Diệp Phong đột nhiên tập kích khiến không chỉ khiến toàn bộ ngục sơn tuần sát sứ ngẩn người mà các võ hoàng thân là tù phạm cũng há hốc miệng, đứng sững như bị sét đánh.
Tiểu tử này lại dám xuất thủ với cả thánh giai? Lẽ nào gã chán sống rồi? Càng khiến mọi người phát cuồng là gã còn đắc thủ. Thánh giai siêu nhiên, đứng trên mọi cường giả của Võ Nguyên đại lục lại bị gã cho một bổng văng đi. Chấn động này khiến tất thảy không kịp có phản ứng gì, chỉ ngẩn người nhìn cái hố thánh giai ngã xuống tạo ra.
Dù Hỏa thánh sứ bị thương không nhẹ nhưng hành vi của gã vẫn khác nào tự tìm đường chết.
“Mộ Dung Yên... tôn nữ tế của ngươi lớn gan thật. Cả thánh sứ mà cũng dám công kích.” Một đồng bạn giần giật da mặt, nói với Mộ Dung Yên đang ngẩn ra.
“Tiểu… tiểu tử này thật ra lai lịch thế nào?” Mộ Dung Yên cũng kinh ngạc tắt tiếng, lòng dấy lên kinh đào hãi lãng.
Gây hấn thánh sứ đương nhiên còn nghiêm trọng hơn giết chết cao cấp tuần sát sứ. Trước đó Diệp Phong khuyên mọi người đừng quá đắc tội thánh sơn, sao gã lại định giết thánh sứ?
Mặc kệ! Mộ Dung Yên nghiến răng đi đến quyết tâm. Diệp Phong là nữ tế của Mộ Dung gia, dù gã làm gì thì lão gia tử này đều phải ủng hộ đến cùng. Với thực lực gã vừa thể hiện, đấu với một thánh giai trọng thương thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Xoạt. Đống đá dưới đất dạt ra, Hỏa thánh sứ mặt mũi méo mó nhảy ra, ánh mắt nổi giận nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, sát ý khiến người ta không lạnh mà run tản khắp toàn trường.
“Ngươi vì sao lại ở đây? Có quan hệ gì với y?” Hỏa thánh sứ vì chưa gặp Diệp Phong nên không hiểu vì sao mình loạng choạng chạy về mà ở ngục sơn còn gặp phải người của Yêu điện. Loại tử sắc năng lượng rùng rợn này khiến lão cực kỳ hoảng sợ.
Tất thảy đều mù mờ, người thánh sứ nói đến là ai thì chỉ có Diệp Phong hiểu.
Diệp Phong không đáp Hỏa thánh sứ mà lấy như ý bổng ra, mỉm cười với Sát Hoàng: “Tiền bối! Chi bằng chúng ta thay đổi phương thức quyết đấu, được chăng?”
Cự hình kim kiếm do Sát Hoàng ngưng tụ từ lĩnh vực lơ lửng trên không, nghe Diệp Phong nói xong thì mắt lóe tinh mang, hai tay giơ cao trường kiếm bổ mạnh xuống.
Vù! Kim sắc cự kiếm lăng không chém tới, mục tiêu là Hỏa thánh sứ vừa mới bị Diệp Phong tấn công dồn dập.
“Khốn kiếp.” Hỏa thánh sứ không sao ngờ rằng trừ Diệp Phong lại còn võ hoàng khác dám xuất thủ với mình. . Dù cho lão thực lực thông thiên, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, nhưng đang trọng thương, công kích của Sát Hoàng lại đột ngột, thậm chí không thừa thãi chút nào, gọn ghẽ bổ vào lĩnh vực của lão.
"Sát! Sát! Sát!" Cự kiếm của Sát Hoàng kiếm uy lực kinh nhân, dù đối diện với thánh giai lĩnh vực cũng vẫn sắc bén như trước đó. Lĩnh vực bảo vệ Hỏa thánh sứ bị chém làm đôi, kiếm quang thấu qua thân thể lão, hất bay xuống đất.
“Tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị lão phu, ta không hy vọng tiểu tử chết dưới kiếm của mình.” Sát Hoàng mỉm cười đáp: “Chúng ta tỷ thí xem ai lấy được mạng con chó nhà có tang này trước.”
Chó nhà có tang là chỉ Hỏa thánh sứ. Ai cũng nhận ra lão liều mạng chạy trốn mới về được đến ngục sơn.
"Chính hợp ý mỗ!" Diệp Phong nhếch mép. Một già một trẻ tâm linh tương thông, có cùng suy nghĩ.
Dù là Diệp Phong đầy bí mật hay Sát Hoàng tâm cao khí ngạo đều không cho phép Hỏa thánh sứ tiếp tục diệu võ dương uy tại ngục sơn, nhốt họ vào ngục phong lần nữa. Nên nhân lúc lão trọng thương mà giải quyết phiền hà này đi là lựa chọn hợp lý nhất.
Coi như Hỏa thánh sứ xui xẻo. Nếu là lúc khác, lão về ngục sơn thế nào cũng có cơ hội dưỡng thương xong xuôi rồi tính tiếp. Nhưng xảo hợp là lão chọn đúng ngày Huyết Ma bạo loạn mà quay về, lại đúng lúc Sát Hoàng và Diệp Phong chuẩn bị bạo phát. Nên cả hai đem tuyệt chiêu chuẩn bị công kích nhau, miễn phí tặng hết cho lão.
Lãnh một chiêu của Sát Hoàng, Hỏa thánh sứ không may mắn như dính ngọn bổng của Diệp Phong ban nãy. Thân thể lão xuất hiện nhiều chỗ nứt nẻ, máu phun trào như suối, khí trường quanh mình cũng có dấu hiệu không ổn định, phảng phất sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Bọn sâu kiến đáng chết, ta nhất định giết sạch các ngươi.” Hỏa thánh sứ đã mất lý trí.
“Tiếc là… ngươi không còn cơ hội đó.” Sát Hoàng và Diệp Phong mỉm cười, cùng phi thân lao vào lão.
"Kiếm khí tung hoành!"
Tuyệt chiêu của hai người đều phi phàm, vượt khỏi phạm trù của cửu phẩm võ kỹ, so với thánh kỹ cũng không kém gì. Nếu họ điều động được năng lượng ở trình độ bằng thánh giai thì chắc chắn là bậc tuyệt đỉnh của thánh giai.
"Thánh ngự!" Bằng vào nhãn quang của Hỏa thánh sứ tất nhiên cảm thụ được chỗ đáng sợ trong chiêu số của hai người. Nếu lão còn nguyên thực lực thì có thể dễ dàng hóa giải công kích cỡ này, nhưng giờ liên tục trọng thương, nguyên lực tiêu hao gần hết trong một trận chiến đáng sợ, vẫn chưa khôi phục được một nửa.
Nên lão phải thi triển phòng ngự mạnh nhất của mình - - thánh kỹ!
Chát! Kiếm khí của Sát Hoàng như chẻ tre xé tan thành từng mảnh bức tường năng lượng do thánh ngự hình thành, như ý bổng của Diệp Phong cũng giáng tới. Hai người phối hợp vực kỳ ăn ý. Hỏa thánh sứ không chống nổi, lại bị đánh bay đi, miệng thổ tiếp mấy ngụm máu nữa.
“Hôm nay là ngày giỗ của ngươi.” Diệp Phong không cho đối phương cơ hội lấy hơi, nắm lấy cự bổng bắn vụt theo đuổi sát.
“Cảm giác giết thánh giai chắc sẽ dễ chịu phi thường…” Sát Hoàng không chịu kém, ông ta và Diệp Phong đã cá cược, ai lấy được mạnh Hỏa thánh sứ trước thì người đó thắng. Ông ta trước giờ chưa từng thua, hôm nay cũng không thể thua.
“Đáng chết.” Hỏa thánh sứ thật sự hoảng lên, trước đó dù còn không đầy bốn thành thực lực, lão cho rằng đối phó một toán võ hoàng thì có thừa. Nhưng Sát Hoàng và Diệp Phong mạnh vượt ngoài dự liệu của lão.
Đặc biệt là hai người liên thủ lại tạo thành uy hiếp hơn nhiều kiểu 1 + 1 = 2. Kiếm khí lăng lệ, như ý bổng hùng hậu, đồng thời hứng chịu hai kiểu công kích ngược nhau đó khiến Hỏa thánh sứ cật lực.
Thương thế của lão cũng khá nặng, mỗi lần dốc toàn lực đều bị phản nghịch, đau thấu tâm can, đồng thời vết thương có khả năng ngày càng lan rộng. Nếu lão tiếp tục bị đối thủ áp chế thế này, e rằng không đầy mười phút là sẽ triệt để gục ngã, mất mạng với họ.
Chạy khỏi đây đã rồi tính. Hỏa thánh sứ buộc phải quyết định đầy nhục nhã như vậy.
Đường đường thánh giai mà bị hai người chỉ có hoàng cấp thực lực đuổi cho chạy cong đuôi. Cảm giác thất bại đó vượt xa cảm thụ lúc năm người bại dưới tay Yêu vương.
"Khai!" Hỏa thánh sứ kết thủ ấn, đại trận ở cửa ngục sơn tách ra một thông đạp hẹp. Lão không đợi thông đạo mở ra hoàn toàn mà lao ngay vào.
“Muốn chạy? Đừng nằm mơ nữa.” Diệp Phong và Sát Hoàng đuổi tới, nhân lúc thông đạo chưa đóng lại, cùng ra khỏi ngục sơn.
“Công kích và phòng ngự của ngươi đều không tệ, không hiểu tốc độ thế nào?” Sát Hoàng khẽ cười, nhân lúc hai người lao vào thông đạo, Hỏa thánh sứ ở đằng trước hóa thành vì sao băng lướt đi rất xa, chỉ thấy một đốm lửa nhàn nhạt ở tận chân trời. Sát Hoàng đứng trên quang kiếm do kiếm trận lĩnh vực hình thành, như tia chớp bám theo.
"Tấn tật thuật!"
“Ngự khí Thần thông thuật, toàn khai!” Chân nguyên nổ khẽ, thân thể lập tức bắn tới như đạn pháo, tốc độ không kém gì Sát Hoàng. Hai chân gã liên tục thi triển Chân không pháo kinh nhân khiến tốc độ liên tục tăng lên.
Mắt Sát Hoàng ánh lên tia hân thưởng, như muốn so kè với gã, kiếm quang lập tức tăng tốc thêm một phần.
“Đuổi thế này e không phải cách.” Một chạy hai đuổi, ba người cơ hồ ngang ngửa trên không, Hỏa thánh sứ cố nhiên không cắt đuôi được Diệp Phong và Sát Hoàng, hai người cùng không thể bắt kịp lão nửa phân.
“Không sao!” Sát Hoàng bình thản nói: “Hắn trọng thương rồi, trước đó lại tiêu hao quá nhiều, toàn lực bỏ chạy thế này khẳng định kiên trì không lâu đâu.”
Diệp Phong thầm cười khổ, lẽ nào gã không biết Hỏa thánh sứ đã chuột chạy cùng sào, nhưng thời gian duy trì Thần thông biến của gã cũng hữu hạn. Hỏa thánh sứ dù thế nào cũng là thánh giai, dù sắp chết cũng chống chọi được nửa ngày một ngày, lâu như thế quả thật gã không duy trì được.
Sát Hoàng dựa vào thực lực bản thân, truy kích Hỏa thánh sứ đến cùng không thành vấn đền, nhưng nếu không có gã liên thủ, chỉ mình ông ta đối diện với đối phương thì khó liệu trước hươu chết về tay ai. Đối thủ dù sao cũng là thánh giai đáng sợ, dù chỉ còn khẩu khí sau cùng, cũng không thể coi nhẹ.