“Vẫn còn chưa chết? Sinh lực của tiểu tử này quả thật ngoan cường.” Âu Dương Ngột nheo mắt, năm ngón tay khẽ động nhưng tụ thành năm sợi tơ thủy nguyên cuốn lấy Diệp Phong kéo lên lưng chừng không.
Rẹt, rẹt, rẹt. Thủy nguyên năng lượng ti liên tục co lại, siết chặt sườn gã, phát ra âm thanh khiến người ta lạnh mình. Thân thể bị dồn ép, huyết mạch căng lên, từ mọi vết thương không ngớt trào máu, thoáng sau da gã nhợt đi, rõ ràng mất máu quá nhiều.
“Ha ha ha! Dám đối địch với lão phu thì lão phu sẽ vắt từng giọt máu trong mình ngươi, để ngươi biến thành xác khô.” Âu Dương Ngột cười huênh hoang.
Tiếc là nhất giai võ sư đối diện với võ tông cường giả thì quá yếu ớt, tay trái Âu Dương Ngột khẽ búng ra một sợi thủy nguyên, cuốn ngân thương của Mộ Dung Tử Thanh và cả người văng xa.
“Mộ Dung tiểu thư, nếu cô không ngoan ngoãn thì lão phu không khách khí nữa.” Âu Dương gia nhắm vào thiên niên linh trì, giờ chưa phải lúc trở mặt hoàn toàn với Mộ Dung gia.
“Bỏ y ra… bằng không…” Mặt cô trắng nhợt, ánh mắt hiện rõ nét quyết tử.
“Không thì sao? Lẽ nào cô uy hiếp được lão phu?” Âu Dương Ngột cười lạnh, không còn bị Diệp Phong cầm chân, với lão thì Mộ Dung Tử Thanh là vật trong túi.
“Ta sẽ uy hiếp ngươi.” Mộ Dung Tử Thanh thu liễm nguyên lực toàn thân, xoay đầu thương vào yết hầu mình, mũi thương sắc bén cứa vào cần cổ trắng ngần, rỉ ra một giọt máu đỏ ối.
“Ngươi… định làm gì. Đừng làm ẩu.” Hành động của cô vượt ngoài sở liệu của Âu Dương Ngột, già đời như lão cũng hơi hoảng lên.
“Y chết, ta cũng chết.” Mắt cô đầy kiên định.
“Âu Dương gia các ngươi thèm muốn thiên niên linh trì của Mộ Dung gia. Ta còn sống có lẽ các ngươi còn mấy phần cơ hội, ta chết thì các ngươi sẽ phải đối mặt với cơn giận trả thù vô tận của Mộ Dung gia. Dù các ngươi hiện có một võ tôn cũng không chịu được cái giá đó.”
Đều vì cô, vì sai lầm của cô. Lòng cô đầy ăn năn tự trách. Nếu không vì cô nhất định kéo gã đi tìm tam giai yêu thú rèn luyện, nếu không vì cô nghịch ngợm dùng kế lấy Tử mẫu hoàn khống chế gã, nếu cô không hết lần này đến lần khác liên lụy khiến gã sa vào nguy cơ thì gã vốn có thể ung dung ở lại học viện, chí ít vừa rồi cũng trọng thương được Âu Dương Ngột, tuyệt không đến nỗi bị uy hiếp tính mạng như bây giờ.
Gã mang trên mình một địch nhân cực lớn, nhưng vì cô mà gã không hề do dự đối đầu với một thế lực càng mạnh hơn. Còn cô làm gì? Trừ liên lụy gã thì cô không giúp được gì.
Thấy gã bị Âu Dương Ngột chế trụ, sắp thảm tử đương trường, lòng cô đau nhói như bị xé tan. Không… nếu gã chết thì cô sống còn gì vui thú? Suốt chặng đường, tim cô đã trao cho gã, hình bóng gã lưu dấu ấn không phai trong lòng cô. Nếu vì sai lầm của cô mà gã mất mạng, thì cô phải theo gã.
Để cả Âu Dương gia bồi táng gã vậy, dù kéo cả Mộ Dung gia chìm theo, cô cũng không tiếc. Cô không thể cả nghĩ đến thế.
Âu Dương Ngột biến sắc mấy lần, Mộ Dung Tử Thanh nói không sai. Âu Dương gia đến bắt cô không còn là việc gì bí mật, chỉ vì Âu Dương gia và Mộ Dung gia thực lực tương đương, song phương đều không muốn dấy động can qua nên mới tạo thành cục diện cân bằng vi diệu. Nếu cô tự sát, dù do lão động thủ hay không thì món nợ này chắc chắn sẽ được đổ lên đầu Âu Dương gia. Khi đó Mộ Dung gia sẽ dốc toàn lực, dù thực lực của Âu Dương gia tăng lên nhiều nhưng tuyệt đối cũng không chịu nổi. Kết quả lạc quan nhất là lưỡng bại câu thương, chỉ có mấy thế lực khác ở Nam chiêm Bộ châu được hưởng lợi ngư ông.
Liếc nhìn Diệp Phong bị giơ lên không, Âu Dương Ngột hơi do dự.
Nếu gã chỉ là một võ sư thông thường, dù biết mấy loại bí pháp và võ kỹ lợi hại thì lão cũng không trọng thị. Nhưng gã chưa đầy hai mươi, lại là võ sư cấp thấp mà bức lão đến mức phải thi triển bí pháp mới miễn cưỡng bắt được, quả thực là yêu nghiệt. Khắp Võ Nguyên đại lục, người như thế cũng hiếm có.
Thiếu niên có thiên tư kinh diễm tuyệt luân như thế, tiềm lực tuyệt đối không thể ước lượng được, sau này gã tiến vào hàng ngũ võ tông, e rằng lão không còn tư cách đấu với gã. Lúc đó dù cả Âu Dương gia cũng phải coi trọng gã, nếu để gã sống chẳng phải tự rước lấy hậu hoạn sao? Một khi gã có thực lực đối địch được với Âu Dương gia, ai dám chắc gã không mang lại cho Âu Dương gia nguy cơ ngàn đời.
“Làm sao đây? Giết hay không?” Chọn một trong hai mà Âu Dương Ngột xưa nay trầm ổn cũng thấy phiền lòng cực độ.
Để Âu Dương gia tương lai không phải đối địch với một địch nhân nguy hiểm, gã nhất định phải chết. Nhưng nếu giết gã, Âu Dương gia sẽ đối diện với nguy cơ trước mắt, Mộ Dung Tử Thanh tuyệt đối không đùa, với nhãn lực của lão tất nhiên nhận ra điều đó.
Không hiểu tên khốn này mọc ở đâu ra, không chỉ thực lực yêu nghiệt như thế mà lấy được cả trái tim tôn nữ của Mộ Dung Yên, khiến cô một lòng bảo vệ.
Xem ra chỉ còn cách như thế. Lão lắc đầu không cam òng, ném Diệp Phong xuống đất.
“Giờ lão phu không giết hắn, cô ngoan ngoãn đi theo lão phu, mau lên.” Nhất định phải trảm thảo trừ căn thiếu niên này nhưng không cần vội, đợi khi lấy được thiên niên linh trì hẵng giải quyết gã không muốn.
“Ta biết Ngột trưởng lão có cách phong bế khiến ta không thể tự sát, nhưng…” Mộ Dung Tử Thanh bỏ mũi thương khỏi yết hầu, lạnh lùng nói: “Trưởng lão không thể lúc nào cũng đề phòng, dù về đến Mộ Dung gia, chỉ ta chết thì Âu Dương gia khó thoát được can hệ.”
“Hừ, Âu Dương Ngột đã nói không giết hắn, tất không nuốt lời.”
Mộ Dung Tử Thanh thở phào, lập tức nóng lòng bổ đến chỗ Diệp Phong. Cũng may, còn hơi thở… Xem ra chỉ là chút thương ngoài da nhưng nặng hơn, lại mất máu nhiều chứ không nguy hiểm tính mạng.
“Ngươi đã thấy rồi, tạm thời hắn không chết được. Ngươi… mau đi theo ta.” Âu Dương Ngột nói.
“Được, bất quá ta muống mang y theo.” Mộ Dung Tử Thanh không ngẩng lên đáp.
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Âu Dương Ngột biến sắc, vốn lão định để Diệp Phong ở lại Vụ Ẩn sơn mạch tự sinh tự diệt. Hiện tại mà gã gặp yêu thú thì e rằng khó thoát được kiếp nạn.
“Đó là điều kiện bắt buộc, hơn nữa y và ta không thể tách ra.” Mộ Dung Tử Thanh lạnh lùng nói: “Tình lữ tỏa tâm hoàn, Ngột trưởng lão chắc biết chứ?”
Âu Dương Ngột liếc nhìn cổ tay cô liền hiểu ngay, chả trách ban nãy Diệp Phong chiến đấu tỏ ra vô cùng kỳ quái, luôn ở sát Mộ Dung Tử Thanh, hóa ra là bị tỏa tâm hoàn hạn chế trụ. Lão đã nghe nói đến địa cấp linh khí hiệu quả gần như vô dụng này, không ngờ hôm nay Mộ Dung Tử Thanh lại đem ra nghịch.
“Nếu không có tỏa tâm hoàn, hiện giờ người nằm kia e là Ngột trưởng lão mới phải.” Mộ Dung Tử Thanh lạnh lùng trào phúng, khiến lão đỏ mặt.
Lão nhất thời sơ ý, quả thật đã cho Diệp Phong cơ hội hạ sát thủ. Mỗi lần nghĩ lại lão vẫn rùng mình.
“Hừ, đó là do hắn tự chuốc lấy, chìa khóa đâu?” Âu Dương Ngột ngoài miệng không chịu thua: “Nhẫn nại của lão phu chỉ có hạn, muốn đưa theo tiểu tử dở sống dở chết này hả, không có cửa đâu.”
“Chìa khóa đã bị Âu Dương Lân đánh vỡ, nên trước khi gặp phụ thân ta, y phải theo ta.”
Âu Dương Ngột tuy biết cô muốn bảo vệ gã nhưng cũng đành chịu, trừ chìa khóa ra thì chỉ giết một người mới mở được tỏa tâm hoàn. Lão đồng ý không giết Diệp Phong, cũng không thể giết cô, vậy thì chỉ còn cách để cô cõng theo gã.
“Ngươi muốn tự chuốc phiền phức, lão phu mặc kệ, đằng nào lão phu cũng tha cho hắn.” Lão không hề khách khí: “Tốt nhất là ngoan ngoãn theo lão phu, nếu dám giở trò gì, đừng trách lão phu hạ độc thủ. Tuy lão phu hứa không giết hắn bây giờ nhưng thủ đoạn hành hạ thì lão phu có biết đôi chút, ngươi không thương hắn thì thử xem sao.”
Mộ Dung Tử Thanh ủ rũ, thận trọng cõng Diệp Phong lên, lặng lẽ theo Âu Dương Ngột đi ra bìa rừng.
Có thêm gánh nặng Diệp Phong, tốc độ của hai người không thể quá nhanh, muốn ra khỏi Vụ Ẩn sơn mạch e rằng phải mất năm, sáu canh giờ. Âu Dương Ngột tuy hơi nóng lòng nhưng đành chấp nhận tốc độ đó. Mộ Dung Tử Thanh yên tĩnh suốt dọc đường, không gây phiền hà nên lão cũng bớt đa nghi.
Mang theo tiểu tử này cũng không hẳn không có điểm lợi ích, ít nhất Mộ Dung Tử Thanh ném chuột sợ vỡ đồ quý, nếu chỉ mang theo mình cô, vạn nhất cô quyết tâm chống đối thì phiền hà không nhỏ. Nha đầu này chỉ là con bài đem ra đàm phán, lão không dám sử dụng thủ đoạn quá kịch liệt, nhưng với Diệp Phong thì không cần cố kỵ.
Đi chừng một canh giờ, Diệp Phong nằm trên lưng cô chợt mở mắt, nhìn Âu Dương Ngột đi gần đó, tròng mắt ánh lên ting mang lạnh lẽo.
“Tử Thanh! Ngàn vạn lần đừng để lộ, coi như ta đang hôn mê.” Ghé sát tai cô thì thầm, giọng gã cơ hồ không thể nghe rõ truyền vào tai đối phương.
Mộ Dung Tử Thanh mỉm cười, lập tức hiểu ra, lập tức bất động thanh sắc, chỉ là bước đi chậm lại, dần kéo dài cự ly với Âu Dương Ngột.