Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 386: Q.3 - Chương 386: Người Thương gia tới






Để hai thủ lĩnh Lôi gia và Thanh Hổ bang đi rồi, Diệp Phong bảo Quỷ Vô Cực phong tỏa khí hải của sáu con tin võ tông, giao cho môn nhân Vô Song môn giam lại rồi triệu tập mọi đệ tử lại thương nghị đại kế.

Diệp Phong hùng hồn quay về khiến những người đến dự tự tin hẳn, liên mồm tranh luận về mục tiêu to lớn biến Vô Song môn thành Vân Châu đệ nhất đại thế lực. Diệp Phong không vội cho họ biết mục tiêu, cứ để họ cao hứng đã.

“Môn chủ hôm nay dọa khiếp Trương Bất Bại, bắt sống sáu võ tông, tin này sẽ nhanh chóng lan khắp Vân Châu. Thanh danh Vô Song môn cũng sẽ thuyền lên theo nước.” Lăng Vân hào hứng: “Nếu nhân cơ hội hạ luôn Trương gia, Vân Châu sẽ do bản môn bá chủ.”

Chúng nhân nhao nhao gật đầu, chỉ riêng Trương Bách Cường im lặng ngồi ủ ê trong góc.

Ánh mắt Diệp Phong sắc bén, nhận ra tình hình nên khuyên: “Trương huynh, lệnh tôn bất hạnh khiến tiểu đệ rất tiếc, không biết sau này huynh định thế nào?”

“Diệp huynh đệ! Mỗ cầu xin một việc.” Trương Bách Cường như thể hạ quyết tâm, khẩn thiết nói.

“Giúp được thì tại hạ sẽ không xuôi tay đứng nhìn.” Diệp Phong xưa nay ân oán phân minh, lúc trước Trương Bách Cường nghĩa khí sâu nặng, gã tất nhiên không từ việc nghĩa đáp lại.

“Giúp mỗ bắt Trương Bất Bại, mỗ phải tận tay giết hắn.” Y gằn giọng.

Diệp Phong nhíu mày một chốc rồi đáp: “Trương Bất Bại nhất thân tu vi tuy kém Quỷ lão nhưng thân pháp cực nhanh, hiện tại bị chúng ta đả thảo kinh xà, e hắn sẽ không dễ dàng lộ mặt nữa. Muốn bắt hắn, trong thời gian ngắn rất khó.”

“Không sao, mỗ tin với tiềm lực của Diệp huynh đệ, sẽ có ngày vượt hơn Trương Bất Bại! Hiện tại trong Trương thị gia tộc, chi của phụ thân mỗ đã bị hắn diệt hết, Trương gia không còn quan hệ gì với mỗ. Vô Song môn mà muốn độc bá Vân Châu, đấu với Trương Bất Bại chỉ là việc sớm muộn. Việc này nhất cử lưỡng đắc!” Trương Bách Cường nói.

“Kỳ thật, lần này mỗ về là định dời Vô Song môn khỏi Vân Châu.”

“Cái gì!”

“Môn chủ đang đùa hả?”

Chúng nhân Vô Song môn thập phần kinh ngạc, hiện tại Vô Song môn như mặt trời chính ngọ, bỏ Vân Châu mà đi có quá mạo hiểm không?

“Việc này chốc nữa tại hạ sẽ nói rõ.” Diệp Phong nhìn thẳng vào mặt Trương Bách Cường, nghiêm mặt nói: “Trương huynh! Tiểu đệ không ngại nói một câu, nếu huynh thật lòng hy vong mượn tay bọn đệ bắt Trương Bất Bại cho huynh để huynh trả thủ cho cha thì đệ đảm bảo chỉ cần hắn xuất hiện, nhất định không thoát khỏi tay đệ và Quỷ lão.”

“Chỉ là… đó là nguyện vọng của huynh thật sao?” Diệp Phong còn con bài tẩy Cố nguyên hoàn, bắt Trương Bất Bại không phải là nói khoác, nhưng gã nhìn thấy trong mắt Trương Bách Cường vô vàn bất cam. Mượn tay gã báo thù không phải ý muốn của y.

“Mỗ… mỗ lại không muốn báo cừu tuyết hận sao? Nhưng cừu nhân là võ tôn. Võ tôn thật sự, mỗ có hi vọng sao?” Trương Bách Cường xúc động, nhìn Diệp Phong đầy mong ngóng.

“Chỉ cần huynh đồng ý, mỗ sẽ toàn lực trợ giúp. Trước đây huynh từng uống vạn niên linh ngọc dịch đã pha, tiềm lực đại tăng. Mỗ có cách tạo ra hoàn cảnh tu luyện ngang với động thiên phúc địa, giúp huynh đột phá võ tôn trong mười năm không phải là khoác lác.” Diệp Phong nói như chém định chặt sắt.

Như bị thuyết phục với lời hứa của gã, Trương Bách Cường gật đầu trầm giọng: “Được, mỗ muốn tự tay báo thù.”

Gã nở nụ cười được an ủi. Một người chỉ cần có mục tiêu là sẽ có động lực để trưởng thành. Nếu gã chỉ vì nghĩa khí mà bắt Trương Bất Bại hộ thì sau này Trương Bách Cường sẽ không đứng lên được, mất đi mục tiêu, đời sống không còn niềm vui nữa. Chuyện đó… gã tuyệt đối không muốn thấy.

Lấy lại lòng tin cho Trương Bách Cường xong, gã đứng dậy ra hiệu cho chúng nhân lặng im: “Các vị chắc cũng lấy làm lạ, Vô Song môn gây dựng lâu như vậy ở Vân Châu, tình thế đang thuận lợi, vì sao lại rời sang nơi khác phát triển?”

Ai nấy đều gật đầu, nhìn gã với vẻ hiếu kỳ. Đúng, vì sao không ở lại Vân Châu xưng bá nhất phương? Thế giới ngoài kia tuy rực rỡ nhưng hơn Vân Châu sao?

Cả Trương Bách Cường cũng tỏ ra hứng thú, trong lòng có mục tiêu rồi, y trở nên sống động hơn nhiều.

“Các vị cho rằng với thực lực Vô Song môn ở vị trí nào trên tầm cỡ đại lục? Quỷ lão không tính.” Diệp Phong cười hỏi.

“Chắc… là nhất lưu thế lực chăng?” Tất cả đều chưa từng rời Vân Châu, chỉ biết Thương gia là thế lực đỉnh nhọn của đại lục, giờ Vô Song môn cộng thêm Diệp Phong, có thể coi là thế lực hàng đầu Vân Châu, thuộc nhóm hàng đầu trong số nhất lưu thế lực tựa hồ không có gì quá đáng.

“Quỷ lão, cho họ biết đi.” Diệp Phong lắc đầu như cười nhạo.

Quỷ Vô Cực hiểu ý gã, tức thì lạnh mặt lại, tỏ vẻ khinh miệt: “Lão phu cũng dựng được một thế lực tại Thần châu. Các vị có biết lực lượng trong tay lão phu không?”

“Quỷ lão tuy là võ tôn nhưng môn của của bọn tại hạ vị tất đã kém.” Vẫn có người không phục.

“Không tính lão phu thì còn bốn điên phong võ tông, chín trung giai võ tông và sơ giai võ tông, số lượng cao giai võ sư không dưới năm trăm.” Quỷ Vô Cực hừ lạnh: “Dù thế, thế lực của lão phu cũng không lọt vào nhóm năm thế lực đứng đầu Thần châu.”

Chúng nhân cùng hít một hơi khí lạnh. Thực lực hùng hậu như vậy mà không xếp được trong mười thế lực đứng đầu Thần châu, thì đứng thứ bao nhiêu ở tầm cả Võ Nguyên đại lục?

Ai cũng nhận thấy Vô Song môn so với thế lực của Quỷ Vô Cực quả thật không bằng trẻ con mới sinh, vậy ở tầm đại lục thì xếp thứ bao nhiêu. Đến giờ họ mới thấy hổ thẹn vì ếch ngồi đáy giếng.

Diệp Phong nhận ra thời cơ chín muồi, lại lên tiếng: “Các vị lẽ nào lại thỏa mãn với việc Vô Song môn co đầu rút cổ ở Vân Châu, vĩnh viễn là một thế lực không ra gì?”

“Không muốn.” Chúng nhân tại trường đều là thanh niên đầy nhiệt huyết, mang nguyện vọng phát triển Vô Song môn thành nhất lưu thế lực của đại lục, giờ nghe Diệp Phong khích lệ thì đều sôi lên, mặt đỏ lựng vì không nén được kích động.

“Được.” Diệp Phong thấy mục đích đạt đến, lập tức lớn tiếng: “Các vị đều có quyết tâm đó, mỗ xin đảm bảo Vô Song môn sẽ có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, có động thiên phúc địa không kém gì thất tông tam bang ngũ thế gia. Mục tiêu duy nhất của các vị là nhanh chóng đề cao thực lực. Sẽ có ngày Vô Song môn khiến cả đại lục biết rằng chúng ta… là mạnh nhất.”

“Vô Song môn là mạnh nhất.” Hơn trăm người lớn tiếng. Tiếng hô vang vọng lên mây cao khiến Diệp Phong và Quỷ Vô Cực cũng kích động.

“Chiếm Bộ châu, tạo ra thanh danh chỉ là bước phát triển đầu tiên của Vô Song môn.” Diệp Phong hào ngôn vạn trượng: “Các vị chuẩn bị đi, chúng ta sẽ bắt đầu chính thức thiên di!”

Cụ thể việc thiên di không đến lượt gã lo. Tiền thân của Vô Song môn là Diệp gia và Tụ Nghĩa đường, đều từng bị hủy đi căn cơ, nên không quá quyến luyến Vân Châu.

Tuy một số môn nhân đệ tử mới thu nhận không muốn rời Vân Châu nhưng điều đó không ảnh hưởng tới kế hoạch của Diệp Phong. Mục đích của gã là đưa những tinh anh có giá trị nhất trong môn phái đi theo. Những thành phần không quan trọng khác, khi Vô Song môn có được cơ nghiệp rỡ ràng rồi thì lo gì không chiêu thu được? Những trụ cột tinh anh thật sự cơ hồ đều xuất thân từ Tụ Nghĩa đường, họ không đời nào phản lại gã và Vô Song môn.

Gã vốn định ở lại Thiết Hùng thành đợi thủ lĩnh Lôi gia và Thanh Hổ bang đưa tinh tệ đến, nhưng không ngờ một vị khách khác đã phá tan yên tĩnh.

Võ tôn của Thương gia từng gặp mặt một lần với gã lại đến bái phỏng.

“Diệp tiểu hữu, phong thái vẫn như xưa.” Võ tôn đó đổi hẳn thái độ cao ngạo, chủ động chào gã. Ông ta hớn hở cười, người không hiểu lại tưởng ông ta có việc cần nhờ Diệp Phong.

Gã nheo mắt, thần niệm quét qua, hiểu ngay thực lực của đối phương. Cao giai võ tôn, thực lực hơn hẳn Quỷ Vô Cực. Thương gia, quả nhiên ngọa hổ tàng long.

“Tốn giá hôm nay đến đây làm gì?” Diệp Phong và Thương gia vốn không có gì mắc mớ, thậm chí còn mấy lần hợp tác đầy hữu hảo. Theo thánh giả nói, gã có được Võ Nguyên thánh lệnh là kết quả của Thương gia đứng sau vận động. Gã có thể chấn nhiếp Ninh Thu Vũ tại Bích Thủy cung cũng một phần nhờ họ. Giờ đối phương khách khí như vậy, chắc vì biết gã đã có Võ Nguyên thánh lệnh.

“Bản tôn nên đến bái phỏng sớm hơn, tiếc là tiểu hữu vương vấn Ngọc Địch tiên tử, vội vàng rời Vân Châu khiến cuộc nói chuyện của chúng ta chậm mất nửa năm. Ha ha ha!” Thương gia tai mắt linh thông, Diệp Phong tạo được danh tiếng ở Võ Nguyên đại lục tất nhiên không giấu được họ.

Lúc gã đại phát thần uy tại Bích Thủy cung, Thương gia cũng lấy làm mừng. Danh tiếng của gã càng lớn, khi vào thánh địa thì Thương gia càng có nhiều lợi ích. Sau đó tuy có tin đồn gã bị hãm hại, chết trong bụng yêu hoàng nhưng sự thật đã chứng mình toàn là tin vịt.

Còn việc gã giết đội ngũ của Duệ Kim tông thì vô bừng vô cớ, chỉ là suy đoán của chúng, hơn nữa họ được Ninh Thu Vũ cho biết Diệp Phong cầm Võ Nguyên thánh lệnh nên Duệ Kim tông không dám vọng động.

Đối với họ, dù gã thật sự giết người Duệ Kim tông thì cũng sẽ toàn lực che chở cho gã. Diệp Phong sẽ không vì việc đó mà bị phiền hà gì lớn. Thánh giả còn khen ngợi gã, không phải thánh tiềm hậu tuyển nhân nào cũng được như thế.

“Tôn giá đến đây là cho mỗ biết cụ thể về thánh tiềm hậu tuyển nhân?” Diệp Phong mỉm cười, đoán ra ý đồ của đối phương. ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.