Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 288: Q.3 - Chương 288: Phong tử Tô Chiến Thiên




Trương Bách Cường ngẩn người lắc đầu: “Nếu Diệp huynh đệ hi vọng ba thế lực kia của Vân Châu chân thành hợp tác, tiêu diệt Lục Lâm bang thì e sẽ thất vọng.”

“Vì sao?” Diệp Phong không hiểu. Gã quả thật suy tính như vậy, nếu giương cờ Tụ Nghĩa đường lên tuy không đủ đấu với Lục Lâm bang nhưng có thể cầm chân ít nhất một nửa nhân mã của chúng.

Lục Lâm bang xưa nay vẫn là cái gia trong mắt tam đại thế lực, giờ có cơ hội liên hợp lại diệt trừ, chẳng phải càng hợp ý họ sao? Vì sao Trương đại thiếu lại nói vậy? Lẽ nào Lục Lâm bang còn lực lượng ngầm khiến họ e dè?

“Nếu huynh đệ công khai khiêu chiến Lục Lâm bang, tam đại thế lực tất nhiên vui vẻ ngồi hưởng lợi. Họ sẽ xuất thủ nhưng chỉ là đoạt lấy địa bàn, tranh chút lợi ích chứ tuyệt đối không gây tổn hại đến căn cơ Lục Lâm bang. Trừ phi... Trừ phi huynh đệ có năng lực trọng thương hoặc giết Tô Chiến Thiên, không thì đừng hi vọng gì vào tam đại thế lực.” Trương Bách Cường thần tình nghiêm túc nói.

Giết Tô Chiến Thiên? Gã có thực lực đó thì cần tam đại thế lực phối hợp nữa ư? Tô Chiến Thiên chết, Lục Lâm bang sẽ quần long vô thủ, cần gì tam đại thế lực ra mặt nữa. Gã níu mày, lặng lẽ nghe Trương Bách Cường nói tiếp. Vân Châu tam đại thế lực tất vì nguyên do nào đó mới như vậy.

“Mỗ kể cho huynh đệ nghe một việc để hiểu vì sao Trương gia và hai nhà kia e dè Tô Chiến Thiên.” Trương Bách Cường từ tốn nói: “Lai lịch của hắn là con cháu đích hệ của Tô gia, một gia tộc không có gì nổi bật của Vân Châu. Từ bé hắn đã có thiên phú, được xem là thiên tài có tiềm lực nhất gia tộc, nhưng với khả năng của Tô gia không thể bồi dưỡng được một võ tông cường giả. Tô Chiến Thiên rời nhà năm hai mốt tuổi, khi mới đột phá nhất giai võ sư, nhưng năm năm sau khi tái xuất hiện, hắn đã là nhất giai võ tông.”

Năm năm tấn thăng một đẳng cấp, trước khi đạt đến võ tông thì với tầm Võ Nguyên đại lục không có gì lạ. Nhưng chướng ngại tấn nhập võ tông thì nhiều thất giai điên phong võ sư vị tất có thể đột phá được trong vòng năm năm, Tô Chiến Thiên lại từ võ sư nhất giai tiến lên võ tông nhất giai, tuyệt đối xứng danh thần tốc.

“Hắn trở thành võ tông trẻ nhất gầm trăm năm nay của Vân Châu. Hắn quật khởi đương nhiên khiến tam đại thế lực chú ý, kể cả Trương gia cũng muốn chiêu lãm thiên tài tu luyện trăm năm hiếm có này. Bất quá Tô Chiến Thiên cự tuyệt hết, một lòng muốn lãnh đạo Tô gia tạo lên cơ nghiệp ở Vân Châu. Chỉ một năm hắn đã tiêu diệt và thu nhận toàn bộ các thế lực hỗn loạn quanh Tô gia, biến Tô gia thành thế lực tầm trung có tiếng ở Vân Châu.”

“Nhưng đó chỉ là khởi đầu, Tô Chiến Thiên dã tâm cực lớn, chỉnh đốn lực lượng trong tay xong thì bắt đầu chinh phạt để khuếch trương thế lực. Không đầy năm năm, nhiều thế lực hùng mạnh tại Vân Châu đều bị tiêu diệt, kể cả nhưng tông môn và thế gia khiến tam đại thế lực cũng phải e dè. Tỷ như, Hỏa Dương môn, Hoàng Phủ thế gia, nhưng thế lực đều có võ tông tọa trấn mà cũng không chống nổi hắn.”

“Sau cùng sự khuếch trương của Tô Chiến Thiên khiến ba thế lực lâu đời nhất và mạnh nhất Vân Châu: Trương gia, Lôi gia, Thanh Hổ bang cảm thấy bị uy hiếp, cùng tạm gác hiềm khách lại mà liên thủ phát động công kích, định diệt gọn Tô gia đang lên. Tô gia lúc đó còn xa mới cường thịnh bằng Lục Lâm bang bây giờ, tất nhiên không chống chọi được ba nhà liên thủ, Tô gia gần như diệt môn, tộc nhân may mắn sống sót không đầy mười người. Tô Chiến Thiên khi đó là tam giai võ tông, sau một trường huyết chiến đã liều mạng phá được vòng vây.”

“Vốn cho rằng trừ được uy hiếp rồi, dù Tô Chiến Thiên còn sống cũng không gây ra được sóng gió gì, nhưng tam đại thế lực đều nhầm. Tô Chiến Thiên dưỡng thương xong thì điên cuồng trả đũa…” Trương Bách Cường biến sắc, không lạnh mà run.

“Đầu tiên là Lôi gia, võ tông dẫn nhân mã vây tiễu lúc trước chỉ trong một đêm đã mất hết thân nhân. Nam bị chẻ vụn thi thể, nữ bị lột sạch y phục ném vào những nơi đông người hoặc đám ăn mày trong thành…” Trương Bách Cường nuốt nước bọt run giọng: “Võ tông đó cũng vì vậy là phát cuồng, bị Tô Chiến Thiên đánh lén, thủ đoạn tàn nhẫn đến độ một vài Lôi gia tộc nhân tận mắt chứng kiến về sao đều tinh thần thất thường...”

“Chỉ hai tháng ngắn ngủi, võ tông từng được Trương gia và Thanh Hổ bang phái đi cùng chịu vận mệnh tương tự… Tuy ba thế lực từng hợp lực vây giết Tô Chiến Thiên, nhưng thực lực của hắn quá mạnh, trọng thương trốn mất. Lúc đó hắn còn một mình, không còn tộc nhân vướng bận nên hành sự càng tàn nhẫn. Một năm sau, hắn thu lại địa bàn cũ, lập ra Lục Lâm bang. Lần này không võ tông nào của tam đại thế lực dám ra mặt, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Lâm bang quật khởi thành thế lực ngang tầm. Khi Lục Lâm bang thịnh vượng nhất, ba nhà cũng chỉ liên minh lại cùng ngăn Tô Chiến Thiên khuếch trương tiếp, không dám toàn diện tuyên chiến với Lục Lâm bang.”

Diệp Phong giật mình, thủ đoạn như vậy có khác gì của một tên điên, chả trách Tô Chiến Thiên có ngoại hiệu Phong tử (kẻ điên - ND). Giờ gã đã hiểu tại sao Trương Bách Cường nói rằng trừ phi gã giết hoặc trọng thương Tô Chiến Thiên, bằng không tam đại thế lực tuyệt đối không động đến căn cơ Lục Lâm bang.

Uy nhiếp của Tô Chiến Thiên đã ăn vào cốt tủy họ. Chỉ cần hắn không chết, dù giết sạch Lục Lâm bang cũng vô dụng, càng khiến hắn rảnh tay. Giờ hắn đã là lục giai võ tông, là Vân Châu đệ nhất cường giả (không tính Thương gia), nếu lại báo thù như năm xưa, tam đại thế lực tuyệt đối không gánh được…

Cũng tương tự như việc gã lấy việc giết sạch võ sư Lục Lâm bang ra chấn nhiếp Tô Chiến Thiên. Diệp gia tộc nhân còn thì gã vẫn e ngại tính mạng họ, không dám phóng tay đối địch, một khi tộc nhân của gã chết sạch, đợi chờ Lục Lâm bang sẽ là hành động báo thù tanh máu của gã. Tô Chiến Thiên từng ở trong hoàn cảnh đó nên hiểu một địch nhân không vướng bận gì đáng sợ thế nào, nên hắn chấp nhận chịu nhún chứ không động đến Diệp gia tộc nhân! Tựa hồ có nhân quả tuần hoàn, hiện tại đến lượt hắm nếm mùi quả đắng bị uy hiếp.

Nhưng việc này cũng nhắc nhở gã, muốn diệt Lục Lâm bang, tất yếu diệt Tô Chiến Thiên trước. Bằng không… dù là tộc nhân hay huynh đệ Tụ Nghĩa đường đều sa vào nguy cơ. Gã không thể lặp lại sai lầm của tam đại thế lực.

“Vậy lần này Trương huynh đến đây là muốn hợp tác cách nào với mỗ?” Diệp Phong đã xác định được mói thứ, dồn chú ý đến ý định của Trương Bách Cường.

“Diệp huynh đệ giúp mỗ lấy một địa bàn, Bách Cường bang sẽ cùng huynh đệ chống lại Lục Lâm bang, được chứ?” Trương Bách Cường cười hỏi.

“Nghe nói Bách Cường bang của huynh ở Cự Trì thành? Lẽ nào một thành thị còn chưa đủ?” Diệp Phong ngạc nhiên: “Đúng rồi, không phải huynh là Trương gia đại thiếu sao? Sao còn làm Bách Cường bang bang chủ? Bách Cường bang là thế lực nào?”

“Ha ha, Cự Trì thành thuộc về Trương gia, mỗ chỉ tạm thời đưa huynh đệ đến đó cư trú. Hà huống phụ cận đều là địa bàn của Trương gia, mỗ muốn sáng lập cơ nghiệp cũng đâu thể khai đao với gia tộc?” Trương Bách Cường tự tin giải thích: “Mỗ không thích bị gia tộc trói buộc, cũng không muốn dựa vào thân phận kế thừa cơ nghiệp Trương gia. Vốn mỗ thấy mình thực lực không đủ nên chưa quyết tâm. Nhưng từ khi được huynh đệ tặng linh dịch, mỗ đem pha thành hai, uống cùng Tiểu Binh, coi như có vốn để xông pha tại Vân Châu. Rồi mỗ và phụ thân đánh cược, có được một ít tiền và nhân mã từ gia tộc, trong vòng mười năm sẽ chứng minh cho phụ thân thấy rằng, không cần dựa vào gia tộc mỗ cũng có được cơ nghiệp cho mình.”

Gã tỉnh ngộ, chả trách Tiểu Binh tấn cấp, hóa ra là vì dùng linh dịch đã pha. Trương Bách Cường cũng có lòng.

Tiểu Binh bĩu môi: “Thiếu gia đem quyền kế thừa gia tộc ra làm con bài mới đổi được ba cao giai võ sư, mười võ sư và ba vạn tinh tệ. Đúng là lỗ vốn nặng.”

“Quyền kế thừa gia tộc… cũng không có gì ghê gớm.” Trương Bách Cường cười tự tin: “Dùng một danh phận không đáng gì đối lấy lực lượng trung kiên, mỗ có thiệt thòi gì. Đời mỗ không phải an an ổn ổn kế thừa tổ nghiệp mà dự vào sức mình gây dựng cơ nghiệp. Nam nhi trên đời không gây dựng được gì thì há chẳng uổng kiếp sống này. Diệp huynh đệ, có đúng không?”

“Mỗi người mỗi chí, hà tất để ý xem có đúng hay không?” Diệp Phong mỉm cười: “Với lực lượng trong tay Trương huynh, giành lấy địa bàn tại Vân Châu có khó gì, sao còn cần mỗ giúp? Hơn nữa Trương gia còn không dám chạm vào Lục Lâm bang, sao huynh lại muốn liên thủ với mỗ? Không sợ Tô Chiến Thiên trút giận lên gia tộc?”

“À, nhân thủ gia tộc phái đến còn cha trong tay mỗ, nên tạm thời mỗ không có người để sử dụng.” Trương Bách Cường xòe hai tay cười khổ: “Còn vì sao lại liên thủ với Diệp huynh đệ… vì mỗ tin nhất định huynh đệ sẽ là người thắng lợi sau cùng. Lục Lâm bang gục ngã thì địa bàn đó sẽ phải chia lại, Bách Cường bang muốn có một phần chắc huynh đệ không tiếc chứ? Không hiểu đó có phải lý do không?”

“Trương huynh coi trọng mỗ, lại có thực lực như vậy mà mỗ cự tuyệt thì là đồ ngốc mất rồi. Không hiểu Trương huynh thích địa bàn nào?” Diệp Phong mừng thầm, Bách Cường bang tuy mới nổi nhưng với thực lực một võ tông và ba cao giai võ sư thì không thể coi nhẹ. Nếu Trương Bách Cường thật lòng muốn đấu với Lục Lâm bang thì tính cả gã, sẽ có ba cao thủ đấu được với võ tông. Thắng lợi sẽ tăng thêm mấy phần.

“Diệp huynh đệ ở Mộ Quang thành thì chúng ta liên thủ, không nên cách nhau quá xa. Mạc Ly thành gần đó thì sao?” Trương Bách Cường lấy địa đồ ra, chỉ vào một thành thị ở phía đông bắc Mộ Quang thành, mỉm cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.