu gầm vang, tiếng gầm siêu cấp hủy thiên diệt địa mang theo năng lượng kinh nhân quét về phía đối phương.
“Các – ngươi - cút - ngay!”
Mỗi tiếng gầm đều khiến bọn Võ Tuyên tan gan vỡ mật, khí huyết sôi trào. Lĩnh vực quanh họ bị âm ba kinh thiên động địa này khiến cho biến hình, hỏa nguyên năng lượng bên ngoài lĩnh vực liên tục rụng lả tả như thoát xác, thoáng sau đã co lại một phần.
Bốn võ hoàng Liệt Hỏa tông mang theo cả lĩnh vực bỏ chạy. Đùa hả! Hơn mười yêu hoàng khác thấy Bạch hổ ra oai thì không chịu kém, đều có vẻ muốn động thủ. Họ mà chậm một bước thì có khả năng mất mạng ở đây.
“Đáng ghét, đáng ghét.” Chạy xa rồi, Võ Tuyên mới không cam lòng gầm lên: “Sắp bắt được tặc tử đó rồi thì mọc ra đám nghiệt súc của Yêu điện. Việc này không xong đâu. Ta nhất định phải tra ra thật ra kẻ nào đến Liệt Hỏa tông gây loạn.”
“Tông chủ! Tặc tử đó nhân lúc Hỏa lân thú gây loạn mới lén vào được cấm địa của bản tông.” Một trưởng lão nói: “Giữa chúng mà không liên hệ gì thật khó khiến người ta tin được.”
“Việc này phải điều tra thận trọng, trước khi có chứng cớ xác thật là liên quan đến Hỏa lân thú thì không nên khinh cử vọng động.” Hỏa lân thú cũng là yêu hoàng, sau lưng nó còn một võ hoàng nữa, nếu không cẩn thận, bằng không sẽ rước thêm cho Liệt Hỏa tông hai địch nhân võ hoàng. Quả thật phi thường bất lợi với tông môn vừa bị tàn phá.
“Giờ chúng ta đến linh trì Mộ Dung gia xem phản ứng của đối phương xem có manh mối gì không. Nếu tặc tử đó có câu kết với chúng thì sẽ tìm cách liên hệ, chúng ta mai phục tại Mộ Dung gia, ôm cây đợi thỏ.”
“Đi!” Bốn võ hoàng không vội quay về Liệt Hỏa tông mà đến Mộ Dung gia.
oOo
“Ha ha ha! Tiểu điện chủ, đúng là bất phàm. Năm xưa điện chủ đại nhân cũng chỉ cướp một tia tiên thiên hỏa nguyên chi lực, giờ cậu đỏa cả căn cơ của chúng.” Lục túc thanh văn giao đợi cho võ hoàng Liệt Hỏa tông đi hết thì lớn tiếng khen: “Tuy hạ thủ hơi độc nhưng lão giao ta thích.”
“Không sai! Không sai! Rất có phong phạm năm xưa của điện chủ, không hổ là đệ tử đắc ý của điện chủ đại nhân.” Chúng yêu hoàng ồn ào khen ngợi khiến Diệp Phong cười nhăn nhó.
“Chư vị yêu hoàng tiền bối, lần này được các vị tương trợ, tại hạ cảm kích bất tận.” Diệp Phong thi lễ xong lại hỏi: “Không hiểu sư phụ lão nhân gia hiện ở đâu?”
“Sư phụ cậu đang đợi ở Yêu điện, lần này lão nhân gia không tiện ra mặt nên bảo bọn mỗ đến giải vây cho cậu, thuận tiện giáo huấn Liệt Hỏa tông để chúng sau này đứng huênh hoang quá nữa.” Giọng nói ồm ồm của Bạch hổ khiến tai gã ong ong.
“Vậy mỗ đi gặp sư phụ.” Gã nhớ sư phụ từng đáp ứng, chỉ cần gã đạt đến võ tôn là sẽ cho gã biết một số việc. Gã cực kỳ mong ngóng việc đó. Hiện tại gã đã được coi là cường giả đỉnh nhọn của Võ Nguyên đại lục rồi.
Nhớ lại những gian truân vất vả đã kinh qua, từ đáy lòng gã dấy lên cảm giác thành tựu trác việt. Đương nhiên, người nên cảm tạ nhất là sư phụ, nếu không có người đưa gã khỏi danh hiệu phế vật thì hiện tại không biết gã còn thê thảm thế nào. Dù việc sư phụ nói ra gian hiểm thế nào, địch nhân mạnh đến đâu, gã cũng không rút lui. Gã mạnh lên là vì sư phụ, để tận một phần trách nhiệm đệ tử nên làm.
Được chúng yêu hoàng vây quanh, gã lần thứ hai vào Yêu ma sâm lâm, đến Yêu điện.
“Ừ, được lắm.” Yêu vương thấy gã thì gật đầu vừa ý: “Tu vi của con tiến bộ nhanh hơn vi sư dự tính.”
“Đều là sư phụ dạy dỗ, đồ nhi chẳng qua cơ duyên xảo hợp, vận khí may mắn mà thôi.” Diệp Phong trịnh trong hành đại lễ với Yêu vương, lộ rõ chân tình.
Yêu vương tỏ vẻ khen ngợi, xua tay: “Vi sư trừ truyền thụ Nguyên Thần quyết và Thần thông biến thì không dạy gì con. Con đạt đến mức này là nỗ lực của mình. Cơ duyên, vận khí cũng là một phần của thực lực, không liên quan gì đến vi sư.”
“Nếu không được sư phụ truyền thụ Nguyên Thần quyết, đồ nhi sao có được nhiều cơ duyên như vậy? Đại ân của sư phụ, Diệp Phong vạn kiếp không quên.” Gã lại vái dài: “Giờ thực lực của đồ nhi đã đại thành, hy vọng chia sẻ được một phần trách nhiệm với Yêu điện, với sư phụ.”
Thấy ánh mắt gã đầy mong ngóng, Yêu vương thập phần cảm khái bật cười: “Con có biết vì sao vi sư chỉ thấy con là chọn để truyền y bát không?”
Gã hoang mang lắc đầu. Khi đó gã sa sút, khốn quẫn, thật không hiểu sao so chọn mình. Tu luyện Nguyên Thần quyết cho thấy công pháp này yêu cầu rất thấp, không có hạn chế gì với bất kỳ võ giả nào, tuy gã có tư chất tiềm lực nhất định nhưng Võ Nguyên đại lục có không ít người thiên tư hơn xa gã.
Với ảnh hưởng của Yêu vương, thật sự chọn đồ đệ thì không sao đến lượt gã. Hà huống Ngọa Lăng thành là chốn xa xôi, chưa từng xuất hiện cường giả thật sự, không quan hệ gì với Yêu vương và Yêu điện. Sư phụ sao lại xuất hiện ở đó là việc gã không hiểu.
“Ta nhận con làm đồ đệ, kỳ thật hy vọng con có thực lực rồi sẽ giúp ta bảo vệ một người…” Mắt Yêu vương xa xăm, tỏ vẻ nhớ nhung: “Là con gái ta.”
Sắc mặt Diệp Phong cứng lại, vô số ý niệm lướt qua, thoáng sau đã hiểu ý. Thẩm Lan, là Thẩm Lan.
Thẩm Lan hóa ra là con gái sư phụ. Lòng gã chợt mở rộng, tất cả đều thấu triệt. Chả trách sư phụ lại xuất hiện tại Ngọa Lăng thành, có lẽ để tìm Thẩm Lan, chọn gã làm đồ đệ cũng vì gã và cô đôi lòng hòa hợp, Yêu vương muốn thành toàn cho con gái, nên để gã bước lên con đường của cường giả.
Tuy Yêu vương thu gã làm đồ đệ vì một phần tư tâm nhưng trong lòng gã không giảm đi chút tôn kính và cảm kích nào. Dù lý do Yêu vương chọn gã là gì thì được lợi lớn nhất vẫn là chính gã, bảo vệ Thẩm Lan cũng là trách nhiệm gã không nề hà. Yêu vương cho gã cơ hội để có sức mạnh bảo vệ được Thẩm Lan, so với lý do choang choảng thu đồ đệ của các danh môn đại phái thì càng khiến gã cảm kích và cảm động!
Sư phụ không vì danh, vì lợi, chỉ vì lòng từ ái của phụ thân với con gái. Dù gã vì quan hệ với Thẩm Lan mà được Yêu vương coi trọng nhưng thế thì sao? Thầy và trò vốn là một loại duyên phận không thể thấy rõ.
“Nhưng… sư phụ thần thông quảng đại, Võ Nguyên đại lục không còn cường giả sánh được với người. Hà huống Yêu điện còn nhiều yêu hoàng như vậy, bất kỳ vị nào cũng khiến các cường giả đỉnh nhọn nhất e dè, lẽ nào thực lực đó không đủ bảo vệ Thẩm Lan?”
“Võ Nguyên đại lục tất nhiên không có ai là đối thủ của ta, nhưng địch nhân thật sự của ta không ở đây…” Yêu vương buồn bã: “Nếu tin tức Lan nhi là con gái ta lộ ra, bọn khốn kiếp đó nhất định sẽ tìm cách đối phó nó, đem ra ép ta để đạt đến mục đích chúng thèm muốn lâu này. Nên… mấy năm nay, thật sự để nó phải khổ.”
Yêu vương lộ rõ nét từ ái của bậc phụ thân, nhìn gã với vẻ được an ủi: “Coi như Lan nhi biết nhìn người, con đích xác không cô phụ kỳ vọng của vi sư.”
Gã cúi đầu, vừa đau lòng vừa hổ thẹn: “Đồ nhi vô dụng, không bảo vệ được Thẩm Lan còn khiến muội ấy vì còn mà vào Vạn niên hàn diếu, đến giờ không biết sống chết thế nào. Con lại không có năng lực cứu muội ấy ra.”
Hơn ba năm nay, gã vẫn mong chờ tin tức cô an toàn ra khỏi Vạn niên hàn diếu nhưng kết quả luôn là thất vọng. Việc này luôn khiến gã canh cánh, giờ chợt nghe được cô là con gái ruột của sư phụ, gã càng thấy hổ thẹn.
Yêu vương cười an ủi: “Việc này vi sư đã biết, vi sư có tách một đạo phân thần lên mình Lan nhi, nếu nó nguy hiểm hiểm đến tính mạng thì vi sư biết ngay. Vạn niên hàn diếu tuy là hiểm địa, nhưng vi sư không coi ra gì, con không cần lo lắng vì việc này. Lan nhi tiến nhập Vạn niên hàn diếu, tuy có nguy hiểm nhất định nhưng cũng là cơ hội. Con gái của Yêu vương ta tuyệt không phải hạng phàm tục, chút khó khăn đó có là gì.”
Diệp Phong tin vào thần thông của sư phụ, nghe ông nói vậy thò lo lắng lâu nay cũng nhẹ đi. Bất quá gã lại thỏ vẻ hổ thẹn: “Đồ nhi... đồ nhi và Mộ Dung gia...”
Yêu vương đã hiểu ý, cười ha hả: “Việc của con và Mộ Dung Tử Thanh, vi sư không quản. Chỉ cần con thật lòng với Lan nhi, nó được hạnh phúc là ta vui lòng. Ở Võ Nguyên đại lục, cường giả có bên mình mấy nữ nhân là chuyện bình thường.”
“Đó là ý vi sư, còn về phần Lan nhi, vi sư không giúp con được.” Yêu vương bổ sung, mắt đột nhiên hiện rõ nét nhu tình: “Bất quá nó cũng giống mẹ, yêu một nam nhân là sẽ không làm trái…”
“Thẩm Lan trước đây thường nhớ nhung cha mẹ chưa từng gặp mặt, nếu biết sư phụ là cha ruột chắc muội ấy vui lắm.” Diệp Phong thầm cao hứng: “Chỉ không biết mẹ ruột muội ấy ở đâu.”
Gã liếc thấy thần sắc Yêu vương mờ đi thì dừng lời. Không cần đoán gã cũng biết nhất định trong đó có biến cố.