Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 629: Q.3 - Chương 629: Giương đông kích tây.






Bầu không khí trong Thánh điện khẩn trương hẳn lên. Nhiều hư giai được bố trí quanh lục đảo Thánh điện tọa lạc để tuần tiễu, một vài địa giai còn ở lại đảm nhận trông nom những chỗ quan trọng của Thánh điện.

Diệp Phong vì địa vị đặc thù nên Thánh điện không an bài nhiệm vụ cụ thể gì. Để tránh bị hoài nghi, gã rời chỗ ở, tỏ ra nghiêm túc đi khắp nơi xem xét tình hình.

Theo nhân mã Thánh điện, gã đang tuần thị khắp nơi, còn mục đích của gã là quan sát tình hình phân bố thực lực của các nơi. Gã nhớ hết mọi thứ, đợi chốc nữa Thánh điện đại loạn thì sẽ càng dễ dàng đạt đến mục đích.

“Thời gian đến rồi, nhân mã Vu võ chắc sắp xuất hiện.” Nghĩ đến mục tiêu lâu nay sắp đạt thành, lòng gã lại kích động. Một mình gã lơ lửng gần thiên thánh đại điện, nhìn về hư không ngoài xa.

Quả nhiên một lúc sau, ngoài xa dấy lên mấy luồng khí tức cực mạnh. Chủ nhân những khí tức này không có ý che giấu, còn cách lục đảo Thánh điện tọa lạc mấy trăm dặm đã phát ra ý gây hấn khiến mấy nghìn thánh giai đang giới bị đều biến sắc.

“Không xong, khí thế này chỉ thiên vu của Vu ma nhất tộc mới có.”

“Không thể nào. Khí tức có tới sáu làn, lẽ nào Vu ma xuất động tới sáu thiên vu đến tập kích Thánh điện?” Lúc này ở Thánh điện chỉ còn chín thiên thành, hai người đang trấn thủ trong mê trận có Qua Bưu, tức là chỉ còn bảy thiên thánh để đấu với địch nhân.

Bảy thiên thánh đấu với sáu thiên vụ, các thánh giai có vô số kinh nghiệm chiến đấu với Vu ma nhất tộc đều biết một thiên vu có thể ngang với hai thiên thánh, đương nhiên Thánh điện hiện ở thế hạ phong.

“Vu ma nhất tộc không phải đang tranh đoạt hồn khoáng ở ngoài hư không với Thánh điện sao? Vì sao lại xuất hiện sáu thiên vu ở đây? Số lượng thiên vu của chúng tổng cộng không quá mười người cơ mà.” Một địa thánh biết rõ về Vu ma kinh hoảng kêu lên. Sáu thiên vu đến, với Thánh điện hiện thời thì đúng là tai họa.

“Không cần hoảng.” Tiếng quát khí thế hùng hồn từ thiên thánh đại điện phát ra, tức thì bảy thân ảnh vút lên cao ở trung tâm Thánh điện. Đồng thời ngũ hành lĩnh vực của bảy thiên thánh cũng phát ra, năng lượng khí tức bao trùm khắp nơi, thanh thế kinh nhân, nhấn chìm tiếng xì xào của chúng nhân.

Thấy thiên thánh phe mình xuất hiện, nhân mã Thánh điện như thấy được hy vọng, đều ổn định lại, không còn kinh hoảng thất thố như lúc đầu nữa.

“Địch nhân bất quá chỉ có sáu người, sợ gì mà sợ.” Lại một giọng nói quát to: “Dù chúng đều là thiên vu cường giả nhưng ngần đó mà dám đối phó Thánh điện thì thật coi thường chúng ta quá.”

Tuy bảy thiên thánh tim đập như trống trận nhưng nhờ kinh nghiệm đầy mình mà hiểu rằng phải vỗ an nhân mã Thánh điện đã, bằng không chúng nhân sẽ tự loạn lên.

Tuy thực lực của sáu thiên vu cao hơn bảy người nhưng với tu vi thiên giai của họ thì trong thời gian ngắn đối phương tuyệt đối không phá được phòng tuyến của họ. Tuy thực lực thien giai giữa hai bên cách biệt nhưng Thánh điện còn nhiều nhân thủ cấp thấp hơn, tập hợp lại cũng là lực lượng không thể coi thường. Tin rằng để cầm chân đối phương đợi bọn Kiếm Vô Phong quay về thì không thành vấn đề.

“Ha ha ha! Bọn rùa đen Thánh điện, lẽ nào biết bọn lão tử đến nên đã bày trận thế nghênh tiếp?” Sáu thiên vu lướt đến phía ngoài lục đảo Thánh điện, bảy thiên thánh lên nghênh đón, song phương chăm chăm nhìn nhau cách mấy trăm thước.

“Khốn kiếp! Vu ma man tử, các ngươi lại giở trò này đánh lén Thánh điện hả?” Một thiên thánh của Thánh điện khí thế hung hung quát to.

“Đánh lén?” Lặc Lôi bước ra đầu tiên, lắc lắc cái đầu trọc lốc, cười vang chế nhạo: “Đây không phải đánh lén mà bọn ta quang minh chính đại công kích! Vu võ nhất tộc không vô sỉ như Thánh điện, bọn ta thích chiến đấu đường đường chính chính.”

“Rắm chó.” Một kim điện thiên thánh nghiến răng: “Nếu các ngươi đường đường chính chính, vì sao lại dùng thủ đoạn thu hút quá nửa nhân mã của bọn ta đi rồi mới đến Thánh điện gây loạn. Ti bỉ vô sỉ là bọn các ngươi mới đúng.”

Bọn Lặc Lôi đến Thánh điện đúng lúc này, các thiên thánh đều không ngốc, đương nhiên hiểu đó là kế điệu hổ ly sơn của đối phương. Chỉ vì chú ý của Thánh điện bị phú nhiêu hồn khoáng và Hồn tâm khoáng thu hút, không ngờ Vu võ nhất tộc bày ra cái bẫy cho Thánh điện tự chui vào.

“Hừ! Thánh điện các ngươi vẫn thích lấy nhiều đánh ít, lần này mới hơi thiếu nhân mã là đã hoảng rồi sao?” Mộc Chân cũng cười lạnh, lướt đến giữa song phương khiến các Thánh điện thiên thánh cảnh giác, theo ý thức lùi lại một đoạn, khiến Vu võ cười vang chế nhạo.

“Bọn ta phí công bày ra cái bẫy này là để tìm cơ hội đấu một trận công bằng. Hiện tại chư vị thiên thánh và bọn ta coi như ngang nhau, tuy các vị vẫn chiếm tiện nghi nhưng Vu võ xưa nay rộng rãi, không tính toán với Thánh điện. Thế nào, các vị có dám đấu với bọn mỗ?” Mộc Chân cười ha hả.

Bảy thiên thánh tắc tị, rồi một mộc điện thiên giai đáp: “Vu ma nhất tộc đến xâm phạm Thánh điện, lẽ nào còn muốn còn ta khách khí nữa? Có bản lĩnh thì sáu các ngươi cứ xông vài phòng ngự đi.”

Được thiên thánh hạ lệnh, mấy chục địa giai và mấy nghìn hư giai cùng phát ra khí tức, tạo thành năng lượng phong bạo ép tới sáu thiên vu. Tuy tu vi song phương cách xa nhưng sức mạnh do ngần ấy thánh giai phát ra thì không thể coi thường.

Chát, chát, chát...

Bọn Lặc Lôi bị khí thế này bức lui liên tục, sau cùng thân thể sáu người lớn vụt lên, cùng bạo phát khí thế hung hãn mới đứng vững lại.

“Hà, thế nào hả? Các ngươi tưởng với sáu thiên vu là có thể tung hoành ở địa bàn Thánh điện hả? Đúng là không biết lượng sức.” Thiên giai của Thánh điện cười vang, họ tuy kém hơn nhưng sau lưng còn đông đảo thánh giai, sáu thiên vu của đối phương không hẳn không thể chiến thắng.

“Hắc hắc! Đã biết ngay Thánh điện chó đen giữ mực, lại giở trò ỷ đông mà.” Bọn Lặc Lôi không hề sợ mà tỏ vẻ chế nhạo.

“Đừng nói bọn ta không cho Thánh điện cơ hội giao chiến công bằng, so nhân số… Vu võ nhất tộc vị tất kém các ngươi.” Lặc Lôi vừa dứt lời, từ ngoài trăm dặm đột nhiên bừng lên khí tức cực kỳ kinh nhân, đều từ thánh giai trở lên, trong đó có mấy chục đạo đã đạt đến địa giai.

Mất nghìn đạo khí tức phảng phất đột ngột mọc ra trên không, cực kỳ nhanh chóng tập kết lại sau lưng bọn Lặc Lôi. Tiếp đó mấy nghìn thiên vu gầm vang, cùng với khí thế ào ào tràn tới, ép lùi toàn bộ khí thế của nhân mã Thánh điện. Khí thế còn hất ngã không ít thánh giai thực lực không cao, tình hình phe Thánh điện liền loạn xạ lên.

“Các… các ngươi định toàn diện tuyên chiến với Thánh điện hả?” Các thiên thánh cuống lên, lực lượng của Vu võ nhất tộc đã nằm ngoài khả năng ứng phó hiện giờ cỉa Thánh điện.

Hà huống đây là địa bàn Thánh điện, có nhiều vị trí quan trọng, nếu xảy ra giao chiến toàn diện thì chắc chắn Thánh điện sẽ tổn thất không để đâu cho hết.

“Ha ha! Thánh điện vương bát đản sợ rồi.” Mộc Chân hào sảng cười vang: “Toàn diện khai chiến thì Vu võ nhất tộc sợ gì. Nhưng ngoài cách đó, bọn ta chừa cho các ngươi một con đường.”

“Cách gì?” Thánh điện thiên thánh đều sầm mặt đến cực độ, vốn họ định ngầm phái người đi thông tri cho bọn Kiếm Vô Phong nhưng đại đội nhân mã Vu võ vừa đến là phong tỏa mọi hướng khiến người báo tin không thể rời đi. Đương nhiên sẽ kéo dài thời gian bọn Kiếm Vô Phong trở về.

“Hai bên chọn ra mười lăm người mạnh nhất quyết đấu công bằng. Bên nào thua nhiều trận hơn sẽ thua chung cuộc. Thánh điện thắng thì bọn ta đi ngay, còn Thánh điện thua thì phải trả cho bọn ta gấp ba lần phú nhiêu hồn khoáng.”

“Không thể nào, các ngươi giở trò.” Thánh điện giận dữ, giao đấu cân bằng về nhân số, nhắm mắt cũng biết Thánh điện không có cơ hội thủ thắng.

“Vậy thì toàn diện khai chiến.” Lặc Lôi phất tay, mấy nghìn Vu võ sau lưng y đã xoa chân xoa tay chỉ muốn xông lên, dáng vẻ đầy đấu chí, chỉ đợi y hạ lệnh là sẽ xông lên Thánh điện phá hoại.

“Đợi đã.” Thấy đối phương bảo dừng tay, Lặc Lôi chợt nở nụ cười gian xảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.