Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 342: Q.3 - Chương 342: Gây chuyện






“Đúng rồi Tử Linh! Muội nói là cung chủ cũng đến?” Ba người đi nối nhau, Thẩm Lan đột nhiên hỏi.

“Đúng, hình như còn rất nhiều người của các thế lực khác. Kim đại ca cũng ở đó.” Tiểu nha đầu đáp.

“Tử Linh, sau này đừng nhắc đến hắn trước mặt tỷ.” Thẩm Lan tỏ vẻ không vui.

Tiểu nha đầu bĩu môi, hiển nhiên không đồng ý: “Hôm đó Kim đại ca kỳ thật cũng chỉ có hảo ý, Lan thư thư đừng giận đại ca. Kim đại ca là người tốt…”

Thẩm Lan vuốt tóc cô bé: “Nghe lời sư thư này, sau này đừng qua lại với hắn. Muội còn nhỏ, sẽ mắc lừa hắn mà thôi.”

“Muội sắp mười lăm rồi, không còn nhỏ nữa.” Tiểu nha đầu ưỡn lồng ngực đang tuổi phát dục lên, tỏ vẻ không phục.

Diệp Phong mỉm cười, nháy mắt với Thẩm Lan: “Thẩm Lan nói sai rồi. Tiểu Tử Linh thông minh như vậy, sao lại mắc lừa.”

“Đúng, đúng.” Tiểu nha đầu gật đầu lia lịa.

“Bất quá... muốn hiểu rõ một người phải cho rằng người đó xấu xa rồi lén quan sát hành vi. Nếu đối phương biểu hiện không xấu như tưởng tượng thì y là người tốt, còn y xấu như muội tưởng tượng thì…”

“Y là tên đại xấu xa.” Tiểu nha đầu hớn hở tỏ vẻ tán đồng.

“Cũng như tiểu Tử Linh cho huynh là tên đại xấu xa, kỳ thật huynh không xấu như muội tưởng tượng, đúng không?” Diệp Phong cười cười.

“Ừ… cũng có thể.” Được lợi lộc của gã, tiểu nha đầu miễn cưỡng chấp nhận.

“Giờ huynh coi Kim đại ca của muội là tên đại xấu xa, muốn chia rẽ huynh và Thẩm Lan thư thư, còn tìm cách giết chết ta.”

“Không phải, Kim đại ca không làm thế.” Tiểu nha đầu lắc đầu quầy quậy.

“Nên sau này muội nên quan sát y nhiều hơn, lưu ý xem y làm gì. Lâu lâu sau mà y không như vậy thì có thể chứng minh Thẩm Lan thư thư hiểu lầm y, cũng có nghĩa Kim đại ca của muội là người tốt.” Diệp Phong cười “gian trá.”

Gã hiểu rõ tiểu nha đầu lớn lên trong nuông chiều ở Bích Thủy cung, tâm trí kỳ thật nhỏ hơn tuổi, cực kỳ ngây thơ, không biết gì về tâm cơ. Cô bé gần như không đề phòng gì với Kim Thiên Dực, thậm chí bị hắn lợi dụng lòng ái mộ của cô bé cho hắn để dò hỏi tin tức. Trước đây gã chưa xuất hiện nên hắn có thể thoải mái giả dối để có được ấn tượng tốt. Hiện tại Thẩm Lan và hắn đã trở mặt, khẳng định hắn không cam lòng, nhất định sẽ để lộ bộ mặt thật. Gã gieo hạt vào đầu óc Tử Linh, sau này không lo cô bé không nhận ra bộ mặt thật đó của hắn.

Hơn nữa, chí ít trong Bích Thủy cung giúp gã quan sát hắn, không sợ hắn bày trò hoa dạng gì.

Thẩm Lan ôn nhu nhìn gã nhưng không nói gì. Cô hiểu dụng ý của gã, ở Bích Thủy cung, cô gần gũi nhất với tiểu nha đầu và sư phụ, tất nhiên không muốn sư muội bị tổn hại gì. Thủ đoạn của Diệp Phong tuy không hay ho nhưng cũng vì muốn tốt cho Tử Linh.

Tiểu nha đầu ngẩng lên trầm tư hồi lâu, thầm hạ quyết tâm, ta nhất định sẽ chứng minh! Kim đại ca là người tốt. Để Thẩm Lan thư thư hòa hảo với đại ca.

Cả hai thấy cô bé tỏ vẻ nghiêm túc thì bật cười.

Thoáng sau gã ve cằm: “Sư phụ muội gọi chúng ta là bình thường, nhưng vì sao lại kinh động Bích Thủy cung cung chủ? Còn cả mấy tên thất tông tam bang ngũ thế gia nhúng vào thì không phải tốt lành gì.”

“Dù thế nào cũng không ai có thể chia rẽ chúng ta.” Thẩm Lan nắm chặt tay gã, nói kiên định.

“Chia rẽ chúng ta? Hừ, họ chưa có tư cách đó.” Gã cười lạnh: “Sư phụ muội và cung chủ có thái độ gì về chuyện này?”

“Sư phụ rất yêu thương muội, nhất định không gấy khó. Cung chủ thì… khó nói lắm, muội tham gia chiêu thân chính là theo ý cung chủ.” Thẩm Lan đáp.

“Hừ, bà ta tưởng môn hạ đệ tử là vật phẩm giao dịch, mặc cho bà ta đổi chác chắc.” Gã thầm nổi giận.

“Phong! Việc này không thể trách cung chủ, chủ yếu là áp lực của thất tông tam bang ngũ thế gia. Bích Thủy cung tuy không sợ ai nhưng không thể đồng thời đắc tội nhiều thế lực.” Thẩm Lan vẫn biện bác cho sư môn.

“Chúng ta đến lĩnh giáo xem thất tông tam bang ngũ thế gia có gì bất phàm.” Gã có Võ Nguyên thánh lệnh nên dâng tràn hào tình. Dù là ai cũng không thể cướp Thẩm Lan khỏi tay gã.

oOo

Trong đại điện chính cung Bích Thủy cung, Thu Tố Nhã đứng trên đài cao, cạnh một trung niên nữ tử xinh đẹp cực độ. Nữ tử mặc váy trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh được vấn lên cực kỳ trang nhã cao quý, tấm thân lung linh xinh đẹp vô ngần.

Đứng hai bên là thanh niên của thất tông tam bang ngũ thế gia đến tuyển thân và tùy tùng. Đối diện với mỹ phụ trên đài, tất cả đều kính sợ, bà ta là đại biểu của một trong những thế lực mạnh nhất Võ Nguyên đại lục, đồng thời là một trong những cường giả đứng đầu đại lục.

Bích Thủy cung cung chủ - - Ninh Thu Vũ! Thực lực, lục giai võ hoàng!

“Cung chủ, việc này phải cân nhắc. Tuyển thân đã xong, hà tất gây ra sóng gió.”

“Tố Nhã, tỷ biết muội yêu thương đồ nhi nhưng việc này các tông đều không chịu để yên, ta mà nhất ý cô hành sẽ cô lập Bích Thủy cung, ảnh hưởng đến vị thế của bản cung.” Ninh Thu Vũ nói.

“Lúc trước họ yêu cầu Thẩm Lan tuyển thân, chúng ta đã thỏa hiệp. Giờ họ không bằng người ta, bị đào thải rồi còn mặt mũi nào đến kèo nhèo? Hơn nữa Thẩm Lan không gả cho nhà nào thì họ đến sơn môn Bích Thủy cung gây loạn sao?” Thu Tố Nhã phản bác.

“Tố Nhã, muội không nên quá che chở cho Thẩm Lan. Việc này không thể thương lượng được.” Ninh Thu Vũ chém đinh chặt sắt: “Diệp Phong đó giấu thân phận đến chiêu thân, khác nào coi thường Bích Thủy cung? Bản cung lẽ nào lại để yên?”

“Chỉ dùng tên giả, sao lại là coi thường? Nếu những người tham dự khác làm vậy, cung chủ thư thư chắc không để ý đâu? Giờ tỷ lấy lý do đó làm khó chúng, có phải mất công bằng không?” Thu Tố Nhã thoáng giận.

“Vấn đề là Thẩm Lan không phải phổ thông đệ tử!” Ninh Thu Vũ vừa thẹn vừa giận: “Tố Nhã, muội nên biết Thẩm Lan tuy là đồ đệ của muội nhưng là đệ tử của Bích Thủy cung, có trách nhiệm công hiến tâm lực cho bản cung.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người bị thiên địa năng lượng cách tuyệt nên chúng nhân trong điện không nghe thấy, nhưng từ vẻ mặt của hai nữ tử tuyệt sắc tranh luận thì tất cả đều nhìn nhau.

Họ được đầu não các thế lực đánh tín hiệu, nếu Ngọc Địch tiên tử kiên trì không chọn ai khác thì họ có thể đại biểu các phương thế lực, liên thủ trấn áp Bích Thủy cung. Bằng không với thực lực bất quá cao giai võ tông thì sao dám khó dễ lưỡng vị võ hoàng?

Nhưng không phải mọi thế lực đều đến trách móc, tỷ như Thương gia, biết rõ thân phận Diệp Phong rồi thì rút lui tranh đoạt, rời Bích Thủy cung. Vài nhà khác cũng thấy thế lực không đủ, nên rút lui theo. Còn lại chừng mười nhà vẫn mong sẽ được may mắn.

Duệ Kim tông thiếu tông chủ Kim Thiên Dực bất ngờ tuyên bố muốn tham dự cạnh tranh Ngọc Địch tiên tử, lại báo cáo việc Diệp Phong sử dụng giả danh, liên hợp với Thẩm Lan giở trò khi khảo nghiệm bằng Huyễn âm diệu đế nên mới chiến thắng. Chúng nhân thi nhau kháng nghị, yêu cầu trừng phạt gã thật nặng, Ngọc Địch tiên tử phải tuyển thân lại, đối tượng chỉ nằm trong thất tông tam bang ngũ thế gia mà thôi.

Ninh Thu Vũ cũng không vui, Thẩm Lan lại chọn Diệp Phong không có bối cảnh gì, hoàn toàn không có ích cho Bích Thủy cung. Diệp Phong quả thật thực lực siêu tuyệt, nhưng sánh được với các thế lực sao? Bà ta hạ quyết định dựa vào đó để lam khó dễ.

Cùng lúc, một nữ đệ tử từ ngoài bước vào thông báo: “Cung chủ! Lan sư muội đã đến.”

“Mời họ vào.” Ninh Thu Vũ không tranh biện với Thu Tố Nhã nữa, liếc mắt cảnh cáo rồi nói.

Diệp Phong bước lên, hiên ngang vào đại điện, nhìn toàn trường với ánh mắt coi thường. Thẩm Lan cầm tay gã đi theo sau, sắc mặt thanh lãnh nhã đạm.

Chúng thanh niên tại trường cơ hồ rớt tròng khi thấy bạch sam thiếu nữ ngoan ngoãn đi theo gã. Bình thường Ngọc Địch tiên tử không có hứng nói với chúng nửa câu, giờ lại đi theo một thiếu niên, hơn nữa dám lớn mật cầm tay vào đại điện thì thật lửa ghen hờn của chúng bừng cháy.

“Tiểu tử ngươi còn không mau buông Ngọc Địch tiên tử ra.” Mộ thanh niên nhảy ra, tức giận chỉ vào gã.

“Cút.” Khí thế của gã chợt dâng tràn, sát khí xung thiên quét vào đối phương khiến hắn lùi liên tục, sắc mặt trắng nhợt. Chúng vốn nhung gấm lụa là, chịu sao thấu sát khí như thế? Tất nhiên lạnh mình cực độ.

“Rác rưởi đừng có cản đường.” Gã hừ lạnh, lướt qua mà khiến đối phương không dám động đậy.

Gã liếc quanh một vòng rồi mới tài cung cung kính kính cúi người với Thu Tố Nhã, cùng Thẩm Lan nói: “Kính chào Thu phong chủ.”

“Sư phụ.”

Tiếp đó Thẩm Lan bái kiến Ninh Thu Vũ, còn Diệp Phong chỉ gật đầu, không hề tỏ ra tôn kính khiến Ninh Thu Vũ giận run người, đã bao giờ bà ta bị coi thường như thế. Thu Tố Nhã cũng nhíu mày, không hiểu gã dựa vào đầu mà cuồng vọng đến thế.

“Ngươi là Diệp Phong giả danh Phong Diệp đến chiêu thân hả?” Ninh Thu Vũ vốn không ưa gã, giờ càng có dịp nổi đóa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.