Quỷ Vô Cực đánh ngất hai đại hán rồi nói với Diệp Phong: “Tiểu Phong, xem ra Trương nhị gia cho rằng cậu có ý tránh mặt nên mới dùng hình thức thông điệp sau cùng để bức cậu hiện thân.”
Nếu Trương nhị gia muốn diệt Vô Song môn, căn bản không cần ra hạn kỳ, cứ ra tay là xong.
“Hắn muốn gặp mỗ như vậy thì cho hắn thỏa nguyện cũng có sao đâu?” Gã mỉm cười.
“Xử lý hai người này thế nào?” Quỷ Vô Cực hỏi.
“Hai lâu la này thực lực khá lắm. Chúng xuất hiện tại Mộ Quang thành, cố ý gây sự, chắc không phải ngẫu nhiên.” Diệp Phong sờ lên mũi nói với vẻ nghĩ ngợi: “Đồ Lang bang của Mộ Quang thành có quan hệ rất chặt chẽ với Vô Song môn. Trương gia định lấy Đồ Lang bang ra khai đao để giết gà dọa khỉ, bức mỗ ngày mai phải hiện thân…”
Quỷ Vô Cực gật đầu: “Tuy Đồ Lang bang không có cao thủ gì nhưng với hai người đó e rằng khó lòng đối phó được cả Đồ Lang bang. Tức là… hai tên đó có đồng bọn?”
“Chắc vậy. Hành động của chúng vừa rồi là để tạo ra mâu thuẫn, sau đó…” Diệp Phong đột nhiên mỉm cười, nhìn ra cửa tửu lâu: “Không ngoài dự liệu, đại đội nhân mã đến rồi.”
Mười giây sau, ngoài cửa xuất hiện hơn mười đại hán tráng kiện, ai cũng có thực lực trung giai võ sư. Đồ Lang bang trong Mộ Quang thành tuy có nhân số vượt xa nhưng luận thực lực thì kém hơn nhiều đám người này.
“Ai dám động đến người của Trương gia!” Đại hán đi đầu tiến vào, hỏi như hung thần ác sát.
Quỷ Vô Cực triệt lớp năng lượng ngăn cách đi, tùy ý đá hai đại hán ngất dưới đất lao tới, rồi nhìn toán võ sư với vẻ như đang nhìn một đám người không biết sống chết là gì.
“Ta động đấy, thế nào?” Gã trêu cợt.
“Lớn mật. Loại không biết sống chết.” Đại hán đi đâu phất tay, chúng nhân vây kín Diệp Phong và Quỷ Vô Cực. Diệp Phong còn quá trẻ nên không uy hiếp được gì, còn Quỷ Vô Cực tuy có phần cao thâm mạc trắc nhưng đám võ sư này sao đủ tầm nhìn ra?
Nếu chúng biết mình đang vây bắt một võ tôn và Diệp Phong ngang với điên phong võ tông thì có cho thêm mười cái mật, chúng cũng không dám xông vài tửu lâu.
“Quỷ lão, toán lâu la này cứ để mỗ, đừng để người ta bảo mỗ thật sự sợ Trương nhị gia.” Không thấy khí thế của Diệp Phong thay đổi gì nhưng trong tay xuất hiện một cây bổng dài màu xanh biếc.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Mười mấy đại hán không kịp kêu lên, thi nhau ngã xuống. Chúng nhân trong tửu lâu còn chưa biết xảu ra chuyện gì thì thấy cả toán đã nằm hết dưới đất, mắt trợn lên ngất xỉu.
“Chư vị, giúp mỗ thông tri cho Yến Sơn bang chủ bắt mấy tên gây loạn này đến cho Vô Song môn…” Lúc chúng nhân định thần lại thì Diệp Phong và Quỷ Vô Cực đã mất bóng, chỉ còn những lời phiêu đãng trong không khí.
“Ai vậy? Cao thủ Vô Song môn?”
“Lợi hại thật, nháy mắt đã hạ mười mấy võ sư. Người này nhất định là võ tông. Trong các võ tông của Vô Song môn, hình như không ai trẻ thế?”
“A, ta nghĩ ra rồi.” Một bang chúng Đồ Lang bang đột nhiên vui mừng: “Vừa rồi là Diệp môn chủ. Ta nhớ rõ, trong tay thiếu niên đó cầm một cây mộc bổng thần kỳ có thể co rút.”
“Ha ha. Diệp môn chủ về rồi, lần này Trương gia sẽ nếm mùi.”
“Khó nói lắm. Trương nhị gia là võ tôn cường giả thật sự, Diệp môn chủ tuy mạnh nhưng thời gian tu luyện chưa nhiều, có thắng võ tôn không thì…”
“Ta tin Diệp môn chủ, y mới là Vân Châu đệ nhất cường giả!” Người nói mắt sáng lên sùng bái, là một thiếu nữ xinh đẹp.
oOo
Thiết Hùng thành giờ đang căng thẳng, bầu không khí như sắp bùng nổ.
Trên đường đầy rẫy nhân thủ, phần lớn là nhân mã của tam đại thế lực, chỉ có một phần nhỏ là người Vô Song môn.
Song phương tuy chưa động thủ nhưng tình thế rất căng thẳng. Nhân mã hai bên đều trong trạng thái thập phần khẩn trương, lờ mờ hiện rõ địch ý.
Qua gần một năm phát triển, thực lực Vô Song môn tuy gần ngang với tam đại thế lực nhưng lần này tam đại thế lực dốc hết lực lượng nên Vô Song môn nghiễm nhiên rơi vào hạ phong tuyệt đối.
Diệp Phong và Quỷ Vô Cực xuất hiện trong thành, hiển nhiên không hợp với hoàn cảnh khẩn trương này. Trong thành gần như toàn là tiểu đội năm người một đi lại, hiếm có người đi đường đơn lẻ.
“Hai người là ai?” Một đội võ sư gồm bảy người của Lôi gia thấy họ, nhanh chóng bước lên hỏi: “Mấy hôm nay Thiết Hùng thành không yên bình, không phải người Vô Song môn thì đừng đi lại lung tung. Nếu bị liên lụy thì hối hận cũng đã muộn.”
Diệp Phong hơi nhướng mí mắt, cười nhạt: “Các ngươi tựa hồ không phải người Vô Song môn, sao lại nghênh ngang trên địa bàn của người ta?”
“Việc của bọn lão tử từ lúc nào lại đến lượt nhóc con như ngươi xía vào, có tin lão tử một chưởng phế ngươi không?” Tình hình khẩn trương khiến người của tam đại thế lực cũng nóng nảy.
“Đầu não tam đại thế lực hiện không ở Thiết Hùng thành?” Gã không để ý thái độ của đối phương, hỏi tiếp.
Bảy võ sư đối diện tím mặt, ánh mắt nhìn gã biến thành bất thiện.
“Xem ra tam đại thế lực có bệnh chung là không nếm khổ đau không chịu ngoan ngoãn.” Gã lắc đầu.
Mấy phút sau, gã và Quỷ Vô Cực nghênh ngang đi đến tổng bộ Vô Song môn.
“Trương nhị gia, đầu não Lôi gia và Thanh Hổ bang đến rồi… vậy thì giải quyết một lần cho xong xuôi mọi sự.” Diệp Phong rảo bước nhanh tới, khóe môi thoáng hiện nụ cười lạnh.
oOo
Trong đại sảnh tổng bộ Vô Song môn, quanh một chiếc bàn lớn có nhân mã hai phe đang ngồi. Nhân số trong sảnh không đông, cộng lại không đầy ba mươi.
Ở một phía bàn, hơn mười nhân vật trọng yếu của Vô Song môn: Diệp Thừa Thiên, Liệt Vô Song, Lý Ngọc, Lăng Vân… đều tỏ vẻ giận dữ. Trương Bách Cường cũng ở trong sảnh, đôi mắt đầy cừu hận nhìn một quái nhân ở phía đối diện.
Bên kia bàn, đầu não Lôi gia và Thanh Hổ bang dẫn theo cường giả trong tộc chia ra ngồi, ở giữa là một lão giả yêu dị trông có vẻ âm dương quái khí. Người này mặt mũi âm tà, da rất trắng, y phục cũng hơi lòe loẹt, đang nhắm mắt, khóe miệng vương nụ cười lạnh.
Đó là Trương gia nhị gia, nhất giai võ tôn. Cũng là Trương gia hiện nhiệm tộc trưởng - - Trương Bất Bại.
“Ta nói rồi, Diệp môn chủ không có mặt, nếu các vị muốn quyết chiến với Vô Song môn thì bọn mỗ cũng đành chịu.” Lý Ngọc lạnh lùng: “Vô Song môn sẽ chiến đấu đến binh tốt sau cùng, tuyệt đối không khuất phục địch nhân.”
“Ha ha ha.” Trương Bất Bại cười ngông cuồng, thanh âm chói tai tạo cho người ta cảm giác gai gai cột sống.
“Có cốt khí thì tốt nhưng chống cự vô vị thì có ý nghĩa gì? Chỉ cần các ngươi giao Trương thiếu gia và tài phú Lục Lâm bang để lại rồi thần phục Trương gia, sau này tất cả cùng sống hòa bình ở Vân Châu, có gì không tốt?”
“Vô Song môn không bao giờ chịu nhún bất cứ thế lực nào.” Diệp Thừa Thiên sầm mặt: “Trương thiếu gia là bạn tốt, Vô Song môn không bao giờ bán đứng bạn bè.”
“Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Trương Bất Bại cười lạnh: “Tiếc là môn chủ của các ngươi trốn trong xó nào đó, Vô Song môn đang lúc nguy ngập mà hắn không dám hiện thân, đúng là loài chuột bọ.”
“Khốn kiếp!”
“Lão tặc đánh rắm gì hả…”
Vô Song môn chúng nhân nhao nhao gầm lên.
Trương Bất Bại nhìn sang phía Trương Bách Cường bằng ánh mắt trào lộng: “Đại điệt nhi, tưởng trốn trong Vô Song môn là có thế giữ được mạng chắc? Ngày mai là kỳ hạn cuối, nếu Vô Song môn không thức thời vụ thì cháu cũng sẽ như chúng, ngọc thạch câu phần!”
“Trương Bất Bại, ngươi giết cha ta, ta nhất định sẽ báo thù cho người.”
“Báo cừu? Bằng vào ngươi? Ha ha ha.” Trương Bất Bại cười vang: “Một con kiến chưa đạt tới võ tông mà dám nói báo thù với ta? Cho ngươi biết cha ngươi bị đày đọa ba ngày đêm rồi mới đoạn khí, vẻ mặt hắn trước khi chết, ha ha, hay lắm.”
Mắt Trương Bách Cường đỏ ngầu, gầm lên như dã thú: “Ta giết ngươi.”
Bọn Lý Ngọc vội cản lại để y lãnh tĩnh. Hiện tại không phải lúc xung động.
“Các hạ đối đãi với anh em ruột độc ác như vậy, quả thật không bằng cầm thú.” Liệt Vô Song lạnh giọng, y coi trọng tình anh em hơn hết, nghe kể về hành vi của đối phương thì không nén được giận.
Cơ nhục trên mặt Trương Bất Bại giần giật, trở lên kích động: “Các ngươi biết cái gì. Trương Bá Thừa vì đoạt chức tộc trưởng đã làm gì với ta, các ngươi biết không? Ta biến thành như hiện giờ đều do hắn ban cho. Hắn mới thật là không bằng cầm thú.”
Hắc hắc hắc!" Trương Bất Bại cười lạnh tanh: “Nói đi nói lại, ta thành võ tôn cũng nhờ vào việc tốt của hắn. Nếu không ta đã không có quyết tâm tu luyện thượng cổ kim nguyên công pháp - - Quỳ Hoa thần quyết ngẫu nhiên tìm được ở nơi khác.”
"Quỳ Hoa thần quyết?" Đầu não Thanh Hổ bang và Lôi gia đột nhiên tỏ vẻ quái dị. Họ vốn thấy cử chỉ của Trương Bất Bại lạ lùng nhưng không rõ ở đâu, giờ thì hiểu ra rồi.
Pho thượng cổ thần quyết này rất nổi danh, họ đều nghe nói đến, biết muốn tu luyện thì điều kiện tiên quyết là trở thành - - âm dương nhân!