Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 345: Q.3 - Chương 345: Long nhai giản






“Kim đại ca thật sự muốn rời Bích Thủy cung sao?” Tiểu nha đầu lưu luyến kéo tay áo Kim Thiên Dực.

“Huynh ở Bích Thủy cung đã ba tháng, sư thư của muội tuyển thân cũng xong xuôi, mấy hôm nữa huynh đệ trong tông của huynh cũng phải về, huynh tất nhiên về theo.” Kim Thiên Dực nở nụ cười đầy mị lực, nhẹ giọng: “Tử Linh sư muội nếu nhớ Kim đại ca, cứ cùng sư thư đến Duệ Kim tông, huynh sẽ đưa muội đi chơi.”

“A… Sư thư hiện tại suốt ngày đi cùng Diệp Phong đó, lẽ nào chịu đưa muội đi Duệ Kim tông chơi.” Tiểu nha đầu bất mãn: “Sư phụ lại bảo muội còn quá nhỏ, không yên tâm cho muội một mình xuất cung. Muội đã là tứ giai võ sư, lợi hại lắm chứ.”

“Đông thắng Thần châu của Bích Thủy cung các vị hỗn loạn lắm, một tiểu cô nương xinh đẹp, nếu không có thực lực võ tông, đi đâu cũng thập phần nguy hiểm! Tuy muội là đệ tử Bích Thủy cung nhưng không ai dám chắc không bị những kẻ gan lớn bằng trời mạo phạm.” Kim Thiên Dực tỏ vẻ tiếc rẻ: “Bích Thủy cung phong quang tú lệ, tam phong thập thất đảo, coi như huynh đi khắp rồi, chỉ có Ngọc Nữ phong Long nhai giản mà muội đề cập đến mà huynh chưa từng thấy, thật tiếc.”

“Cái gì? Kim đại ca muốn đến Long nhai giản?” Tiểu nha đầu kinh ngạc ré lên.

“Huynh từng nghe gia sư nhận xét rằng tam phong của Bích Thủy cung thì Ngọc Nữ phong đẹp nhất, mà hung vĩ nhất ở đây lại là Long nhai giản.” Kim Thiên Dực ra vẻ ‘háo hức’: “Tiếc là lần này huynh đến đây lại không có duyên với Long nhai giản, thật phí chuyến đi.”

“Kim đại ca thật sự muốn đến Long nhai giản thì muội có thể giúp đại ca toại nguyện.” Tiểu nha đầu ngẫm nghĩ rồi mím môi nói.

“Thật ư?” Kim Thiên Dực mặt lộ hồng quang, hưng phấn hỏi.

“Yêu thú đó không biết đệ tử Bích Thủy cung, chỉ nhân tấm bài đeo. Bất kỳ ai đeo bài là nó không tấn công.” Tiểu nha đầu gật đầu: “Bất kỳ ai mà không đeo thì vào phạm vi Long nhai giản là bị nó nuốt sống.”

“Chưa từng có ngoại lệ?”

“Chưa từng. Có một lần một sư thư áp tải mộ tên cùng hung cực ác bắt được ở ngoài cung đến đó tế tự yêu thí, không cẩn thận bị ác đồ làm rớt bài đeo, sau rốt bị yêu thú nuốt chửng luôn.” Tiểu nha đầu vẫn còn hoảng sợ.

“Yêu thú đó có lai lịch thế nào, đến Bích Thủy cung mà không ai hỏi đến?” Kim Thiên Dực trước đó không đển ý đến yêu thú mà Tử Linh nói, giờ nảy ra một kế nên không hỏi hiếu kỳ.

“Chuyện đó muội không biết… đại khái không lâu sau khi sư phụ đưa Lan sư thư về Bích Thủy cung thì yêu thú không mời mà đến, chiếm cứ Long nhai giản. Cung chủ từng đến giao thiệp với nó, còn đấu một trận nhưng kết quả bất phân thắng phụ!” Tiểu nha đầu kể: “Tuy cộng thêm sư phụ và hai vị phong chủ khác thì có lẽ thắng được nó nhưng tru sát thì không thể. Nên cũng chủ cũng e ngại, không dám bức ép quá, sau cùng đạt thành hiệp nghị. Yêu thú không công kích đệ tử Bích Thủy cung còn Long nhai giản tạm thời trở thành sào huyệt của nó. Còn nữa khi Bích Thủy cung bắt được kẻ cùng hung cực ác thì mang đến tế tự cho nó.”

“Để báo đáp, yêu thú đó đồng ý giúp Bích Thủy cung thủ hộ sơn môn, nếu bản cung gặp nạn thì nó cũng đồng ý xuất thủ tương trợ. Sau rốt mọi việc cũng xong xuôi.”

“Ninh cung chủ chỉ ngang với nó?” Mắt Kim Thiên Dực ánh lên gian hiểm, ngoài miệng khẽ thở dài: “Chẳng phải là hoàng cấp yêu thú sao?”

“Đại khái là vậy.” Tiểu nha đầu nghiêm mặt: “Tuy đại ca đeo bài của muội, không bị yêu thú công kích. Nhưng nếu không mang theo người hiến tế, lại là nam tử thì muội e yêu thú…”

“Tử Linh sư muội bất tất lo lắng quá, yêu thú tuy không phải nhân loại nhưng đạt đến hoàng cấp thì linh trí đầy đủ, biết cả tiếng người nữa.” Kim Thiên Dực cố ra vẻ nhẹ nhàng: “Chỉ cần huynh đeo bài, lại không mạo phạm thì chắc nó không khó dễ gì. Nếu nó thật sự bất mãn, lập tức huynh thoái lui là được, nhìn thấy bài đeo, tin rằng nó không vi phạm lời hứa với Bích Thủy cung.”

“Vậy… được.” Tiểu nha đầu lại dặn: “Việc này không được để sư phụ, sư thư biết, không thì sẽ mắng muội gây loạn. Sư huynh không nên ở lại Long nhai giản lâu, yêu thú đó hung hãn lắm, không thích bị quấy nhiễu, nếu chọc giận nó thì bài đeo cũng không cứu được sư huynh đâu.”

“Hiểu, hiểu.” Kim Thiên Dực gật đầu mỉm cười, nét tàn khốc lóe lên trong mắt.

oOo

Lại qua mấy ngày.

“Nào, Tiểu Hôi, để ta giới thiệu với ngươi. Đây là Thẩm Lan, người trong lòng ta.” Một tay Diệp Phong ôm eo Thẩm Lan, một tay bưng Tiểu Hôi đưa đến trước mặt cô cười hì hì.

Tiểu Hôi mấy hôm trước đòi mộc nguyên đơn, ăn xong ngủ liền gần mười ngày giờ mới tỉnh. Diệp Phong liền giới thiệu cho nó.

“Oa, tiểu hầu khả ái quá, thật sự như lời huynh nói là tứ giai yêu thú ư? Sao nhìn không giống nhỉ?” Thẩm Lan hiếu kỳ nhoi người đưa tay, định vuốt đầu Tiểu Hôi.

Nó lắc đầu, nhe răng hung hãn khiến cô giật mình. Nếu không vì thấy cô thập phần thân mật với Diệp Phong thì nó không chỉ dọa nạt đơn giản như vậy đâu.

“Xấu tính.” Diệp Phong nghiêm mặt, nhấc một tay nó lên, ra vẻ giáo huấn: “Thẩm Lan là người trong lòng ta, ngươi phải thân mật một chút, hiểu chưa?”

“Người trong lòng. À… khỉ trong lòng, hiểu không?” Thấy Tiểu Hôi hoang mang, gã vừa buồn cười vừa bực.

“Ai là khỉ trong lòng huynh…” Thẩm Lan trừng mắt nhìn gã, khẽ đưa tay ngọc ra, không vuốt đầu Tiểu Hôi mà đưa đến trước mặt nó, nắm tay hữu hảo.

“Tiểu Hôi phải không? Ngươi là bằng hữu của Phong, cũng là bằng hữu tốt của ta. Sau này chúng ta nên thân nhau.” Thẩm Lan cười ngọt ngào.

Tiểu Hôi mơ màng ôm lấy tay ngọc, không giãy giụa nữa. Linh trí của nó không thấp, cảm thụ được Thẩm Lan có thiện ý, cô và Diệp Phong lại phi thường thân mật, nó thân thiện với gã nên bản năng kháng cự cũng bớt đi nhiều với những người gần gũi của gã.

Thoáng sau cô đã ôm được nó lên trêu. Tiểu Hôi cũng chấp nhận cho cô thành người thứ hai nó chịu thân cận.

“Thẩm Lan, muộn rồi, ra về đây.” Thái dương lặn xuống núi, gã ở trên một hòn đảo nhỏ trong Bích Thủy hồ, cùng bọn Bách Lý Hàn, Thẩm Lan ở Nhã Trúc cư trong cung. Cả hai tuy gắn bó nhưng chưa vượt qua lễ số.

Bọn Bách Lý Hàn đã chọn được bạn lữ trong kỳ chiêu thân, giờ đang ở tại nơi Bích Thủy cung an bài, gần chỗ Diệp Phong. Hộ vệ đi cùng và tạm thời lưu tại Bích Thủy cung.

Bình thường, người tuyển thân thành công phần lớn sẽ ở lại Bích Thủy cung ba tháng rồi đưa bạn lữ về thành thân. Nữ tử sau đó ở lại tiếp tục tu luyện hay về nam phương thì Bích Thủy cung không can thiệp. Nhưng hạch tâm đệ tử như Thẩm Lan lại lấy người ngoài thì cực kỳ hiếm có, cụ thể thế nào không thể định luận được. Bất quá Diệp Phong tạm thời nhàn rỗi, cứ ở lại Bích Thủy cung đã.

Hai người chia tay, Diệp Phong đi xuống Ngọc Nữ phong, gặp Kim Thiên Dực tựa hồ đợi sẵn trên đường.

“Không phải Kim thiếu tông chủ sao? Định giở trò gì ở đây?” Cảm tri cảnh giác của Diệp Phong trải ra, phát giác quanh đó chỉ có Kim Thiên Dực nên nhẹ nhõm, lạnh giọng trào phúng.

Gã chỉ hận không thể giết ngay hắn nhưng vì e dè đang ở Bích Thủy cung nên không tiện xuất thủ.

“Diệp Phong các hạ sao lại nói năng không khách khí như thế? Tại hạ đến đây chỉ muốn trò chuyện, có thể nể mặt chăng?” Kim Thiên Dực mỉm cười giả dối, mời mọc.

“Ta không có gì để nói với ngươi. Ngươi tính toán gì, lẽ nào ta lại không biết.” Gã hừ lạnh, không thèm để ý tới hắn, định đi vòng qua.

“Không hiểu tính mạng bốn thanh niên Bách Lý, Tần gia, Tằng gia có đáng nói không?” Kim Thiên Dực ung dung.

Diệp Phong đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi làm gì họ?”

“Ngươi không cần kích động. Chi bằng chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện… Yên tân. Ta không lấy mạng bốn người đó đến uy hiếp ngươi rời bỏ Ngọc Địch tiên tử. Thật ra bốn người đó vẫn như thường, ta không quấy nhiễu họ.” Kim Thiên Dực mỉm cười thản nhiên.

“Đây là Bích Thủy cung, ngươi dám làm loạn?” Gã thoáng giận, tin rằng Kim Thiên Dực hiện giờ chưa động đến bọn Bách Lý Hàn.

Tự ý động thủ trong Bích Thủy cung, tội lỗi không nhỏ. Kim Thiên Dực hiển nhiên chỉ tạm thời lấy tính mạng họ uy hiếp gã, nếu gã đi cùng hắn đến chỗ vắng, không cần đoán cũng biết hắn không có ý tốt, khó nói có bẫy rập gì đợi gã hay không.

Nên gã không muốn mắc hỡm.

“Làm loạn? Ta tất nhiên không dám.” Kim Thiên Dực lẩm bẩm: “Với thân phận của ta, dù ngộ sát mấy kẻ cầu thân trong Bích Thủy cung, cùng lắm chỉ bị tống về Duệ Kim tông, do sư môn xử lý… Bế quan mười năm là hình phạt nặng nhất.”

“Thật ra ngươi định thế nào?” Diệp Phong hít sâu một hơi, tức giận hỏi. Tuy Kim Thiên Dực có lẽ đang hư trương thanh thế nhưng nếu vì gã mà khiến bọn Bách Lý Hàn gặp nguy hiểm thì gã không muốn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.