Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 589: Q.3 - Chương 589: Nô thú






“Lần này chúng ta phát tài rồi.” Chúng nữ nghe Diệp Phong nói thì đều kích động.

Hồn lực kiếm được lần trước hiến tu vi chúng nhân đều tăng cao. Lần này còn thu hoạch gấp mươi, không chỉ đủ cho họ đạt đến thánh giai mà sung túc tu luyện những bước về sau.

“Phát tài, phát tài rồi, Tiểu Hôi cũng muốn có phần.” Tiểu Hôi khả ái đáp xuống vai Diệp Phong, mắt ánh lên rỡ ràng, rõ ra dáng mê của.

“Đã lúc nào thiếu phần của đệ đâu? Mỗi lần đều là tiểu tử đệ hút nhiều nhất, nếu không mau thăng nhập thánh giai, sau này không chia hồn lực cho đệ nữa.” Gã cười trêu.

“Đệ vẫn nỗ lực nhưng thánh giai cần nhiều, nhiều hồn lực lắm mới được…” Tiểu Hôi rướm lệ, tỏ ra ‘ấm ức’, dáng vẻ đáng thương đó khiến chúng nữ đồng tình. Ở thánh địa một năm, chúng nữ đều thích tiểu hầu khi khả ái này, bình thường Diệp Phong chỉ cần mắng nó là bị chúng nữ nhất trí phê bình. Tiểu Hôi cở hồ trở thành đứa trẻ trong đại gia đình, chút bản năng từ mẫu của họ khiến Diệp Phong dở khóc dở cười nhưng cực kỳ ấm áp.

Gã tách một phần mười số hồn thạch thu được, tương đương sản lượng của bần tích hồn khoáng rồi cho vào thu tập khí, còn lại được nhét vào nguyên trạc.

Nguyên trạc không chỉ có thể trực tiếp rút lấy hồn lực tỏng hồn thạch mà có thể chứa được hồn thạch… Trữ vật giới thông thường không thể so được. Sau này chúng nữ tu luyện, không cần ở ở bên cung cấp hồn lực, mà có thể trực tiếp sử dụng hồn thạch.

Hơn nữa hồn thạch có thể biến thành tiền tệ giao dịch trong Thánh điện, đổi lấy mọi thứ để đề cao thực lực.

oOo

“Thật là, chúng ta tìm hơn mười ngày trong hư không, sao cả bần tích hồn khoáng cũng không thấy thế này.” Mộ Dung Tử Thanh ai oán.

“Ha ha, nếu hồn khoáng dễ phát hiện thì Thánh điện và Vu võ nhất tộc đâu cần đấu tranh kịch liệt như thế.” Diệp Phong mỉm cười: “Trong một tháng phát hiện được thứ đẳng hồn khoáng lại chiếm dụng gần hết thì tiện nghi cho chúng ta quá rồi… Sau này cứ mỗi tháng đều phát hiện thì chúng ta chắc không dùng hết hồn lực.”

“Đúng, Tử Thanh thư thư, nếu chúng ta may mắn phát hiện được một mỏ phú nhiêu hồn khoáng thì hồn lực để tu luyện sẽ không lo gì nữa.” Thẩm Lan phụ họa.

“Phú nhiêu hồn khoáng cần thời gian ngưng kết và tích tụ năng lượng rất lâu, dao động phát ra cũng cực mạnh. Nếu chúng ta thật sự phát hiện phú nhiêu hồn khoáng thì e Vu võ và những tiểu đội thăm dò khác cũng biết. Để đẳng tranh đoạt khoáng mạch cỡ này, Thánh điện và Vu võ nhất tộc khẳng định sẽ dốc hết tinh nhuệ, chúng ta không có thực lực mạo hiểm với chúng để tranh đoạt miếng thịt béo đó.” Diệp Phong mỉm cười lắc đầu.

“Gặp tình huống đó, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng truyền tin cho Thánh điện?”

“Chỉ như vậy thôi, truyền tin về đầu tiên được thưởng không ít công huân…” Gã gật gù: “Lần này tranh đoạt thứ đẳng hồn khoáng, kỳ thật chúng ta khá mạo hiểm, cũng may đối phương không biết về thực lực của chúng ta nên chúng ta mới may mắn đắc thủ. Sau này gặp Vu võ phải cẩn thận hơn mới được.”

“Phong nói có lý…”Thẩm Lan gật đầu: “Dù là trung đẳng hồn khoáng, Vu võ nhất tộc tất đã xuất động địa giai vu thánh, thực lực hiện tại của chúng ta không thể ngạnh tiếp.”

“Đúng, chúng ta không thể nuốt chửng tất cả. Mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta là nhanh chóng đề thăng tu vi, chỉ khi có đủ thực lực, chúng ta mới có tư cách tham dự tranh đoạt lợi ích lớn hơn.”

Diệp Phong nhìn thời gian trên hồn lực thu tập khí, bảo: “Hạn kỳ một tháng sắp đến rồi, chúng ta về Thánh điện.”

oOo

“À, ha ha, Diệp Phong lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ đã một mình đoạt lại một mỏ hồn khoáng. Xem ra ta quả nhiên không nhìn lầm.” Kiếm Vô Phong nhanh chóng nhận được tin báo từ thủ hạ.

“Tuy chỉ là bần tích khoáng mạch, nhưng cướp được từ tay Vu võ thì đúng là kinh ngạc.” Ở bên ngoài hư không, do thực lực Thánh điện không thể vươn tới nên khi tranh đoạt hồn khoáng, thông thường Vu võ chiếm ưu thế.

Hơn nữa, khu vực này không nhứ khu trung lập, một khi đội thăm dò của Thánh điện gặp Vu võ thì phần lớn lành ít dữ nhiều, Thánh điện đã mất không biết bao nhiêu người vì thế. Số lượng hồn khoáng ở ngoài hư không lại kém xa khu trung lập, Thánh điện không thể dồn trọng điểm ra, chỉ đành nén nhịn. Lần này Diệp Phong không cần Thánh điện chi viện cũng chiến bại được tiểu đội Vu võ, đoạt được hồn thạch, tất nhiên Thánh điện thiên thánh phải vui mừng.

“Ta thấy phải thưởng thôi.” Một vị Thổ điện thiên thánh vỗ bàn, Liệt thiên thánh hừ khẽ.

“Ta cũng tán thành trọng thưởng Diệp Phong.” Mộc điện thiên thánh phụ họa.

Trừ Hỏa điện, tứ điện thiên thánh đều đồng ý tưởng thưởng. Liệt thiên thánh tuy không vui vẻ gì nhưng không kháng nghị vô vị, coi như mặc nhận quyết nghị…

“Được rồi Diệp Phong, lần này hồn thạch được đổi thành công huân hết.” Kiếm Vô Phong cười ha hả: “Hy vọng phần thưởng này sẽ là tấn gương trong Thánh điện, cho mấy tên nhát chết đó biết, Vu võ cũng thế mà thôi.”

Đổi toàn bộ hồn thạch thành công huân tức là số hồn thạch đã nộp được chuyển thành công huân trong túi Diệp Phong, hơn nữa gã được điểm tích lũy không ít. Gã nộp hồn thạch không những không tổn thất gì mà còn được thưởng lớn, quả thật thu hoạch hai mang đầy bất ngờ.

Rất nhanh, Diệp Phong đang đợi ở chỗ đỏi công huân thì nhận được tin mừng. Chúng nữ cùng nhận nhiệm vụ với gã cũng được gấp đôi…

“Tốt quá, biết thế này chúng ta nộp thêm hồn thạch, thì đã được nhiều công huân hơn.” Ai cũng vui vẻ, công huân là đẳng cấp, chỉ khi đẳng cấp đủ cao thì do mới tiếp xúc được nhiều hơn bí mật của Thánh điện.

“Dù thế nào, lần này chúng ta cũng kiếm được một món lớn. Hiện tại trong tay chúng ta có hồn thạch, đến Thánh điện giao dịch trường sở đổi lấy những thứ có lợi.” Gã lại nói. Gã không yên tâm nhất là chúng nữ, tu vi võ hoàng tại thánh địa không có gì an toàn, nếu cho họ mấy loại thánh khí lợi hại phòng thân thì khi giao chiến gã sẽ bớt e dè hơn.

“Được.” Thích mua bán là thiên tính của nữ nhân, ngay cả Thẩm Lan cũng không ngoại lệ… Tuy giao dịch trường sở toàn bán tu luyện chi vật nhưng vẫn khiến chúng nhân hoan hô.

Cả toán rình rang đến chỗ giao dịch của Thánh điện.

Trong giao dịch trường sở ngút ngàn vật phẩm khiến cả nhóm hoa mắt. Vũ Hân tuy sinh ở thánh địa nhưng chỗ giao dịch cao cấp này, cô mới tới lần đầu. Trừ một vài thánh khí phổ thông, chúng nhân cơ hồ không nhận ra gì khác. Diệp Phong ngớ người, không biết nên chọn thế nào.

Hơn nữ những thánh khí uy lực đều giá cao giật mình, một viên Phích lịch lôi hỏa đạn có thể trọng thương địa thánh giá đến một vạn La hồn quả khiến Diệp Phong giật giật khóe miệng, mãi không khép lại được.

Một trăm La hồn quả bằng với một khối hồn thạch tiêu chuẩn. Có nghĩ là trọng thương địa thánh cần tới một trăm khối hồn thạch, có khác gì vác tiền ra ném. Nhưng thánh khí đốt tiền đó có thị trường riêng. Phích lịch lôi hỏa đạn hoàn toàn không cần tu vi cá nhân, uy lực ẩn tàng ở trong, đến lúc quan trọng có thể là vật cứu mạng.

Ngoài ra còn một vài thánh khí có thể tăng cao thực lực nhưng giá đều không rẻ, Diệp Phong tuy túi dầy nhưng có thể đem ra giao dịch lại thập phần hữu hạn, tổng công huân lần này được một trăm hai mươi khối hồn thạch tiêu chuẩn, nếu lấy ra nhiều hơn để giao dịch mà Thánh điện biết được thì tất sẽ bị điều tra. Diệp Phong đời nào làm việc ngu xuẩn như vậy.

Nhưng thánh khí giá rẻ lại không đạt đến yêu cầu của gã. Chúng nữ sử dụng thánh khí này cũng chỉ đề cao thực lực một cách hữu hạn, vị tất có thể giữ mình. Nhất gã đâm ra khó xử.

“Ồ, cái gì kia?” Lúc họ đến giữa chợ, trong một tiểu điện nhỏ trống không ở góc vắng bên phải. Trong điện, một nam tử và nữ tử cường tráng gần như ở trần, chỉ dùng da rách che kín những chỗ quan trọng, cổ còn đeo một thứ như cố nguyên hoàn, mắt nhìn trống rỗng.

Bên cạnh toán nam tử và nữ tử đó đều có một vị võ giả bình thường, tựa hồ đang bán mua.

“Thánh điện cũng bán nô bộc?” Mộ Dung Tử Thanh kinh ngạc, chúng nữ đều nhíu mày.

“Không đúng… đó có lẽ là nô thú.” Thần niệm của Diệp Phong mạnh mẽ, thoáng quan sát là hiểu ngay. Chúng nhân quan sát kỹ càng, phát hiện trong các góc điện còn trói không ít thú hình yêu thú. Những yêu thú ảo hóa được nhân hình thì thực lực đạt đến thánh giai khiến Mộ Dung Tử Thanh đến lần đầu nên hiểu lầm.

Tiểu Hôi vốn say ngủ trong ngực gã, không hiểu sao đã tỉnh lại. Đang lúc gã lo lắng rằng nó có bạo phát khí tức như lần trước không thì yêu thú trong điện, dù là hình hay thú hình đều gầm lên.

Mọi yêu thú đều gầm lên trầm trầm, ban đầu tiếng gầm khá loạn xạ, như rên rỉ vì đau đớn. Nhưng không lâu sau, tiếng gầm càng lúc càng cao, tiết tấu chỉnh tề dần, sau cùng hơn trăm tiếng gầm phảng phất hòa làm một, khiến tường điện rung lên kịch liệt, mặt đất cũng lắc lư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.