Nhìn bốn thi thể, sắc mặt bọn Kim Thiên Dực trở nên cực kỳ khó coi. Không ngờ đối phương dễ dàng truy sát bốn người, lại vẫn đuổi theo được bọn hắn. Chiến thuật kéo dài thời gian của hắn hoàn toàn vô dụng.
“Ngươi lấy làm lạ vì sao ta dễ dàng truy sát bốn người đó?” Diệp Phong ở trên cao, hỏi với ngữ khí trào lộng.
“Vì sao?” Kim Thiên Dực không thẹn là kẻ đứng đầu lớp thanh niên, tâm trí cực kỳ vững vàng, bình tĩnh hỏi. Nếu lần ra manh mối thì có lẽ không dễ dàng bị truy ra nữa.
Quỷ Vô Cực lúc này cực kỳ e dè nhìn Phong loan, uy thế của nó phát ra mạnh hơn y tưởng tượng nhiều. Y không khỏi hối hận, mối làm ăn này xem ra không dễ. Bất quá hiện tại không thể rút lời, nếu bỏ lại bọn Kim Thiên Dực mà đi thì sẽ triệt để đắc tội Duệ Kim tông… Đành dốc lực ra liều, cũng may chỉ còn lại ba ngày, vị tất y không có cơ hội.
Có thể trở thành nhất phương bá chủ, Quỷ Vô Cực hiển nhiên không phải hạng khiếp nhược, nhận rõ tình thế thì hạ quyết tâm.
“Chúng vừa ra khỏi Ác Quỷ thành đã bị ta bắt hết.” Diệp Phong như con mèo đang vờn chuột, tận tình hưởng thụ lạc thú giày vò đối phương: “Hôm qua ta giết hai người, hôm nay hai người nữa rồi mang thi thể đến cho các ngươi xem. Ta… hình như không vi phạm quy tắc.”
Kim Thiên Dực rùng mình, suýt nữa thổ máu. Hắn còn cho rằng đối phương sử dụng thủ đoạn cân tung bí ẩn nào đó khiến kế sách kéo dài thời gian của hắn vô hiệu. Ai ngờ đó chỉ là thủ đoạn vặt vãnh của gã, tuy nói từ hôm sau mới giết người nhưng không đảm bảo trước đó không có hành động gì. Quả thật gã không phạm quy.
Hà huống gã phạm quy thì Kim Thiên Dực làm được gì? Lý luận với đối phương? Hắn đường đường là Duệ Kim tông thiếu tông chủ, tuyệt không ấu trĩ đến mức đó. Hắn bình ổn tâm tình, cơ nhục trên gương mặt xanh lét hơi giần giật, lạnh lùng thốt: “Hôm nay các hạ đã giết xong, vậy xin mời. Bọn mỗ còn phải tiếp tục lên đường.”
Mắt Diệp Phong ánh lên nụ cười lạnh. Đúng là biết ẩn nhẫn. Tâm trí của hắn quá đáng sợ, cộng thêm tu vi không tệ, sau này tất sẽ là nhân vật hô phong hoán vũ của Võ Nguyên đại lục. Bất quá tiếc rằng… ngươi chắc chắn sẽ mất mạng trong tay ta, có trách thì trách ngươi chạm vào người không nên chạm.
“Hừ, được đấy, mời được cả một võ tôn.” Diệp Phong nhìn Quỷ Vô Cực, mục quang khinh miệt thấy rõ: “Khuyên các hạ một câu, nếu không phải người Duệ Kim tông thì tốt nhất đừng sa vào vũng nước đục này…” Mặt gã đeo thiết diện cụ nên không ai nhìn rõ: “Trò chơi này, với thực lực của các hạ không tham dự nổi đâu.”
“Quỷ mỗ không hề muốn tham dự vào ân oán giữa hai bên, nhưng đã đáp ứng bảo vệ Kim thiếu tông chủ trở về an toàn thì không thể không giữ lời.” Quỷ Vô Cực nói năng thập phần khách khí, theo y thì Diệp Phong không có gì đáng sợ, chỉ e dè ngũ giai Phong loan mà thôi.
“Không cần phí lời.” Diệp Phong lạnh lùng cắt lời: “Các ngươi không nằm trong trò chơi này nên có hai lựa chọn. Cút hoặc ở lại. Nếu chọn ở lại thì ta không ngại giết sạch các ngươi.”
“Xú tiểu tử! Lớn lối quá mức.” Quan Phán U gầm lên, ở Ác Quỷ thành y dưới một người mà trên vạn người, đã bao giờ bị chọc giận như vậy? Diêm Hắc La cũng hầm hầm, chỉ chực ra tay. Quỷ Vô Cực tuy không nói gì nhưng ánh mắt lạnh lùng biểu hiện rõ thái độ.
“Xem ra… các ngươi lựa chọn rất ngu xuẩn.” Diệp Phong lắc đầu lạnh lùng, thể nội khí thế cấp tốc dâng lên, thiên địa chi lực gần đó cũng sôi trào.
“Lão tử đang tự hỏi tiểu tử ngươi dựa vào đâu mà huênh hoang như vậy.” Quan Phán U liếm môi, cùng Diêm Hắc La bước lên.
Phong loan trên lưng chừng không phát ra khí thế phong tỏa Quỷ Vô Cực khiến y không dám vọng động. Diệp Phong nhảy xuống trước mặt hai người.
“Các ngươi muốn chết thì oán trách được ai.” Diệp Phong không rườm lời, Kinh cức thứ giáp mọc khắp người, Cự lực Thần thông thuật được vận lên, hai quyền đồng thời xuất ra, uy mãnh cực độ khiến đối phương biến sắc.
Ầm! Ầm!
Quan Phán U và Diêm Hắc La đều không ngờ gã xuất thủ gọn gàng như vậy, cùng vội vàng vận lực đón đỡ, đồng thời lùi lại. Lực đạo của song phương giao nhau khiến mặt đất xuất hiện hai hố sâu.
Cả hai nhìn nhau, lòng đầy kinh hãi. Đối phương phát ra nguyên lực khí tức rõ ràng không đầy tứ giai nhưng vì sao uy lực công kích không kém hơn điên phong võ tông? Đối phương xem ra không hề thi triển bất kỳ bí thuật nào, sao lại thế được.
Diệp Phong không cho cả hai cơ hội lấy hơi, thân hình nhảy vút tới, tay phải vung lên, lưỡi dao năng lượng sắc bén thò ra như lưỡi đại đao. Sau khi nắm vững cách khống chế thiên địa chi lực, kỹ xảo vận dụng kim nguyên lực ngưng hình của gã đạt mức lô hỏa thuần thanh!
Vù, vù. Lưỡi dao nguyên lực vàng rực hóa thành mấy đạo kim sắc tàn ảnh trùm lên cả hai.
Thuần túy lấy sức ép người. Tiến vào cảnh giới nhị giai võ tông, với thổ kim tương sinh là đủ phát huy đích kim nguyên uy lực không kém gì ngũ giai võ tông, cộng thêm ba loại cơ sở Thần thông thuật, thực lực của gã hoàn toàn ngang với điên phong võ tông. Bất quá Quan Phán U và Diêm Hắc La đều là cường giả trưởng thành trong chiến đấu tanh máu, tuy tình thế bất lợi nhưng vẫn miễn cưỡng chống chọi được.
Quỷ Vô Cực cũng định ra tay trợ giúp. Nhãn quang của y tất nhiên nhận rõ thực lực của Diệp Phong. Chỉ cần y ra tay là lập tức bắt sống được gã, nhưng uy áp của Phong loan từ trên đầu dồn xuống khiến y không dám động đậy, bằng không sẽ hứng chịu lôi đình nhất kích của nó.
Hiển nhiên y hiểu rõ ý Phong loan, nếu y bất động, Phong loan cũng không xuất thủ, ngược lại thì nó sẽ không tiếc trả giá giết chết y. Hơn nữa… Phong loan tuyệt đối có thực lực đó.
Quỷ Vô Cực run run rẩy rẩy, mồ hôi lạnh ướt lưng, sau cùng cũng thật sự hiểu được Phong loan không chỉ là ngũ giai yêu thú thông thường… e rằng đã chạm vào ngưỡng hoàng cấp rồi. Đối thủ đó y không địch nổi. Yêu thú cỡ đó sao lại thần phục một tiểu tử thực lực chưa đạt võ tôn? Từ đáy lòng y dấy lên cảm giác vô lực.
"A!" Quan Phán U hô lên thê thảm, rớt phịch xuống.
Một loạt thế công như mưa bấc của Diệp Phong chỉ để mê hoặc hai người, ngay khi đối phương cho rằng thực lực của gã chỉ thế, định phản kích thì gã đột nhiên thi triển Linh tê nhất chỉ khiến Quan Phán U không kịp trở tay.
Ngực Quan Phán U trào máu, tâm tạng hoàn toàn bị xuyên qua, nằm co quắp dưới đất, xem ra khó sống sót. Hai mắt Diêm Hắc La lập tức đỏ ngầu, gầm vang phát ra chiến lực vô cùng, lao bổ vào Diệp Phong.
Diệp Phong cười lạnh, tránh khỏi mũi nhọn khí thế của địch thủ, nhảy lên lưng Phong loan, cả hai bay vút đi.
“Tối đa các ngươi còn ba ngày nữa.” Không trung vang vọng giọng Diệp Phong.
Chúng nhân đều ngẩn ngơ, không khí bi lương lan khắp toàn trường.
"Kim thiếu tông chủ!" Quỷ Vô Cực bi thống nhìn Quan Phán U đang mất đi sinh cơ: “Các vị đắc tội với thần thánh phương nào, có cừu oán gì không giải được hay sao?’
Những người khác có lẽ không rõ chứ y vừa chính diện hứng chịu uy áp của Phong loan nên cảm thụ được, chỉ với yêu thú này là dễ dàng giết sạch tất cả nhân mã tại trường. Y có lẽ còn chống chọi được đôi chút, nhưng kết quả vẫn không khác gì…
Có thực lực tru sát nhưng không vội động thủ mà đùa chợt như mèo vờn chuột… trừ phi tâm lý biến thái không thì chỉ còn một lý do để giải thích. Là đối phương có cừu hận không thể hóa giải với Duệ Kim tông, quyết đùa chợt cho đủ rồi mới giết chết. Khiến đối phương thực hiện việc vất vả mà không lợi ích gì này thì mối cừu oán đó không thể tầm thường.
“Việc này bọn mỗ cũng không hiểu, không hiểu mọc từ đâu ra thần bí cao thủ đó. Bọn mỗ đi Thần châu chuyến này, tuyệt đối không đắc tội với thế lực nào.” Một võ tông cười khổ.
“Sao lại không biết gì, các vị đều ngu xuẩn hết hay sao?” Quỷ Vô Cực bừng bừng lửa giận, đối phương sử dụng thủ đoạn trả thù tàn khốc như vậy mà bọn người này không biết cả lai lịch địch nhân thì có đáng cười không?
“Quỷ bang chủ, nói vậy là ý gì?” Người Duệ Kim tông nổi giận, tuy Quỷ Vô Cực thực lực cao cường nhưng chúng không phải hạng chịu nhẫn nhịn.
“Im mồm.” Kim Thiên Dực lúc này cũng cực kỳ hoảng sợ và phiền lòng, nhưng vì tính mạng mình, hắn không thể đắc tội Quỷ Vô Cực, y là ỷ trượng duy nhất cho hắn có thể thoát thân. “Quỷ bang chủ, ban nãy ông không xuất thủ là vì dè yêu thú đó? Chỉ cần ông dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt tiểu tử đeo mặt nạ thì yêu thú đó tất ném chuột sợ vỡ đồ, không dám vọng động.”
“Lần này Quỷ mỗ bị các ngươi liên lụy rồi.” Quỷ Vô Cực thở dài, nói rõ thực lực thật sự của Phong loan cho chúng biết. Không phải y không muốn mà không có cách nào xuất thủ.
“Yêu thú tiếp cận hoàng cấp, sao lại thế được.” Tất thảy đều nhợt nhạt mặt mày, Kim Thiên Dực suýt nữa ngất xỉu.
Hắn vốn cho rằng lôi kéo được Quỷ Vô Cực là bảo đảm thoát thân, ai ngờ trong mắt đối phương lại trở thành đáng cười như trẻ con trước mặt ông già.
“Hắn làm vậy là ý gì?” Kim Thiên Dực gầm lên trầm trầm như điên cuồng. Vốn tưởng có hy vọng nhưng lại bị đập tan trong nháy mắt… Phong loan có thực lực tiếp cận hoàng cấp nhắm vào thì hộ pháp của tông môn đến tăng viện cũng không giúp được hắn thoát chết. Hà huống, đối phương đời nào chịu để bọn hắn hợp lại với tông môn?
Lòng hắn chìm ngập hoảng sợ và nghi hoặc, bất cam dâng tràn khiến tuyệt vọng từ từ trỗi dậy. Khi những tình cảm này đạt tới đỉnh cao, cũng là lúc Diệp Phong thật sự báo thù. Hiện tại, Quỷ Vô Cực tiết lộ ra tình hình, chỉ đẩy nhanh quá trình này thêm hai ngày mà thôi…