Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 514: Q.3 - Chương 514: Phát hiện mục tiêu






Không chỉ đàn Băng phách bám theo từ trước mà các băng thi trong sâu nhất của băng cốc cũng bị năng lượng dao động của hai bên đánh thức, nhao nhao phát ra Băng phách của mình tăng viện. Áp lực lên tiểu hỏa đồng tăng vọt.

“Cứ thế này không phải cách.” Hàn khí của Băng phách không phải đối thủ của tiên thiên hỏa nguyên chi lực. Nhưng số lượng của chúng nhiều, liên miên bất tuyệt, cộng thêm cực hàn chi khí liên tục tụ về khiến chúng như hổ thêm cánh, năng lượng vô cùng vô tận.

Tiểu hỏa đồng ở hàn diếu, bản thận bị chế ước bởi hoàn cảnh, chỉ bằng vào bản thân hỏa nguyên đối địch, không thể dai sức như Băng phách. Hỏa nguyên nó phát ra không thể trọng thương hữu hiệu đối thủ, thỉnh thoảng lại có Băng phách bị hỏa nguyên đốt tan nhưng đại cuộc thì vẫn thế… Nếu thời gian lâu dài, tiểu hỏa đồng khó thoát khỏi cảnh khô kiệt hỏa nguyên mà mất mạng.

Gã cấp tốc suy tính đối sách, từ thông tin thần niệm của tiểu hỏa đồng truyền đến thì nó còn chống chọi được hơn mười phút nữa, vượt khỏi cực hạn đó thì khó dự đoán được kết quả.

“Xem ra mục tiêu chủ yếu của Băng phách là tiên thiên hỏa nguyên chi lực của tiểu hỏa đồng. Băng hỏa thế bất lưỡng lập, cũng vì thế mà Băng phách không tiếc toàn lực vây công tiểu hỏa đồng.” Gã lãnh tĩnh một chốc rồi nhanh chóng nhận rõ tình thế. Tuy gã được tiểu hỏa đồng bảo vệ nhưng không thấy Băng phách uy hiếp nhiều đến mình, tuyệt đại bộ phận sức mạnh của chúng dồn vào giao đấu với tiểu hỏa đồng.

“Nếu ta nhân lúc tiểu hỏa đồng còn chống chọi được mà đi tìm mẫu thân của Thẩm Lan, tìm được trước khi nó hao tận hỏa nguyên thì có thể thi triển tứ trọng Thần thông biến xông ra khỏi chốn quỷ quái này.” Nghĩ vậy, gã liền quyết đoán.

Giao lưu ngắn ngủi với tiểu hỏa đồng cũng đủ khiến nó hiểu tính toán của gã, thập phần phối hợp thu vòng lửa quanh gã lại chỗ mình, hơn nữa phát ra thêm một làn lửa hùng hậu, lập tức khiến đàn Băng phách kêu oai oái, tạm thời hỗn loạn.

Gã đợi thời cơ này, tứ trọng khí hải và nguyên nguyên lực đồng thời phát ra, thân thể được bao phủ một lớp tử kim chân nguyên hùng hồn, song thủ chập lại, năng lượng phun trào dữ dội.

"Chân không pháo.” Diệp Phong quát to, khí trụ tinh luyện phun trào từ lòng tay chợ mở ra, lập tức khiến Băng phách hàn khí vây khốn thủng một lỗ lớn. Thân hình gã lao theo, chui qua lỗ hổng đó.

Tiểu hỏa đồng vì không cần bảo vệ gã, không còn gánh nặng nên nhất thời uy thế đại tăng, tiên thiên hỏa nguyên chi lực hùng hậu hơn mấy phần, dồn áp lực kinh nhân lên Băng phách chung quanh. Hàn khí do Băng phách ngưng tụ liên tục bị tiểu hỏa đồng và Diệp Phong trọng thương nên tạm thời kinh hoảng. Tuy gã tạm thời thoát khỏi vòng vây nhưng chúng chú ý chủ yếu đến tử địch tiểu hỏa đồng, còn gã không được quan tâm nhiều.

Diệp Phong không gây cho chúng uy hiếp gì lớn lao… Còn tiểu hỏa đồng lại là uy hiếp lớn nhất với hàn diếu.

Băng xà do hơn trăm Băng phách hóa thành đuổi theo đường gã đào tẩu, phần lớn lưu lại tiếp tục giao đấu với tiểu hỏa đồng. Sau mấy chục giây kinh loạn, chúng bắt đầu chỉnh đốn lại, tiểu hỏa đồng lại sa vào vòng vây trùng trùng băng hỏa xung thiên.

Tốc độ của gã cực nhanh, chỉ mấy lần nhô lên hụp xuống là lướt đi mấy chục trượng, lao vào vũng sâu nhất băng cốc. Băng xà phía sau đuổi sát, nhưng nhất thời không theo kịp gã. Tốc độ không phải là điểm mạnh của Băng phách.

“Ở đâu? Thật ra là ở đâu?” Thân hình lướt đi, nhãn quang gấp gáp lướt qua từng băng thi. Nếu có dung mạo nào tương tự Thẩm Lan là gã nhìn kỹ hơn để xác nhận… Thân thể gã có chân nguyên hồn hậu bảo vệ, nhất thời chống lại hàn khí không thành vấn đề, chỉ thấy hơi mát lạnh mà thôi. Nhưng tốc độ chân nguyên hao tổn nhanh gấp năm lần lúc bình thường duy trì Thần thông biến.

Trong hàn diếu này, tối đa gã có thể duy trì Thần thông biến trong nửa canh giờ.

“Không phải.”

“Không đúng.”…

Mấy lần gã cháy lên hy vọng rồi lại tắt, biết lúc này thời gian là quan trọng, phát hiện Thu Tố Thanh sớm tí nào thì áp lực lên tiểu hỏa đồng giảm đi phân ấy. Chốc nữa ra khỏi hàn diếu còn phải trông vào tiên thiên hỏa nguyên chi lực của nó.

“Thi thân Thu Tố Thanh quan trọng như thế, ta mà là thánh sứ sẽ để ở chỗ sâu nhất.” Gã trầm tư một chốc rồi quyết định: “Trực tiếp vào tận đáy cốc, tìm từ đó ra thì càng tiết kiệm thời gian.”

Gã giáng mạnh một quyền sang bên phải, đào một lỗ lớn trên bức tường hàn băng, hướng đến giữa băng cốc, tung mình trực tiếp từ đại quật nhảy xuống đáy cốc. Băng xà đuổi theo cũng quẫy đuôi như ánh chớp lao theo.

Bộp. Rơi liền cả trăm trượng, gã yên ổn đáp xuống đáy cốc. Cả hàn diếu sung mãn cực hàn chi khí, thiên địa chi lực thuần tịnh cực ít nên dù gã có tu vi thiên tôn cũng không thể phi hành như ở bên ngoài. Bất quá mượn sức năng lượng để tạm dừng trên không thì vẫn khả dĩ.

Gã quét mắt một vòng, số lượng băng thi ở đáy cố cực nhiều, đến hơn trăm… Nhưng gã có thần niệm siêu phàm, trong một chốc là nhìn rõ dung mạo mỗi băng thi. Không thì chỉ việc phân biện này cũng mất rất nhiều thời gian.

“Kia…” Ánh mắt gã dừng lại ở một gương mặt tuyệt mỹ, có tám phần tương tự Thẩm Lan, trừ một vài khác biệt cực nhỏ ra thì điểm bất đồng nhất của hai người là nữ tử nữ quý phái mỹ miều hơn. Bà ta mặc tà áo trắng muốt tôn quý, ngực còn một giọt máu đỏ tươi, hiển nhiên trọng thương xong mới được đưa vào đây.

“Nhất định đó là mẫu thân Thẩm Lan.” Gã hớn hở.

Nhưng gã chưa kịp cao hứng thì thinh không vang lên tiếng rít chói tai… Băng phách bám theo gã ngưng tụ được mùi dùi băng nhọn hoắt ở đuôi rắn, đâm vào óc gã. Bên ngoài mũi dùi lóe lên hàn khí trắng toát, cơ hồ có thể đông cứng bất kỳ vật gì trong tích tắc, khiến người ta không lạnh mà run.

Nhìn cái đuôi rắn ngày càng phóng đại trong mắt, gã tỏ vẻ ngưng trọng, thân hình lắc nhanh tránh khỏi, đồng thời chân phát ra Chân không pháo đẩy thân thể vút về phía băng thi Thu Tố Thanh.

Băng xà đánh hụt thì không chịu bỏ cuộc, đầu rắn góc cạnh chợt vung lên phun ra hàn vụ trắng xóa. Tốc độ khuếch tán của hàn vụ cực nhanh, cực hàn chi khí quanh đó cũng như vật sống, trong tích tắc chuyển thành hàn vụ có hình dáng tương tự, vây kín Diệp Phong.

Gã vừa đến cạnh Thu Tố Thanh thì bị hàn vụ quấn lấy, thân thể lập tức đông kết một lớp băng dày, càng lúc càng kiên cố. Dù gã có chân nguyên hộ thể nhưng hàn vụ này thập phần đích quỷ dị, băng phong được cả chân nguyên chi lực, hơn nữa liên tục thông qua hàn khí tiêu hao chân nguyên năng lượng.

Thoáng sau gã đã hóa thành một tượng băng tử kim sắc, khác biệt là mắt gã còn hoạt động được, được chân nguyên bảo vệ nên huyết mạch còn lại phần nào ôn độ, không bị ngưng kết.

Gã chỉ còn lại tay và vài đốt xương hoạt động được, mọi động tác khác bị băng cứng hạn chế. Tuy gã có nhiều cách phá được băng phong của Băng phách nhưng cách này cũng sinh ra năng lượng dao động kinh nhân, uy lực phi phàm.

Nếu phá tan băng thi khác thì không sao nhưng liên lụy đến Thu Tố Thanh lại là đại tội… Nên gã nhất thời không dám khinh cử vọng động, không thể tùy ý thi triển tuyệt chiêu như Nhất Bí hay Chân không bạo ở phạm vi gần Thu Tố Thanh.

Băng xà phong tỏa được gã nhưng không lơ là, vẫn liên tục phát ra hàn vụ cung cấp năng lượng để hàn băng trên người gã cứng lại. Cứ thế này, gã muốn thoát ra sẽ càng thêm khó.

"Linh tê nhất chỉ!” Gã không bó tay chịu chết, có một tuyệt chiêu chỉ cần động ngón tay là thi triển được.

Băng xà không ngờ gã lại phản kích lăng lệ như vậy trong khi không thể động đậy, nhất thời không kịp đề phòng, bị tử kim tiễn khí đột ngột đánh trúng. Sau tiếng nổ giòn đanh, băng xà bị bắn tan tành, hóa thành Băng phách tản mác.

Chát. Lại một đạo tiễn quang, bất quá lần này gã không công kích Băng phách mà thuận theo eo mình vút qua. Hàn băng ở eo gã bị Linh tê nhất chỉ xuyên thủng, nứt ra một lỗ khá rõ rệt.

Tiếp đó gã như pháo nổ, lợi dụng hai cánh tay còn cử động được liên tục búng ra Linh tê nhất chỉ. Băng phách định tụ lại là bị Linh tê nhất chỉ đánh tan hoặc quấy nhiễu, trong lúc đó gã dùng võ kỹ này đâm thủng hoặc cắt đứt hàn băng quanh nhưng bộ vị quan trọng.

Vết nứt trên lớp băng quanh gãn ngày càng nhiều, Băng phách lại không thể tụ hợp thành hình thể có uy lực, không cung cấp đủ hàn khí cho lớp băng, nên khí gã vận đủ lực đạo, chân nguyên tràn lên thì lớp “băng giáp” đó kêu lách cách trước khi nổ vang. Diệp Phong vằng vào sức mạnh mà thổi tan hàn băng trên mình, khôi phục tự do.

“Không có thời gian tiêu hao với ngươi.” Mắt gã ánh lên nóng lòng, đã lãng phí hơn mười phút, không hiểu tiểu hỏa đồng thế nào rồi. Gã giơ tay phát ra một đạo Chân không pháo vào đàn Băng phách rồi loáng lên, kẹp thi thân Thu Tố Thanh vào nách, lướt đi vun vút theo thông đạo xoáy ốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.