Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 508: Q.3 - Chương 508: Hàn diếu băng thi






Ngay lúc song phương sắp sửa giao chiến kịch liệt thì từ phương hướng thánh sơn ở xa đột nhiên dấy lên năng lượng dao động dữ dội.

Luồng năng lượng dao động này cách Bích Thủy cung mấy nghìn dặm, nhưng vẫn rõ ràng, tất cả đều cảm nhận được. Các võ hoàng Ngũ hành tông biến sắc, tạm bỏ qua Diệp Phong, cùng nhìn về hướng thánh sơn.

Trên tầng không ngoài xa, một đạo thất sắc quang hoa vút lên mây rồi phía dưới bùng nổ bạch mang chói lòa, bạch mang khuếch tán đến đâu là không gian rung rinh thấy rõ. Tiếng ầm ầm từ thánh sơn vọng tới, tuy âm lượng rất nhỏ nhưng khiến chúng nhân đều rúng động cõi lòng.

Sao vậy! Thánh sơn sao lại có chấn động năng lượng như thế? Sức nổ này, dù các thánh sứ giao chiến với nhau cũng không đạt được.

"Hắc hắc hắc!" Diệp Phong đột nhiên cười lạnh, hiểu rõ nhất việc gì đáng xả ra. Nhất định là các võ hoàng ở ngục sơn hợp lực công phá trận pháp phong tỏa mới gây ra động tĩnh đến thế. Lực lượng này mà về được Võ Nguyên đại lục, Ngũ hành tông sau này không dễ sống.

Nhưng gã không ngờ rằng thoát ra không phải là tù phạm của ngục phong số một, số hai, số bảy mà là toàn thể ngục sơn. Lực lượng đó đủ khiến cả Võ Nguyên đại lục run rẩy.

“Thánh sơn thật ra có chuyện gì?” Ninh Thu Vũ âm trầm nhìn Diệp Phong, gã từ ngục sơn thoát ra, tất hiểu được sự tình.

“Cho các ngươi biết cũng không sao, tù phạm trong ngục sơn đều đã khôi phục tự do, thánh sơn chắc đã bị chiếm…” Diệp Phong cười trào phúng, nhạt nhẽo đáp.

“Không thể nào! Thánh sơn có thánh sứ trấn thủ, dẫu toàn bộ tù phạm ngục sơn bạo loạn, cũng không thể công hãm thánh sơn!” Đối phương hiển nhiên không tin lời gã, nhưng chấn độn năng lượng ban nãy cho thấy thánh sơn đích xác phát sinh biến cố kinh thiên động địa. Chúng nhân đều hồi hộp bất an, nếu võ hoàng từ ngục sơn thoát ra thì Ngũ hành tông gặp họa đầu tiên.

Võ hoàng bị nhốt ở ngục sơn có đến chín phần mười là có tội mạo phạm Ngũ hành tông…

“Thánh sứ? Thánh sứ không còn tồn tại nữa.” Diệp Phong nhún vai hừ lạnh, ra vẻ tin hay không thì tùy: “Những gì cần nói ta đã nói hết. Nếu các ngươi còn muốn rước phiền, tiếp tục động thủ thì Diệp Phong ta không ngại phụng bồi.”

“Đừng nghe hắn nói láo. Thánh sơn sao có thể bị công hãm!” Ninh Thu Vũ cực hận Diệp Phong, hiện giờ dù thánh sơn có xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ nhiều đến Bích Thủy cung. Bích Thủy cung xưa nay đều giữ thái độ siêu nhiên, nên gần như không có cừu gia trong số võ hoàng ở ngục sơn.

Nhưng võ hoàng tứ tông kia lại không nghĩ thế. Hiện tại thánh sơn có biến cố trọng đại, mặc cho Diệp Phong nói thật hay giả, họ đều phải về tông môn thương nghị đối sách. So hai việc thì một Diệp Phong có gì mà phải lo.

“Ninh cung chủ, việc quá đột nhiên, bọn lão phu phải về tông môn ngay, xin được thứ lỗi.” Bốn võ hoàng tổ thành ngũ hành chiến trận triệt tiêu lĩnh vực, quay về trận doanh của tông môn.

Ninh Thu Vũ tuy không cam lòng nhưng biết hôm nay không thể bắt được Diệp Phong, hơn nữa bà ta cũng bất an trước biến cố của thánh sơn, nên đành rút lại khí thế.

Thu Tố Nhã vội đưa mắt ra hiệu cho Diệp Phong và Thẩm Lan đi ngay. Mục đích gã đến đây để đón Thẩm Lan, giờ mục đích đạt thành cũng không muốn có thêm phiền toái, liền cầm tay cô, mỉm cười với giai nhân.

Cả hai lập tức đằng không, biến mất ở chân trời. Nhân mã Ngũ hành tông vội vàng rút đi.

“Võ Nguyên đại lục... sắp biến thiên sao?” Thu Tố Nhã hoang mang nhìn về thánh sơn. Người khác có lẽ còn nghi ngờ chứ bà ta thì không cho rằng Diệp Phong nói dối. Thánh sơn! Khẳng định đang gặp rắc rối to.

oOo

“Phong! Muội nhớ huynh…” Trên đường đến Yêu điện, Thẩm Lan khẽ ôm eo Diệp Phong, thì thầm.

“Ny tử ngốc, lúc xưa nếu muội không mạo hiểm tiến nhập Vạn niên hàn diếu, chúng ta đã không chia cách lâu đến vậy.” Gã dịu dàng xoa đầu cô, nói đầy yêu thương: “Lần sau muội không được xung động như vậy. Vạn nhất muội gặp nguy hiểm gì đó trong hàn diếu thì…”

Thẩm Lan hạn phúc rúc vào ngực gã, nói đầy cố chấp lại khả ái: “Vì Phong, muội không sợ nguy hiểm nào cả.”

Một lúc sau, cô ngẩng mặt lên nói tiếp: “Hơn nữa linh dịch hộ thân huynh để lại và di vật của mẫu thân giúp đỡ nên dù gặp nguy hiểm trong hàn diếu, sau cùng đều hóa giải hết.”

“Di vật của mẫu thân muội…” Diệp Phong còn nhớ từ bé cô đã đeo một chiếc dây chuyền màu xanh biếc, tên gọi Thủy lam chi tâm. Chỉ tiếc không biết hiện giờ thi thân và tàn hồn của mẫu thân cô được giấu ở đâu.

Thẩm Lan không biết suy nghĩ của gã, cởi Thủy lam chi tâm trên cổ xuống, đặt giữa lòng tay, mắt đầy lưu luyến.

“Trong hàn diếu, mấy lần muội suýt bị cực hàn chi khí xâm thực nhưng đều được Thủy lam chi tâm bảo vệ.”

“Thủy lam chi tâm bảo vệ muội?” Diệp Phong kinh ngạc. Thủy lam chi tâm là linh khí phụ trợ tu luyện, không có công năng hộ thể mới đúng.

“Đúng, lúc ở Vạn niên hàn diếu, muội thấy nhiều tiền bối Bích Thủy cung từng vào đó nhưng giờ họ đều hóa thành tượng băng, chỉ còn lại thi thể.” Thẩm Lan hơi buồn, nói tiếp: “Trong đó có một băng thi tựa hồ có liên hệ thập phần đặc thù với Thủy lam chi tâm của muội, mỗi lần muội gặp nguy hiểm là lại phát ra Băng phách năng lượng rất kỳ diệu, giúp muội qua được khó khăn.”

“Nếu không nhờ Thủy lam chi tâm thông qua băng thi đó bảo vệ muội, có lẽ muội… không gặp được Phong nữa.” Thẩm Lan phảng phất còn sợ hãi, kể lại mà cũng run người.

Thủy lam chi tâm có thể thao túng băng thi trong hàn diếu? Quá hoang đường. Một món linh khí bình thường sao có thể có thần trí bảo vệ cô? Nhất định có gì đó đặc biệt. Gã thầm nghĩ, nhưng không phá tan ảo tưởng của cô.

Cô thà tin là mẫu thân bảo vệ mình chứ không rũ bỏ niềm tin đó.

Đợi đã. Mẫu thân Thẩm Lan bảo vệ cô. Có lẽ… sự thật là thế. Lòng gã đột nhiên sáng lên, gã đã nghĩ ra.

Thật sự bảo vệ Thẩm Lan vị tất là Thủy lam chi tâm mà là băng thi kia. Đó rất có thể là thi thể của mẹ đẻ cô – Thu Tố Thanh. Kim, mộc lưỡng vị thánh sứ không muốn Yêu vương tìm được bà, đồng thời không bà chết đi để rồi mất con bài chế ước Yêu vương nên dốc tu vi thánh giai cho Thu Tố Thanh “sống” trong Vạn niên hàn diếu.

Thu Tố Thanh còn một tia tàn hồn, tuy gã không đoán ra bằng cách nào mà tàn hồn đó bảo tồn được lâu như vậy, nhưng bà ta có thể cảm ứng được Thủy lam chi tâm đã để lại cho con gái. Có lẽ tàn hồn không có ý thức nhưng huyết mạch tương liên giữa hai mẹ con nên với bản năng người mẹ, bà ta bảo vệ cô con gái hằng mong nhớ.

Rõ ràng là ý trời khiến cô trùng phùng với mẫu thân trong Vạn niên hàn diếu, qua phương thức đó.

Gã càng nghĩ càng kích động, càng cho rằng phải như thế. Nếu không vì Yêu vương tạm thời chưa muốn nhận con gái, gã đã hưng phấn cho cô biết là: mẫu thân cô đang ở trong Vạn niên hàn diếu.

Nhất định phải cho sư phụ biết tin này, chắc người sẽ vui lắm khi biết manh mối về sư mẫu.

“Phong, huynh sao vậy?” Thẩm Lan thấy gã hớn hở thì lấy làm lạ.

“Ta không sao.” Gã ôm chật cô mà hôn khiến cô đỏ bừng mặt hổ thẹn: “Ta thấy băng thi đó có lẽ có quan hệ đặc thù nào đó với muội cũng nên.”

“Muội cũng đồng cảm, băng thi cho muội cảm giác rất thân thiết, như người thân của mình.” Thẩm Lan chìm trong mông lung.

“Được rồi, đừng cả nghĩ nữa.” Gã sợ Thẩm Lan tìm ra điều ra nên chuyển chủ đề: “Muội có biết chúng ta sắp đi đâu không?”

“Chỉ cần ở cùng huynh, đi đâu cũng vậy thôi.” Trừ sư phụ, cô không còn ai thân thích, sau khi sinh ly tử biệt hậu, lại được ở cùng Diệp Phong thì cô không cần gì hơn nữa.

Diệp Phong cười ôn hòa, đưa tay dịu dàng véo mũi cô, trêu chọc: “Muội chỉ cần thế thôi hả? Nhưng cũng tốt, đằng nào muội cũng là nữ nhân của ta, sau này đi đâu cùng đi cùng, không rời nhau nữa.”

Nghe những lời gần như hứa hẹn của gã, người Thẩm Lan mềm đi, hạnh phúc đến độ suýt ngất xỉu. Tuy cô chưa từng hoài nghi tình cảm gã dành cho mình, nhưng khi gã nói ra thì cô vẫn kích động vô vàn.

“Giờ ta đưa muội đi gặp sư phụ ta, lão nhân gia là nhân vật bất phàm. Nếu không gặp người, ta không có được thành tựu hôm nay, không thể ‘cướp’ được muội từ tay Bích Thủy cung.” Trong lòng gã lại thầm nhủ, Thẩm Lan, ta đưa muội đi gặp cha ruột đây.

"A!" Thẩm Lan hiểu ngay, thực lực thông thiên triệt địa của gã khẳng định đến từ vị sư phụ thần bí đó. Gã không có người chí thân nào, sư phụ có thể coi là trưởng bối duy nhất của gã. Giờ gã không giấu giếm, đưa cô đi gặp thì ý nghĩa đã quá rõ ràng.

“Lão nhân gia có thích muội không?” Cô hơi khẩn trương.

“Ngốc quá, ta dám chắc lão nhân gia thấy muội sẽ vui lắm.” Gã dịu giọng.

Đó là phụ thân muội mà, người vẫn chờ gặp muội... chờ hơn hai mươi năm rồi, sao lại không thích muội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.