“Giết ta luôn là nguyện vọng cháy bỏng nhất của các ngươi…” Diệp Phong mỉm cười thản nhiên: “Nhưng chưa bao giờ được như nguyện.”
Tiểu Hôi lại nhảy lên vai gã, gương mặt khả ái nhăn đi kêu chí chí với A Qua đầy gây hấn. Đối với nó, chiến đầu và chơi đùa đều thú vị như nhau.
“Ngươi tưởng chỉ với con súc sinh cổ quái này là làm gì được ta? Đợi ta bắt được ngươi rồi sẽ từ từ xe tiểu súc sinh đó thành từng mảnh.”
Những lời độc ác đó lọt vào tai Diệp Phong trở thành chuyện tiếu lâm. Gã đứng bất động, thần hình trầm ổn chắc chắn, thể nội thổ nguyên lực sôi trào, hoàn mỹ dung hợp thành Hùng thế. Trông gã không khác nào ngọn núi sừng sững.
So tốc độ, gã không mảy may có ưu thế. Còn sức mạnh mới là ưu điểm, nên gã lặng lẽ đứng yên đợi A Qua tiến công.
“Hừ!” Ngoài da hắn bùng lên hỏa nguyên bảo vệ thân thể, hồng mang chói lòa. Đồng thời thân hình khẽ nhảy, vẽ lên một đạo tản ảnh vút vào Diệp Phong.
Lại dùng chiêu số cũ? Lòng Diệp Phong thoáng lấy làm lạ, tay bất giác năm chặt Chấn thiên chùy hơn, định thi triển Địa long chấn ngăn lại. Đột thân ảnh đỏ lửa của A Qua biến đổi.
Hổ dược mê tung bộ!
Chân trái A Qua rà sát mặt đất giậm mạnh, thân hình lướt sang bên phải khiến Diệp Phong xoay theo, mục quang chăm chăm vào hướng đó, trọng chùy cũng sẵn sàng xuất ra.
Bên trái! Chân phải A Qua đạp nhanh, thân thể nhanh nhẹn vòng sáng mé trái. Lộ tuyến của hắn tạp thành chữ Z khổng lồ, phiêu hốt quỷ dị khiến Diệp Phong không tài đoán được quỹ tích. Cự ly song phương nhanh chóng rút xuống còn mấy thước.
“Thú vị!” Con ngươi Diệp Phong co lại, ý niệm định thi triển Địa long chấn lập tức thu hồi. Vì phương hướng của đối phương không ổn định, gã mà thi triển tất hắn sẽ nhân khoảnh khắc gã thoát lực mà lao tới công kích. Nhưng nếu gã không phản ứng, đợi khi A Qua đến gần thì gã sẽ buộc phải ngạnh tiếp đòn công kích của đối phương. Lục giai võ sư quả nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một khi coi trọng thì thật khó đối phó.
Nháy mắt, A Qua lại xoay chuyển. Hổ dược mê tung bộ nhảy nhót không theo quy luật gì, quá trình hắn tiếp cận đối phương không có phương hướng cố định. Thực tế thân hình hắn lấy Diệp Phong làm tâm, phương vị xoay quanh đối phương liên tục biến ảo khiến gã không nắm bắt được. Chỉ cần gã lộ sơ hở là sẽ nhảy lên, phát động công kích trí mạng.
Tên khốn, lần này ta xem ngươi đón đỡ như thế nào. Nét hung ác trên mặt A Qua rõ hẳn, hắn tin rằng chỉ cần đến sát trước mặt Diệp Phong, một chiêu thôi là hắn sẽ trọng thương đối phương, rũ bỏ mối nhục lúc trước.
Đợi khi hắn tấn công? Không… như thế quá bị động. Tâm niệm gã xoay chuyển nhanh chóng tìm cách ứng phó. So phương vị thân hình A Qua liên tục thay đổi, gã không xác định được gã tập kích từ hướng nào, một khi ngần ngừ thoáng chốc thì kết quả sau cùng là thất bại.
Phải nghĩ cách phá ưu thế thân pháp của đối phương. Lòng gã sáng lên.
“Bùng!” Sắc mặt trầm như nước, gã giậm mạnh hai chân xuống đất, thân thể vút lên không.
Cái gì! A Qua biến sắc. Cách ứng đối của Diệp Phong vượt ngoài dự liệu của hắn. Nếu hắn đuổi theo thì không thể mượn mặt đất để biến ảo phương vị, ưu thế thân pháp sẽ không còn.
Đương nhiên hắn còn chọn lựa khác là đợi gã đáp xuống rồi phát động công kích. Nhưng như thế thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay Diệp Phong. Gã tuy không có năng lực dừng trên không nhưng dễ dàng khống chế thời điểm đáp xuống để phán đoán phương hướng hắn tấn công.
Nếu hắn không tấn công, gã sẽ lại nhảy lên và hiệu quả mê hoặc địch nhân của Hổ dược mê tung bộ trở thành con số không. Diệp Phong chỉ việc nhảy nhót tại chỗ, tiết kiệm thể lực hơn A Qua nhảy sang hai bên nhiều. So về tiêu hao, hắn sẽ thiệt thòi hơn.
“Hừ, tiểu tử điêu ngoa lắm.” A Qua gầm lên, hồi lâu sau liền phán đoán: “Dù ngạnh tiếp chính diện, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”
Tuy gã dùng một sách lược đơn giả hóa giải thân pháp của đối phương nhưng đồng thời tạo cho A Qua cơ hội tấn công. Ở trên không, gã không thể phát động Địa long chấn quấy nhiễu hắn.
Hai chân hắn cùng giậm, thân thể bắn vụt tới, lao vào Diệp Phong ở lưng chừng không, tay trái nắm lại thành quyền, chân chân thực thực đấm vào mặt gã. Quyền phong liễu nhiễu hồng mang, cách mấy thước cũng cảm nhận được năng lượng cuồng bạo.
Ở trên không, gã không thể tránh né, chỉ còn một cách duy nhất: Ngạnh tiếp!
“Hay lắm!” Gã khẽ lẩm bẩm, Chấn thiên chùy cũng dấy lên dải u quang, thổ nguyên lực cuồn cuộn xô vào A Qua.
“Tiểu Hôi! Hành động!”
Tiểu Hôi đứng trên vai gã nhanh chóng lách người đến phía sau lưng A Qua, hưng phấn giơ mộc côn đập vào gáy hắn.
Nó và Diệp Phong hình thế thế giáp công, một tiền một hậu đồng thời hướng vào A Qua từ dưới đất công lên.
“Nổ!” Nếm mùi của Tiểu Hôi một lần, lần này hắn đã phòng bị, hỏa nguyên lực bao quanh người hắn nổ tung, dấy lên ngọn lửa ngút trời. Ngọn lửa xuất hiện quá đột nhiên, dù với phản ứng của Tiểu Hôi cũng không kịp trở tay, bị sóng nhiện cuốn văng đi.
“Tiểu Hôi!” Diệp Phong cả kinh thất sắc, Chấn thiên chùy vì thế tăng thêm hai phần sức nặng. Phòng ngự không phải là điểm mạnh của Tiểu Hôi, bị lục giai võ sư công kích trúng không phải chuyện đùa. Gã đã quá tự tin, đối thủ là lục giai võ sư kinh nghiệm phong phú, bị Tiểu Hôi đắc thủ một lần hà cớ lại coi thường nó?
Nhưng cũng không thể trách gã tính sai, đối thủ bị gã và Tiểu Hôi giáp công trước đây đều là yêu thú, hầu như một đòn là thu được hiệu quả. A Qua là đối thủ đầu tiên bị đánh lén vẫn giữ được sức chiến đấu.
“Bát điệp chấn!” Cùng với tiếng quát, trọng chùy và quyền đầu của A Qua va nhau, thinh không rực hỏa quang chói lòa. Hai bóng người vừa tiếp xúc là song song văng lại.
Gã ở trên không, bị lực phản chấn hất văng đi, sau cùng đập mạnh xuống đất rầm một tiếng. Chấn thiên chùy đập xuống tạo thành một vết nứt ngoằn ngoèo vươn đi.
A Qua lại như viên đạn pháo hung mãnh rơi xuống. Lập tức khói bụi mịt mù, đợi khi tất cả lắng đi, mặt đất hiện ra một miệng hố sâu, hắn quỳ trong đó, tay trái chống xuống đất, sắc mặt hơi nhợt nhạt, miệng thở hồng hộc.
Tuy Diệp Phong thực lực không bằng A Qua nhưng gã đang chiếm thượng phong, từ trên cao thi triển võ kỹ, A Qua lại phải chia một phần nguyên lực ra chặn Tiểu Hôi, thành ra lực công kích của song phương ngang nhau, không ai hơn ai.