Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 525: Q.3 - Chương 525: Lập lại đồng minh






Diệp Phong tất nhiên hiểu ý đối phương, bèn nheo mắt hỏi: “Ý các hạ là muốn mỗ ra mặt tập hợp các võ hoàng, nhất tề đối kháng thánh sơn?”

"Đúng vậy!" Hỏa Vân tà hoàng thấy gã hơi động lòng thì hưng phấn hẳn, kích động nói: “Đương kim đại lục có ai đó khiến toàn thể các võ hoàng thoát thân từ ngục sơn chịu phục thì chỉ có Diệp huynh đệ và Sát Hoàng các hạ.”

“Lúc Hô Diên đại nhân ngã xuống, bọn tại hạ từng đến mời Sát Hoàng đại nhân, nhưng đại nhân không có hứng thống lình quần hùng đấu với thánh sơn. Tại hạ và ba thất giai võ hoàng thực lực mạnh nhất không ai chịu khuất phục ai nên mới chia ra khiến lực lượng đối kháng thánh sơn yếu đi thêm. Trong số võ hoàng còn lại có những người không thích tranh đấu giữa bốn thế lực nên chọn cách ẩn cư.” Hỏa Vân tà hoàng lại tỏ vẻ hổ thẹn, khẽ thở dài.

“Sát Hoàng đại nhân là tiền bối, tu vi lại đạt đến võ hoàng điên phong, có thể phục chúng là đương nhiên. Nhưng mỗ chỉ là võ hoàng mới tấn cấp, tuy thực lực có thể hơn các võ hoàng tầm thường đôi chút nhưng không đủ kinh nghiệm, lại không có uy vọng, làm thế nào để phục chúng?” Diệp Phong tỏ ra khiêm tốn.

Những nguyên nhân này cũng là điều gã lo lắng. Với thực lực của gã cố nhiên có thể cương ép các võ hoàng này tập hợp lại, nhưng xưng bá Võ Nguyên đại lục không phải mục đích của gã. Lần này gã xuất quan là chuẩn bị lên thánh địa tìm phương pháp giải chú cho sư phụ, biết thánh sơn bị Ngũ hành tông và người Thánh điện chiếm rồi nên mới đến Mộ Dung gia nghe ngóng tình hình, không ngờ gặp bọn Hỏa Vân tà hoàng đến gây phiền.

Coi như Mộ Dung gia không tổn thất gì, hành động của Hỏa Vân tà hoàng cũng chỉ là tất nhiên trong thời loạn, nên gã không truy cứu quá mức. Thấy Hỏa Vân tà hoàng có ý quy thuận thì tâm tư gã linh hoạt hẳn.

Nếu gã một mình xông lên thánh sơn, thắng bại chưa thể biết được. Năm năn bế quan, gã đã đột phá hoàng cấp, thực lực càng tăng tiến kinh nhân. Nhưng lực lượng của thánh sơn cũng không ngồi rồi, là cơ cấu thống trị đại lục của Thánh điện, bảo họ không còn con bài tẩy nguy hiểm nào là việc hoang đường. Nếu không lúc các võ hoàng vây công Bích Thủy cung đã không đến nỗi bị mấy ngũ hành chiến trận đánh cho tan tác.

“Diệp Phong, các hạ nói vậy sai rồi.” Hỏa Vân tà hoàng nghiêm mặt: “Ngày đó trận chiến kinh thiên giữa các hạ và Sát Hoàng có mấy chục võ hoàng thấy tận mắt, thực lực đó đủ khiến người ta kính phục. Sau đó các hạ và Sát Hoàng đại nhân liên thủ truy sát thánh sứ, cuối cùng giải quyết cả thánh sứ, hóa giải hậu hoạn cho các võ hoàng thoát thân từ ngục sơn. Đó là ân đức rất lớn, kinh nghiệm sao sánh được?”

“Hà huống, võ hoàng ở ngục phong số một, số hai và số bảy lẽ ra sẽ bị Huyết Ma trường kỳ khống chế, nhưng các hạ đứng ra giải quyết Huyết Ma, giải trừ cấm cố cho tất cả, chúng nhân nợ các hạ một món nhân tình. Những ngục phong cũng được tự do là vì các hạ thi ân từ trước, thánh sơn bị công hãm cũng có công đầu của các hạ. Ngần đấy ân đức và công lao bày trước mắt, ai bảo các hạ không có uy vọng?” Hỏa Vân tà hoàng là một trong những người tận mắt thấy trận chiến giữa gã và Sát Hoàng nên kính phục gã từ đáy lòng, giờ có cơ hội trước mắt tất nhiên cam nguyện thần phục.

Thấy gã còn trù trừ, Thẩm Lan cũng mỉm cười dịu giọng khuyên: “Phong! Muội thấy tà hoàng nói rất có lý. Sớm muộn gì huynh và thánh sơn cũng phát sinh xung đột, sao lại không cùng chư vị võ hoàng liên thủ? Huynh không muốn xưng bá nhưng danh tiếng của huynh đủ khiến tuyệt đại đa số võ hoàng đồng tâm hiệp lực, ngưng tụ làm một cùng đối phó thánh sơn.”

Mộ Dung Yên cũng cười bảo: “Phong tiểu tử, đừng thoái thác nữa. Cả Hỏa Vân tà hoàng bá chủ một phương cũng cam tâm nghe lệnh, còn gì để ngươi e dè nữa? Lão phu tin, trong số võ hoàng năm xưa, không ít người có suy nghĩ như tà hoàng. Thiểu số còn do dự, bọn lão phu sẽ ‘thành tâm thành ý’ thuyết phục.”

Mộ Dung Yên nói thành tâm thành ý, kỳ thật cũng là dùng thực lực chấn nhiếp, đó là quy tắc thông dụng của Võ Nguyên đại lục. Tuy ban nãy ông ta bị Hỏa Vân môn bức ép nhưng nếu sau này phe mình chiếm thượng phong, ông ta cũng không do dự chọn cách tương tự bức bách người khác.

Thực lực mới là con bài có sức thuyết phục.

“Vậy thì cứ thế đi.” Diệp Phong giãn mày, như thể đã nghĩ thông, đi đến quyết định, cười vang hào sảng: “Chúng ta lập lại Võ hoàng đồng minh, nhất định trừ sạch dư nghiệt của thánh sơn, cắt đứt tai mắt của Thánh điện tại Võ Nguyên đại lục. Trước khi có nhân tuyển thích hợp, vị trí minh chủ này, Diệp Phong xin được mặt dày đảm nhiệm.”

Tính cách gã là thế, một khí cần thì nhất định sẽ gánh vác. Nhưng sau này có người thay thế được vị trí, tin rằng gã cũng sẽ lập tức trao ngay, quay lại đời sống du nhàn.

Tình thế trước mắt đang cần một cường giả đỉnh nhọn có thể áp phục quần hùng xuất hiện mới thay đổi được cục diện tản loạn trong việc đối kháng thánh sơn. Diệp Phong xuất hiện rất hợp lúc.

"Hỏa Vân tà hoàng!"

“Cổ Vân!"

“Già Khắc!"...

Hỏa Vân môn chúng nhân đều vui mừng, ôm quyền bước lên nói: "Bái kiến minh chủ!"

Mộ Dung Yên cũng cười ha hả: “Chư vị võ hoàng Mộ Dung gia cũng đồng ý gia nhập Võ hoàng đồng minh, cùng đối kháng thánh sơn!”

“Thẩm Lan cũng nguyện ý gia nhập, bái kiến minh chủ!” Thẩm Lan thè lưỡi đầy khả ái trêu chọc.

“Muội đúng là tinh nghịch.” Gã cười cười véo mũi cô khiến chúng nhân nhất thời không biết nên nhìn đi đâu. Mộ Dung Yên đứng im liếc nhìn, từ đáy lòng cảm thấy nguy cơ đang đến với Mộ Dung Tử Thanh.

“Đã quyết định lập đồng minh thì xin tà hoàng tiền bối giới thiệu tình hình hiện tại cho mỗ nghe.” Song phương đã thành người nhà, Diệp Phong không cần bức bách nữa mà lễ mạo hỏi han.

“Minh chủ khách khí, không hiềm thì cứ xưng hô tại hạ là tà hoàng.” Hỏa Vân tà hoàng khen thầm, đáp vào chính đề: “Chắc Diệp minh chủ đã nắm rõ cục diện chung, lão phu giới thiệu trọng điểm vào các tình tiết.”

“Ba thế lực xưng ba kia cũng ngang với Hỏa Vân, bất quá thủ lĩnh của họ không tận mắt thấy thực lực của Diệp minh chủ, có hai vị theo lão phu biết thì vãn kính nể minh chủ, chỉ cần minh chủ thể hiện thực lực là sẽ thu phục được. Vị sau cùng… nghe nói mấy trăm năm trước cũng là nhân vật cỡ Huyết Ma, nên thường coi nhẹ lời đồn về Diệp minh chủ, từng gây hấn với Sát Hoàng đại nhân, nhưng Sát Hoàng không để ý. Sau việc này, hắn càng kiêu căng, cho rằng Sát Hoàng đại nhân sợ mình. Muốn thu phục hắn e rằng phải phí chút sức lực.”

Diệp Phong hơi nhướng mày, không lên tiếng. Sát Hoàng là nhân vật thế nào? Nếu vị thất giai võ hoàng đó thật sự có bản lĩnh thì không cần gây hấn, Sát Hoàng sẽ tự khiêu chiến, muốn thoát cũng không đươc. Giờ Sát Hoàng ngó lơ thì chứng mình người này không có gì đặc biệt, chẳng qua có tu vi thất giai, nguyên lực hùng hậu hơn người khác mà thôi.

“Vậy lực lượng hiện tại của thánh sơn so với các vị thế nào?” Diệp Phong không để nhân vật đó vào lòng, chuyển sang vấn đề khác.

“Nếu tính thực lực cá thể thì bốn thế lực bọn lão phu cộng lại cao hơn.” Hỏa Vân tà hoàng giải thích: “Bọn lão phu có hơn năm mươi võ hoàng, số lượng cao giai võ hoàng cũng hơn thánh sơn. Nếu cộng thêm các cường giả nhàn tán có thực lực đến đầu quân thì thực lực cao gấp rưỡi thánh sơn.”

“Ngoài chuyện chúng ta không đoàn kết thì ngũ hành chiến trận của thánh sơn là uy hiếp cực lớn.” Hỏa Vân tà hoàng giật giật da mặt, nói tiếp: “Hơn nữa, Ngũ hành tông tông chủ không hiểu tu tập bí pháp gì mà chỉ trong mấy năm đã đề thăng tu vi lên cao giai. Thành ra ngũ hành chiến trận do năm cao giai võ hoàng tổ thành gần như vỗ địch, Hô Diên minh chủ khi xưa vì bị đối phương đánh đột ngột mà mất mạng.”

“Mấy năm nay các vị không làm gì được vì đối phương có cao giai chiến trận hả?” Diệp Phong hỏi.

“Có thể nói vậy.” Hỏa Vân tà hoàng gật đầu: “Nếu thánh sơn không có cao giai chiến trận, lúc trước bọn lão phu chỉ bằng vào tu vi võ hoàng và ưu thế số lượng, dù tấn công trực diện cũng đủ khiến lực lượng thánh sơn trọng thương, không đến nỗi tận giờ vẫn không có thành quả nào đáng kể.”

“Kỳ thật kế hoạch cưỡng éo các võ hoàng tản mạn do bôn thế lực cùng phát động, Mộ Dung gia chỉ là tram đầu tiên. Bọn tại định dùng chiến thuật biển người, hi sinh một toán võ hoàng để phá hủy cao giai chiến trận của thánh sơn, bằng không trận này, chúng ta không thể thắng được.” Hỏa Vân tà hoàng hổ thẹn nhìn Mộ Dung Yên.

“Nhưng trừ Mộ Dung gia, lấy đâu ra võ hoàng cho các vị sử dụng?” Diệp Phong lấy làm lạ? Dùng ưu thế số lượng áp đảo cao giai chiến trận không phải chỉ vài ba võ hoàng là có thể giải quyết vấn đề.

“Phong, huynh quên rồi à? Trừ Ngũ hành tông, đại lục còn có lưỡng tông tam bang ngũ thế gia, mười thế lực này đều có võ hoàng, con số cũng không nhỏ đâu.” Thẩm Lan dịu giọng nhắc.

“Không sai! Chính là võ hoàng của lưỡng tông tam bang ngũ thế gia. Võ hoàng còn lại của Hỏa Vân môn là định bức bách từ các thế lực này.” Hỏa Vân tà hoàng gật đầu: “Diệp minh chủ ra mặt, thuyết phục các võ hoàng này chắc dễ dàng hơn.”

“Chiến thuật biển người? Không cần thiết. Mỗ thân là minh chủ thì phải đứng ra đối phó với cao giai chiến trận.” Gã nhếch môi, nở nụ cười tự tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.