Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 579: Q.3 - Chương 579: Kinh ngạc tứ thánh






“Hừ, coi như chúng may mắn hơn người mà thôi.” Ngữ khí Diệp Phong lạnh lùng, cố nén lửa giận trong lòng.

Trước khi có thực lực đấu với Thánh điện, tất phải ẩn nhẫn. Giết mấy thánh tộc chỉ được thống khoái nhất thời nhưng lại đẩy mình vào nguy hiểm. Quan trọng nhất là nếu bị phán tội thì sau này không ai bảo đảm an toàn cho chúng nữ nữa.

Bất quá tuy thu liễm sát tâm không có nghĩa là gã không làm gì, có kinh nghiệm từ vụ Liệt Diễm, gã biết đối với những kẻ tự hủ tôn quý thì càng chịu nhún càng khiến chúng được đằng chân lân đằng đầu. Nên gã phải cảnh cáo đối phương…

Đang đi, khí tức vốn bình tĩnh của gã đột nhiên cuồng bạo, chân nguyên lực hung hãn từ thể nội phun ra, quét qua phạm vi rất rộng. Dị biến xảy ra quá đột nhiên, mấy vị Thánh điện cường giả ẩn tàng trong bóng tối chưa kịp phản ứng thì gã đã hành động.

Xoạt, xoạt, xoạt. Hỗn nguyên lực như thủy triều ngoài khơi từ vị trí của Diệp Phong khuếch tán tứ phía. Đám đông bị xung kích đều cảm giác nguyên lực quanh mình như bị nuốt chửng từng khối, đều kinh hãi thất sắc, tự giác lùi ra một quãng.

Ba thanh niên thánh tộc đứng gần nhất lãnh đủ xung kích. Diệp Phong định lấy cả ba ra làm gương nên đại bộ phận hỗn nguyên lực đều tràn vào chỗ ba tên xui xẻo đó.

Sau tiếng nổ đùng đục như pháo rang, toàn trường dấy lên cuồng phong. Khí lưu này không có sức pháh oại lắm nhưng ba thánh niên thánh tộc gần gã nhất, từ đầu đến chân, cả lĩnh vực và nguyên lực, không hiểu sao lại tiêu tan vô ảnh vô tung, trần trụi đối diện với đòn tập kích. Tuy chúng ít nhất cũng có thực lực hoàng cấp nhưng đối diện với luồng gió thì hoàn toàn không có sức kháng cự, như cành liễu bị gió lùa, thổi tung lên không.

Phong lực hùng hậu không hề lưu tình, xé tan y phục trên mình ba kẻ xui xẻo, thân thể trần trụi bị xoay vần trên không, phảng phất sẽ bộc lộ chỗ thầm kín nhất của mình ra trước bàn dân thiên hạ.

Bọn Thẩm Lan khẽ lùi bước, đỏ mặt hổ thẹn liếc gã, tựa hồ trách gã sao không nhắc nhở họ, để họ phải thấy cảnh xấu xa này. Chỉ Hạ Kỳ Lạp hiếu kỳ định xem kỹ, bị Thẩm Lan đưa tay che mắt kéo sang một bên.

Bịch, bịch, bịch!

Cuồng phong đột nhiên dừng lại, ba người thánh tộc từ trên không rơi phịch xuống. Úp mặt xuống đất.

“Đó là thủ đoạn công kích gì nhỉ? Ta không cảm thấy nguyên lực dao động...” Chúng nhân quan tâm nhất không phải kết quả của ba tên xui xẻo, vì ai cũng thấy cả ba không bị thương gì, chỉ là hơi khó coi mà thôi.

“Ta cũng thấy lạ lắm, nguyên lực bảo vệ bên ngoài thân thể ban nãy như bị thứ gì đó ăn mất, hoàn toàn không còn dấu tích.” Chúng nhân nghị luận nhi nhao, không đưa ra kết luận gì. Thủ đoạn của Diệp Phong quá quỷ dị, vượt khỏi phạm trù lý giải của họ. Lúc nhìn gã, họ đều thấy thêm phần thần bí và kính sợ.

Thánh điện là nơi như thế, chỉ cần có thực lực, sẽ được người khác tôn kính vô điều kiện. Đương nhiên, thực lực gã thể hiện ra chỉ khiến hư thánh võ giả ngạc nhiên, phần lớn là sinh lòng hiếu kỳ.

Cùng lúc ba người thánh tộc dáng vẻ cực kỳ bỉ ổi ngã dưới đất, mặc kệ mình không mặc gì, lớn tiếng mắng: “Tiểu tạp chủng không biết sống chết là gì kia, lại dám động thủ với bọn lão tử.”

“Thánh tiềm giả nhỏ nhoi mà dám mạo phạm thánh tộc, biết tội gì không!”

“Hôm nay ngươi không giải thích vừa lòng bọn ta thì lão tử nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.” Ba thánh tộc khí thế hung hung như muốn ăn sống người khác, hiển nhiên đã quá giận, quên cả mặc y phục.

“À.” Diệp Phong ra vẻ “hoang mang”, mỉm cười trong lúc ánh mắt đối phương chỉ chực sát nhân: “Ba vị nói là tại hạ công kích các vị? Sao tại hạ không biết gì nhỉ?”

“Tiểu tạp chủng đừng có giở trò, ai cũng thấy rõ, ban nãy ngươi đột nhiên đánh lén ba chúng ta, còn dám giảo biện để thoát tội hả?” Một thánh tộc gầm lên.

“Vậy xin các vị làm chứng nói xem ban nãy tại hạ đã làm gì?” Diệp Phong ra hiệu cho Hỏa thánh dẫn chúng nhân đến Thánh điện trước, còn gã đứng lại “tranh cãi lý luận” với ba thanh niên thánh tộc: “Tại hạ có biết chút ít về quy củ Thánh điện, nếu bảo đánh lén thì thương thế của các vị đâu? Bị công kích kiểu gì? Có gì chứng minh những thứ đó liên quan đến tại hạ?”

Gã nói một thôi một hồi khiến ba thanh niên trơ mắt ếch nhìn nhau. Bình thường chúng cậy vào thân phận thánh tộc đi bắt nạt kẻ khác, có bao giờ bị người ta lý luận đâu? Hơn nữa thủ đoạn của Diệp Phong đừng nói chúng mà ngay cả một vài địa thánh có mặt cũng không biết. Toàn thân chúng lại không có thương thế do bị công kích, chỉ có thân hình trần trụi và bị ném đi xa, không còn dấu tích gì nữa.

Tuy ai cũng nhìn thấy gã động thủ nhưng không có chứng cớ, chỉ biết nhìn nhau hoang mang.

“Tiểu tạp chủng dẻo mỏ, nhưng đừng tưởng giảo biện vài câu là thoát thân được. Bọn ta tuyệt đối không tha cho ngươi, một thánh tiềm giả nhỏ xíu thôi mà, thánh tộc bọn ta muốn giết ngươi cũng dễ như giết kiến.” Ba thánh tộc gầm lên hung hãn.

“Tác là tại hạ có thể cho rằng ba vị cố tình gây chuyện?” Mắt gã lạnh lại, cười cười: “Theo quy củ của Thánh điện, bất kỳ ai khi bị gây hấn đều có thể phản kích đối phương, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng và tu vi. Thân phận song phương thế nào cũng mặc…”

“Gây hấn ngươi thì sao…” Một tên nhảy ra, khí trường trải rộng, định thi triển lĩnh vực động thủ.

“Từ từ đã.” Một vị đồng bạn khác ngăn hắn lại. Thanh niên thánh tộc này tỉnh táo hơn nhiều, biết Diệp Phong đang khích tướng, nên ngăn đồng bạn xung động.

Chúng có thân phận thánh tộc còn Diệp Phong chỉ là thánh tiềm giả. Tuy giáo huấn một thánh tiềm giả thông thường không có chuyện gì, nhưng hiện giờ có đông người chứng kiến thế này, nếu chúng quá đà, chốc nữa gã đến Thánh điện diện kiến chư vị đại nhân mà kể lại thì việc không hay cho lắm. Nói cho cùng, quy củ Thánh điện mới là lớn nhất. Công nhiên gây hấn với quy củ Thánh điện khác gì tự rước phiền hà.

“Dù tất cả mọi người không biết thủ đoạn của ngươi, nhưng không thể che dấu sự thật là ngươi động thủ đánh lén bọn ta trước.” Thánh tộc khôn ngoan hơn hung hãn nói: “Việc này bọn ta đúng lý, dáng vẻ của bọn ta là chứng cớ tốt nhất.”

Đoạn còn lắc lắc thân thể trần trụi, lập tức nhận ra điểm không ổn, lấy y phục đơn giản trong trữ vật giới ra mặc vào.

“Hóa ra ba vị nói đến việc đó…” Diệp Phong nhướng mày nở nụ cười xán lạn, nói với vẻ ‘hối lỗi’: “Trận gió ban nãy là tại hạ không cẩn thận đánh rắm mà thôi. Tại hạ từ bé có bệnh là khi đánh rắm thì năng lượng trong bụng quá mạnh, nên động tĩnh hơi lớn một chút.”

“Ba vị vừa nãy theo tại hạ gần quá nên bị quả rắm đó ảnh hưởng…” Diệp Phong hơi khom người: “Tại hạ rất lấy làm tiếc vì việc này, xin được xin lỗi ba vị ở đây.”

Hì hì. Một nữ tử khá xinh đẹp trong đám đông không nén được cười, tức thì khiến cả đám cười vang.

Tuy ai cũng thấy gã xiên xỏ, mượn cơ hội làm nhục ba địch thủ, song vẫn có người ngây thơ nghĩ rằng, một người đánh rằm mà động tĩnh được như thế sao?

“Ngươi… ngươi, đồ tiểu...... tiểu tạp chủng! Nói lăng nhăng.” Cả ba giận thiếu điều ngất xỉu, việc này mà đồn ra rằng bị một quả rắm biến thành dáng vẻ này thì sau này chường mặt ở thánh tộc bằng cách nào nữa? Lại còn không biến thành trò hề cho tất cả sao?

Diệp Phong vẫn thong thả nói: “Tại hạ thấy chư vị cứng cáp khỏe mạnh, chắc không bị ảnh hưởng gì, việc này chi bằng cho qua, tại hạ xin được xin lỗi ba vị. Bất quá tam vị phải nhớ, nếu không có việc gì thì đừng theo sát đít tại hạ quá, bằng không nhỡ may tại hạ lại đánh rắm thì e sẽ kinh động đến ba vị mất.”

“A! Diệp Phong này lớn mật lắm, bản lĩnh cũng khá…” Trong chỗ kín đáo, một thân ảnh lẩm bẩm: “Mới vào Thánh điện đã gây ra việc này, lẽ nào gã không biết bọn thánh tộc này khó trêu vào nhất? Đúng là kẻ không cho người khác yên.”

“Bất quá thực lực và thủ đoạn của y lợi hại lắm, theo lão phu thì y mới chi hoàng cấp nhưng khí thế bạo phát ban nãy tự hồ đạt đến hư thánh rồi. Trong lịch sử Thánh điện chúng ta, thế là thiên tài hiếm có.” Một bóng đen khác không biết từ đâu xuất hiện, tiếp lời.

“Tức là các vị đều quyết định rồi? Xử trí với Liệt thiên thánh thế nào?” Bóng đen ban đầu mỉm cười hỏi.

“Lão phu cũng tán thành bồi dưỡng Diệp Phong, còn mối thù mất cháu của Liệt thiên thánh thì đành để y bỏ qua thôi… Chúng ta làm vậy cũng là tăng cường thực lực cho Thánh điện. nếu Diệp Phong sau này bất hạnh táng mệnh trong chiến đấu, coi như đã báo thù cho Liệt thiên thánh.” Lại một bóng đen xuất hiện.

“Tứ điện chúng ta đã nhất trí, Hỏa điện có kháng nghị cũng vô ích.” Giọng nói đầu tiên cười ha hả: “Hi vọng Liệt thiên thánh lần này không giận quá, ha ha.”

“Đi thôi, bảo điện vệ dẹp yên vụ này, rồi bảo Diệp Phong vào gặp.” Bốn thân ảnh mơ hồ tan biến trong không khí, đám đông vẫn không ai nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.