Độc Hỏa tôn giả là võ tôn mới tấn cấp, lúc còn là điên phong võ tông từng dựa vào một thân độc hỏa xông vào Âu Dương gia định báo thù cho sư muội. Bốn cao giai võ tông của Âu Dương gia nhất tề xuất thủ mà không đánh bại được, ngược lại bị hắn hạ độc.
Cuối cùng Âu Dương Võ Quốc xuất hiện, dựa vào thực lực võ tôn mới miễn cưỡng chế trụ được đối phương, hiểu rõ nguyên do.
Hóa ra Độc Hỏa tôn giả tìm được yêu bài của Âu Dương gia trong dược cốc của Dâm Dục ma cơ liền đến Dung binh thiên hạ hội tra xét được những dung binh chết trong dược cốc được chủ thuê họ Âu Dương đưa đi. Nên hắn nhận định kẻ chủ sử giết Dâm Dục ma cơ nhất định là Âu Dương gia...
Sau cùng Âu Dương Võ Quốc phí miệng lưỡi, tìm cả Âu Dương Thiên đến thề thốt rằng Dâm Dục ma cơ không phải do chúng giết, kể lại rõ ràng mọi việc xảy ra trong Vụ Ẩn sơn nên Độc Hỏa tôn giả mới miễn cưỡng tin chúng không phải hung thủ.
Âu Dương thiên hoài nghi Dâm Dục ma cơ bị Diệp Phong giết nhưng một là không tận mắt thấy, hai là Độc Hỏa tôn giả không tin sư muội chết trong tay một thiếu niên võ sư. Tuy Âu Dương gia cực lực xúi bẩy Độc Hỏa tôn giả đến Mộ Dung thế gia tìm Mộ Dung Tử Thanh tra hỏi nhưng hắn tựa hồ rất e dè Mộ Dung Yên đã thất tung, không xông bừa vào đó như với Âu Dương gia.
Lúc đó hắn đang trong giai đoạn đột phá võ tôn, cân nhắc một hồi thì tạm thời gác lại việc tra xét nguyên nhân cái chết của Dâm Dục ma cơ… thành ra tình hình được yên tĩnh một thời gian.
Lần này Diệp Phong đột ngột xuất hiện khiến âm mưu của Âu Dương gia dàn xếp bấy lâu tan tành, tất nhiên chúng hận gã thấu xương. Âu Dương thiên tuy chưa thấy Diệp Phong nhưng Huyền thiên như ý bổng trong tay gã không có cây thứ hai nên hắn đoán rằng gã là thiếu niên khi xưa cứu Mộ Dung Tử Thanh.
Thực lực Diệp Phong để lộ ra quá kinh nhân, Âu Dương Ngột ly kỳ biến mất, vốn Âu Dương gia không thể nghĩ ra nguyên nhân, giờ có thể nhận định là liên quan đến Diệp Phong. Gã từ lúc đó đã giết được nhị giai võ tông thì giết Dâm Dục ma cơ càng không có gì để nói.
Âu Dương gia vin vào cớ đó đến Bách Thảo cốc thông tri cho Độc Hỏa tôn giả rằng đã tìm ra manh mối hung thủ giết ma cơ… Độc Hỏa tôn giả thương yêu sư muội, nghe nói có tin của cừu nhân thì đến ngay.
“Các ngươi bảo ta là thiếu niên lúc trước cứu Mộ Dung tiểu thư giờ có thực lực uy hiếp võ tôn thì khi đó gã có thể giết được sư muội ta cũng không phải chuyện lạ. Nói vậy rất có lý.” Độc Hỏa tôn giả sầm mặt: “Nhưng giờ Mộ Dung gia nguy ngập đến nơi mà thiếu niên các ngươi nói tới vẫn không thấy đâu. Âu Dương tộc trưởng, bản tôn hy vọng ông không lừa ta, định mượn sức ra đối phó Mộ Dung gia... Nếu còn không thấy thiếu niên đó xuất hiện, ta không ngại biến Âu Dương gia thành nơi toàn chất độc.”
Uy hiếp lạnh lùng khiến Âu Dương Võ Quốc rùng mình… Đối phương không còn là điên phong võ tông của hai năm trước mà là võ tôn thực thụ. Lời hắn nói không phải chuyện đùa, bởi hắn có thực lực diệt gọn Âu Dương gia!
“Độc Hỏa tôn giả đừng nóng.” Âu Dương Võ Quốc lau mồ hôi lạnh trên trán, vội cười vuốt: “Tại hạ có to gan hơn nữa cũng không dám dối gạt tôn giả.”
Đoạn hắn nói với Âu Dương Vị Minh: “Xem ra áp lực chúng ta dành cho Mộ Dung gia còn chưa đủ. Khi Mộ Dung gia đến cảnh sinh tử tồn vong, ta không tin xú tiểu tử và võ tôn cạnh hắn không xuất thủ! Vị Minh, hiện tại chúng ta đến gặp thái thượng trưởng lão của bọn hắn.”
“Ta muốn lấy lợi tức của Mộ Dung gia bù cho cái chết của cháu ta…” Âu Dương Vị Minh sầm mặt, hung quang hiện rõ.
Hai võ tôn Âu Dương gia vút lên không, hai đạo lưu quang nháy mắt sau đã đến Mộ Dung thành, khí thế ngút trời từ hai người tràn ra, bao trùm ngôi thành.
“Mộ Dung Bác Xuyên, con rùa rút đầu ngươi có dám ra quyết chiến với bọn ta không.” Tiếng quát hùng hồn vang vang khắp ngóc ngách Mộ Dung thành khiến màng nhĩ mỗi người rung lên ong ong, hồi lâu không tan.
Khiêu chiến công khai như vậy, nếu Mộ Dung Bác Xuyên không ra mặt thì sĩ khí của Mộ Dung gia sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Vô số võ giả trong thành đều nhìn lên thinh không, ánh mắt chứa chan hy vọng. Trong thời khắc nguy nan của gia tộc, họ đều hy vọng cường giả trụ cột sẽ đứng ra dẹp tan nhuệ khí của đối phương…
Từ phía phủ đệ Mộ Dung thế gia, kim quang rực rõ đột nhiên bùng lên, một bóng người lơ lửng trên không.
“Âu Dương Võ Quốc! Tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi tưởng hai võ tôn Âu Dương gia cùng tới thì lão phu sợ chắc.” Mộ Dung Bác Xuyên phát ra khí thế đủ để áp chế đối phương khiến võ giả Mộ Dung gia hò hét động trời.
Dù thế nào, võ tôn cường giả hiện thân là tăng thêm không ít lòng tin cho người Mộ Dung gia.
“Sao lại như thế.” Âu Dương Võ Quốc trợn trừng hai mắt, tỏ vẻ kinh hãi: “Sao ngươi lại có thể tấn nhập tứ giai!”
Mộ Dung Bác Xuyên quỷ dị tiến giai khiến hắn không kịp trở tay. Trước đó hắn còn đầy tin tưởng mình và Âu Dương Vị Minh liên thủ sẽ tạo được áp lực với thái thượng trưởng lão, bức võ tôn đi cùng Diệp Phong phải hiện thân… Hiện tại, đối phương là trung giai võ tôn, nghênh chiến hai sơ giai võ tôn, chí ít không có áp lực gì.
“Thế nào? Âu Dương Võ Quốc, ngươi sợ hả?” Vẻ mặt Âu Dương Võ Quốc khiến thái thượng trưởng lão cực kỳ vừa ý, nếu không có vạn niên linh ngọc dịch của Diệp Phong, ông ta sao có thể tiến giai dễ dàng như vậy?
“Hừ, vận khí tốt thôi mà.” Âu Dương Võ Quốc đảo mắt hỏi: “Mộ Dung gia không phải có thêm một võ tôn sao? Hà cớ không xuất hiện?”
“Đối phó hai tên tiểu nhân các ngươi, một mình lão phu đủ rồi.” Việc Diệp Phong và Quỷ Vô Cực ly khai Mộ Dung gia rất bí mật, ông ta không đời nào để đối phương biết… Để chúng nghi thần nghi quỷ, hiệu quả sẽ tốt nhất. Hiện giờ ở cấp độ tôn giả, Mộ Dung gia cố nhiên không sợ Âu Dương gia, nhưng ở cấp thấp hơn thì kém xa đối phương gồm lực lượng liên hợp hơn mười thế lực.
Quỷ Vô Cực và Diệp Phong khiến đối phương e dè, không dám tấn công toàn diện. Chỉ cần kéo dài được đến lúc bọn gã trở về thì lần vây khốn Mộ Dung thành này sẽ thật sự được thay đổi.
“Tộc trưởng đại nhân phí lời làm gì. Mỗ không tin một trung giai võ tôn mới tấn cấp chống được chúng ta liên thủ.” Âu Dương Vị Minh cười lạnh. Khi xưa tại Mộ Dung gia, Mộ Dung Bác Xuyên có thực lực cao hơn khiến lão e dè, giờ đối phương tấn cấp càng khiến lão đố kị đến phát cuồng.
Âu Dương Võ Quốc nheo mắt, hiển nhiên tán đồng đề nghị của Âu Dương Vị Minh, một trung giai võ tôn mới tiến giai thì chưa nắm được sức mạnh vượt trội hai người.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, thân ảnh rất phối hợp loáng lên. Âu Dương Võ Quốc chính diện nghênh đón Mộ Dung Bác Xuyên, thân thể phát ra thổ nguyên chi lực kinh thiên, như viên hắc thạch khổng lồ, lực đạo hùng hồn đập vào đối phương.
Đồng thời Âu Dương Vị Minh hóa thành kim sắc lưu quang, đột ngột lướt đến sau lưng Mộ Dung Bác Xuyên. Mấy chục mũi gai năng lượng cực kỳ lăng lệ tấn công vào những chỗ yếu hại. Lão và Âu Dương Võ Quốc một tiền một hậu hình thành thế giáp kích. Tốc độ cả hai cực nhanh, dốc toàn lực công kích, định một đòn trọng thương đối phương hoặc giết chết càng tốt.
Cảm thụ thế công từ hai hướng, sắc mặt Mộ Dung Bác Xuyên hơi ngưng lại, thực lực của ông ta chỉ hơn đối phương một chút, chưa đến mức có thể coi thường chúng. Hai sơ giai võ tôn liên thủ đủ khiến ông ta dốc toàn lực.
Ông ta hú lên vang vọng, năng lượng bàng bạc phun ra hình thành một tấm lưới lửa dày mịt quanh mình. Trên tấm lưới nhảy nhót vô số hỏa nguyên câu ngưng kết khiến ai nhìn vào cũng lạnh mình, quả nào cũng ẩn chứa uy năng kinh nhân. Chiêu võ kỹ lấy thủ làm công này bao kín Mộ Dung Bác Xuyên trong nháy mắt.
Chát, chát!
Thân hình ba võ tôn va vào nhau trong sát na. Hỏa quang, kim quang và hắc mang giao nhau, phát ra dao động năng lượng khiến người khác kinh hãi. Không gian quanh đó như bị chấn động kịch liệt, run lên dữ dội. Tiếng nổ kinh thiên vang lên liên tục, Mộ Dung Bác Xuyên đứng im, chỉ hơi run người còn Âu Dương Vị Minh và Âu Dương Võ Quốc bắn lùi lại, y phục rách nát, râu tóc dựng đứng, dáng vẻ khá nhếch nhác.
“Ngươi đã vượt qua thời kỳ thích ứng khi tiến giai.” Âu Dương Võ Quốc tỏ vẻ khó tin, chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà Mộ Dung Bác Xuyên đã đột phá đến mức này. Nên biết võ tôn như ông ta, cũng giống Âu Dương Vị Minh, hoàn toàn dựa vào hiệu quả của linh dược tạo thành, cộng thêm tác dụng tẩy tủy của thiên niên linh ngọc dịch mới miễn cưỡng xung phá đến tam giai. Theo tình huống thông thường, Mộ Dung Bác Xuyên không thể tiếp tục đột phá.
Sự thật bày ra trước mắt, Mộ Dung Bác Xuyên không chỉ đột phá mà thập phần triệt để, gần như tới giai đoạn ổn định của tứ giai. Hai sơ giai võ tôn Âu Dương gia muốn chiến bại đối phương khác nào nhiệm vụ bất khả thi.
“Ha ha! Âu Dương Võ Quốc, ngươi tưởng hai chọn một thì ta sợ các ngươi sao?” Mộ Dung Bác Xuyên lần đầu thể hiện uy thế, lòng tin dâng tràn cười to: “Mộ Dung gia không phải đối tượng cho các ngươi muốn làm gì thì làm.”