Túc xá của Võ Dung học viện phân phối gồm bốn người ở, nhưng nếu học viên nguyện ý chi ra một số kim tệ nhất định thì có thể ở một mình.
Diệp Phong chọn một gian túc xá độc lập, hơn nữa bỏ thêm một món tiền thuê cả hai gian túc xá bên cạnh. Đâm ra lời đồn gã là trọc phú của một gia tộc có tiền càng được mọi người nhất trí, tuy họ không biết gã thuê thêm hai gian làm gì nhưng có thêm phòng thì cũng không thể tu luyện nhanh hơn, phí tiền như thế nhất định là có chủ ý quỷ quái gì đó.
Diệp Phong không quan tâm xem người khác bàn luận thế nào. Gã tu luyện Nguyên Thần quyết, khiến thiên địa linh khí tụ lại, nếu có người sống gần tất sẽ phát hiện ra hiện tượng lạ lùng của thiên địa năng lượng. Lâu dần tất sẽ rước lấy phiền hà. Thành ra gã thuê luôn hai túc xá lân cận.
An bài mọi thứ xong xuôi, gã theo chỉ dẫn lúc nhập học, đến một sảnh ăn uống dành cho học viên gần đó.
Vừa ra khỏi túc xá, một trận gió tạt qua mặt gã, một tên mập tròn quay vội vàng đến trước mặt gã. Y nở nụ cười không thể hiểu nổi, ngấn thịt dưới cằm rung rung vì kích động.
Gã nhìn đối phương với vẻ lạ lùng, nhưng thấy y hớn hở đưa cánh tay phì lũ ra đặt lên vai gã, giới thiệu với vẻ quen biết: “Huynh đệ, cũng là tân sinh hả? Cùng đi ăn cơm chứ?”
Gã gật đầu, không từ chối. Gã không phải người xa cách với người khác.
“Tên ta là Lôi Hoành, chúng ta thân thiết thế này, ngươi cứ gọi ta là Lôi bàn tử!”
“Mộc Phong!” Diệp Phong vừa đi vừa đáp.
“Ồ, kia không phải là tân sinh có thành tích trắc nghiệm tệ nhất 30 điểm sao?” Lôi bàn tử ngoài miệng kinh ngạc nhưng dáng vẻ như biết trước rồi.
Từ đầu gã đã biết tên mập này đợi mình, có diều không rõ mục đích là gì, hơn nữa cũng không có ý làm nhục gã. Nên gã mặc cho y biểu diễn.
“Thành tích của ta đúng là ba mươi điểm nhưng có tệ nhất hay không thì không biết.” Diệp Phong mỉm cười đáp.
Lôi bàn tử ngẩn người, 30 điểm còn không phải tháp nhất? Nên biết trừ gã ra, tân sinh kém nhất cũng 50 điểm. Quả nhiên là loại phá gia chi tử không biết gì, nhưng đó cũng là cơ hội của y.
“Ta biết, Mộc huynh đệ bị phân vào lớp chậm tiến, trong lòng nhất định khó chịu.” Lôi bàn tử vỗ bàn tay phì lũ vào ngực, đắc ý khoe: “Nhưng không cần lo, hôm nay mỗ và huynh đệ có duyên, sau này Lôi bàn tử nhất định sẽ che chở cho huynh đệ, không để huynh đệ bị bắt nạt.”
“Tức là thực lực của ngươi khá lắm hả?” Diệp Phong cười thầm, nhưng không để lộ.
“À… tuy bản nhân hiện cũng chỉ bình dân ngũ giai, bị phân vào lớp chậm tiến, nhưng chỉ là tạm thời thôi.” Lôi bàn tử ngượng ngùng, rồi nhanh chóng khôi phục thần thái khoe khoang: “Kỳ thật thiên phú tu luyện của ta thập phần ưu dị, chỉ vì thời gian tu luyện quá ngắn nên thực lực chưa thể hiện rõ.”
“Hóa ra là thế.” Diệp Phong “hiểu ra.”
“Huynh đệ yên tâm, hai năm nữa, ta sẽ lên lớp trung bình của trung cấp, hai năm nữa sẽ thăng lên lớp ưu tú của cao cấp, tốt nghiệp ít nhất cũng là cao giai võ sĩ, tuyệt đối xứng danh cường giả. Sau này ai dám bắt nạt huynh đệ thì cứ nói tên Lôi bàn tử ta ra.” Thấy Diệp Phong có vẻ tin mình, y vỗ ngực càng vang.
“Sao lại thế được? Chúng ta không thân nhau lắm…” Diệp Phong ra vẻ khó xử.
“Ngày khai giảng, chúng ta gặp nhau đầu tiên, thế là gì? Tức là chúng ta có duyên, sao lại không quen nhau? Mộc huynh đệ còn nói thế thí khách khí quá. Bất quá… nếu huynh đệ ngại thì cứ mời mỗ ăn cơm uống rượu gì đó, mỗ tuyệt đối sẽ nể mặt huynh đệ.” Lôi bàn tử nắm tay gã, cười ha hả.
Diệp Phong tắt tiếng trợn tròng trắng lên, cả hai đã đến nhà ăn, gã làm động tác “mời”: “Vậy bữa cơm này coi như ta mời ngươi.”
Lôi bàn tử hớn hở đi vào, chọn một chỗ ngồi, cố nén kích động trong lòng, cười hăng hắc bảo: “Huynh đệ, không cần khách khí, tùy tiện chọn món gì cũng được nhưng sức ăn của mỗ hơi… nhiều một chút, tin là huynh đệ không tính toán.”
Trong lòng gã khinh thường tên mập vô sỉ này, nhưng nể tình đối phương còn chút khả ái nên gã không tính toán, đưa thực đơn đến trước mặt y: “Huynh đệ gọi đi.”
Gã mập cười rung da mặt, không hề khách khí gọi liền mười mấy món và điểm tâm, đủ cho năm người ăn. Bất quá Diệp Phong nhận ra y không gọi mấy món đắt tiền, chọn toàn món tương đối rẻ, xem ra cũng khá biết điều.
“Chà, Lôi bàn tử!” Giọng nói từ sau lưng gã vang lên, Lôi bàn tử ngồi đối diện sắc mặt liền trắng nhợt đi.
“Nhà ngươi nói là không có tiền thì thôi, ngươi lại có tiền đến đây ăn uống, xem ra phụ thân ta còn nhân từ với các ngươi quá.” Thấy trước mặt Lôi bàn tử đầy thức ăn, giọng nói biến thành chói tai hẳn.
Gã quay lại, thấy một thiếu niên mặt nhọn cao ráo, sau lưng là ba tân sinh, sắc mặt hầm hè nhìn Lôi bàn tử.
“Ngươi nhầm rồi, bữa cơm này là có người mời ta.” Ánh mắt Lôi bàn tử có phần oán hận, tựa hồ lại sợ hãi, nhưng vẫn thập phần bình tĩnh đáp.
“Hả?” Thiếu niên cao ráo mặt dài lúc đó mới chú ý đến Diệp Phong: “Không phải là phế tài Mộc Phong trắc nghiệm chỉ đạt 30 điểm đây sao? Ha ha ha!” Hắn cười đầy khoa trương, thu hút chú ý của không ít học viên cạnh đó.
Diệp Phong nhíu mày, tuy gã không ngại làm một “phế tài” trong học viện nhưng không có nghĩa là gã vui mừng nghe người khác xưng hô mình như thế.
“Dịch Thừa! Nợ tiền nhà ngươi là ta, đừng vũ nhục người khác.” Lôi bàn tử bất ngờ đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn.
“Ta vũ nhục người khác? Có thật không?” Dịch Thừa xòe tay nói với ba đàn em: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Lẽ nào không phải hắn được 30 điểm? Một tân sinh chỉ đạt ngần đó điểm lại không phải phế tài?”
Ba đàn em cũng cười nhạo, học viên quanh đó tỏ vẻ khinh thường hoặc lặng lẽ ngồi xem náo nhiệt, không ai đứng ra dàn hòa. Tại Võ Dung học viện, muốn có tôn nghiêm thì phải dựa vào thực lực của mình, trừ phi tính mệnh bị uy hiếp, bằng không sẽ không ai đứng ra bênh. Dù trong nhà ăn còn mấy giáo sư, cũng không ai để ý.
“Nói hết chưa? Xong thì cút ngay.” Giọng Diệp Phong khẽ cất lên, tuy còn đôi chút ồn ào nhưng câu nói này được tất cả nghe rõ mồn một.
“Phế tài, ngươi dám nói như thế với ta?” Dịch Thừa sầm mặt, âm lạnh nhìn Diệp Phong: “Ngươi có biết thành tích trắc nghiệm tân sinh của ta đứng thứ 34, thực lực thất giai, sắp tấn cấp võ đồ rồi. Nếu giờ ngươi quỳ xuống nhận sai thì ra có thể coi như không nghe thấy những lời vừa rồi.”
Tổng cộng có hơn 4000 tân sinh, xếp thứ 34 thì trừ thôi tiến sinh, hắn cực kỳ ưu tú. Nên Dịch Thừa có phần tự mệnh bất phàm. Hiện tại tân sinh kém nhất học viện lại dám bảo hắn cút thì có khác gì tát một cái lên gương mặt đắc ý của hắn.
“Quỳ xuống!”
“Mau quỳ xuống!”
Đàn em của Dịch Thừa hô vang, viên Võ Dung học viện giao đấu chỉ có một hạn chế: không được đánh đối phương thành tàn phế hoặc giết người. Họ nhận định Diệp Phong nhất định sẽ sợ hãi, một thất giai bình dân gây sự với tứ giai bình dân tất nhiên không có gì nguy hiểm. Ở Võ Dung học viện, học sinh tuyệt không dễ dàng đắc tội với người có thực lực hơn mình.
“Tân sinh trắc nghiệm đứng thứ ba mươi tư không hiểu lời ta hả? Ta - bảo - ngươi - cút.” Diệp Phong lạnh lùng quát, không buồn nhướng mắt lên.
Lôi bàn tử ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên thấy Diệp Phong nổi đóa thì y tỏ vẻ lo lắng. Học viên không có thực lực gì như gã, chỉ cần hơi chịu lép là hiếm khi có học viên thực lực nổi bật đến gây phiền. Nhưng nếu không cẩn thận đắc tội đối phương thì kết quả thông thường rất thảm. Y không ngờ mình chỉ định nịnh nọt “gã trọc phú” này lại mang đến mối phiền hà lớn thế. Nhưng y càng kinh ngạc trước độ “ngu xuẩn” của gã, lại khoa trương hơn cả học viên lớp ưu tú. Lẽ nào gã không biết tiền không ném chết được người ta, tại Võ Dung học viện thì thực lực mới là căn bản để lập thân.
Học viên cạnh đó cũng ngạc nhiên, từ lúc nào mà học sinh bình dân tứ giai có thể huênh hoang như vậy? Học viên lớp chậm tiến, trước mặt học viên lớp trung bình và tiến bộ, đều tỏ ra vâng vâng dạ dạ, Mộc Phong này quá ngu xuẩn này là có chỗ dựa khác? Nhiều người tỏ vẻ hiếu kỳ, đợi sự tình phát triển.
Mắt Dịch Thừa ánh lên hung quang, thể nội nguyên lực lặng lẽ phụ thể. Đàn em của hắn cũng không kém, chí ít cũng đạt tới lục giai. Bầu không khí trở nên khẩn trương hẳn.
“Các ngươi đều là tân sinh nên ta nhắc nhở…” Giọng nhân viên sảnh ăn vang lên: “Các ngươi đánh nhau, sảnh ăn không can dự nhưng tổn thất bàn ghế và bát đĩa thì cả hai bên đều phải bồi thường gấp mười.”
“Dù gì tiểu tử này cũng có tiền, cần thiết thì bắt hắn bồi thường.” Dịch Thừa nhếch môi cười lạnh.
“Quy định là mỗi bên chịu một nửa, mặc kệ bên nào thắng hay thua.” Học viên trung, cao cấp cạnh đó không tỏ vẻ gì kinh ngạc, quy định này không khuyến khích học sinh giao đấu ở đây. Đương nhiên, nếu sẵn sàng trả nhiều tiền thì cứ tự tiện.
“Hừ, việc này chưa xong đâu.” Dịch Thừa thu thế lại, cười lạnh lùng với Diệp Phong, dẫn ba đàn em đi khỏi nhà ăn. Muốn giáo huấn gã còn nhiều cơ hội lắm, hà tất phải tự chịu thiệt hại?
Học sinh bu lại xem trong sảnh đều hơi thất vọng. Tứ giai phế tài đó tuy thực lực kém cỏi nhưng vẻ trấn định thì không phải hàng giả, xem ra chốc nữa rời khỏi sảnh ăn thế nào cũng có kịch hay.